Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48

Mùa hè năm 16 tuổi, cũng là mùa hè cuối cùng của cô nàng Viên Mãn mảnh mai, cô không cẩn thận bị ngã gãy chân vì ban đêm trèo tường ra ngoài đi ăn với Bác Yến. Vì thế bà Viên rất giận dữ, để đề phòng thằng bé mập mạp lại đến gây họa cho con gái mình, bà đã cho Viên Mãn vào bệnh viện nơi ông Viên đang công tác, mục đích chính là giam lỏng con gái.

Nhưng Viên Mãn đâu chịu bị giam lỏng, cả ngày chỉ nghĩ cách chuồn ra đi chơi. Cô còn nhớ khi đó mình ở tầng hai, ngoài cửa sổ là một cây cao chọc trời xanh mướt, đêm đến bóng cây nghiêng nghiêng hắt vào cửa sổ, giường bệnh cô nằm cũng in bóng cây đung đưa. Mùa hè đó rất nóng, cô rất muốn ăn kem, rất muốn ăn kẹo, rất muốn uống nước ngọt... Sau một thời gian đi chơi với Bác Yến suốt ngày, cô cũng trở nên háu ăn hơn. Giờ vào nằm viện, càng không được ăn lại càng thèm đến quay cuồng, suốt đêm không ngủ được. Đến một buổi tối, đột nhiên một hòn đá bay tới đập vào cửa sổ phòng bệnh.

Cô nhanh chóng dịch đến bên cửa sổ. Kì thực khi đó cô đã đi lại bình thường rồi, nhưng bà Viên vẫn không cho cô xuất viện, chỉ sợ thằng nhóc mập lại đến tìm cô. Nhưng bà sợ chuyện gì thì chuyện đó nhất định sẽ đến, Viên Mãn mở cửa sổ ra xem...

Không ngờ Bác Yến đang ngồi trên chạc cây, hưng phấn chào cô. Đó là lần đầu tiên cô gặp Bác Yến kể từ khi ngã gãy chân.

Bác Yến không kịp nói gì, vội tháo cặp sách sau lưng xuống tung vào cho Viên Mãn. Cô đỡ được chiếc cặp, rất nặng. Cô mở ra xem, trong cặp đựng đầy đồ ăn vặt...

"Trong cặp có kem đấy, cậu mau ăn đi không là chảy nước hết."

Viên Mãn quả nhiên tìm được kem trong cặp, không ngờ mới chỉ bị chảy một chút. Sau đó cô mới biết, khi đó vì không muốn kem tan hết, Bác Yến gần như đã chạy một mạch vào bệnh viện, trọn ba cây số, một phút cũng không dám dừng lại.

Khi đó Viên Mãn ăn kem mà đầu óc lại nóng lên, ngậm que kem trong miệng trèo ra ngoài cửa sổ, theo cành cây to trèo đến chỗ Bác Yến.

Bác Yến kinh hãi, vội vàng xua tay cho cô quay về. Nhưng cô về sao được? Cô đâu muốn về? Viên Mãn dứt khoát dùng cả tay lẫn chân bò một mạch đến trước mặt Bác Yến.

Cuối cùng hai người ngồi mặt đối mặt trên chạc cây. Viên Mãn thở hồng hộc vì mệt, Bác Yến lại sợ đến mức không dám thở mạnh, bốn mắt trợn tròn nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng cả hai cùng bật cười hì hì.

Tiếng muỗi vo ve, đêm hè oi bức, bóng cây đu đưa và nụ cười cứng nhắc vì căng thẳng của cậu bé này là những kí ức đẹp đẽ nhất của Viên Mãn về mùa hè năm đó.

Nhưng sự kích động nào cũng phải trả giá.

Hai người trèo xuống kiểu gì bây giờ?

"Cậu trèo xuống thang..." Bác Yến cúi đầu chỉ chiếc thang dựa vào thân cây. Vừa rồi anh ta trèo lên cây được là nhờ có chiếc thang này, nhưng bây giờ cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện...

Ơ? Thang đâu?

Không biết chiếc thang đã bị ai thu mất!

"Bọn trẻ con hay bắc thang trèo cây bắt tổ chim, chắc là nhân viên bệnh viện nhìn thấy nên chuyển thang đi rồi." Viên Mãn nói rất thoải mái, không lo lắng chút nào.

Không những không lo lắng mà còn xắn tay áo chuẩn bị tay không tụt xuống.

Bác Yến giữ cô lại, cô còn cam đoan với anh ta. "Yên tâm, lần này tớ tuyệt đối sẽ không trượt tay đâu."

Kết quả...

Viên Mãn đúng là nói được thì làm được, không hề trượt tay, chỉ trượt chân một chút lúc sắp xuống đến đất. Nhưng cô cũng không ngã xuống đất, mà ngã lên...

Trên người một cậu bé mập mạp...

***

"May mà khi đó cô gầy, nếu không hôm đó tôi đã bị cô đè chết rồi." Giờ này ngày này, Trịnh Diễn Tự tổng kết lại chuyện nhiều năm trước bằng một câu như vậy.

Viên Mãn chớp chớp mắt, chỉ tay vào anh. "Anh?" Lại chỉ chính mình. "Tôi?"

Trịnh Diễn Tự hờ hững như muốn nói, đúng vậy, không sai, chính là cô, đừng có chối.

"Cả mùa hè năm đó tôi đều xem cô và Bác Yến quấn quýt với nhau. Lúc thì hắn trèo cây vì cô, lúc thì cô leo cây xuống tìm hắn. Lúc thì hắn dầm mưa mấy tiếng bên ngoài khoa điều trị để đợi cô, lúc thì cô nuôi muỗi nửa buổi tối trong buồng điện thoại công cộng để nói chuyện điện thoại với hắn. Khi đó cô và hắn có nghĩ tới cảm giác của tôi không?"

Cái gì? Anh lại còn buộc tội cô nữa???

"Anh là đồ cuồng nhìn trộm!" Cuối cùng Viên Mãn không nhịn được đứng dậy lên án. "Dám nhìn trộm tôi từ khi tôi vẫn là thiếu nữ thuần khiết!"

Đương nhiên, Viên Mãn dù bề ngoài tức giận nhưng trong lòng lại không nhịn được nhảy nhót: Chẳng lẽ năm đó trong mắt anh cô lại xinh đẹp đến vậy? Nếu không bao nhiêu năm đã trôi qua, tại sao anh còn có thể nhận ra cô?

Nhưng đáp án thực tế thông thường đều tàn khốc...

"Nếu không có vụ cô bị gạt tàn đập trúng phải nằm viện, tôi nhân tiện điều tra cha mẹ cô, nhận ra cha cô chính là bác sĩ điều trị chính của tôi năm đó, tôi sẽ hoàn toàn không ngờ được cô lại..." Anh dừng lại một lát, không nói tiếp. Nhưng hiển nhiên ý anh ta muốn nói là "Hoàn toàn không ngờ cô lại béo đến mức này".

Đáp án này đúng là... làm người ta tổn thương.

Bên này, Viên Mãn tan nát cõi lòng. Bên kia, Trịnh tiên sinh tự nhận là lịch thiệp vì đã lược qua nửa câu sau, chỉ tiếp tục nói. "Càng không ngờ hai người năm đó tôi hâm mộ lại có kết cục như vậy..."

+++++++

Có thể bạn đã quên, ông Viên từng nói Trịnh Diễn Tự nhìn quen mắt, là vì ông đã từng điều trị cho anh hơn 10 năm trước.

Sân bóng đá mênh mông, bãi cỏ xanh mướt được ánh đèn chiếu sáng bừng. Bác Yến đứng trên sân bóng, người cao mét tám mấy mà vẫn tỏ ra hết sức nhỏ bé. Xung quanh anh ta chỉ có bóng dáng của chính anh ta được ánh đèn in xuống mặt cỏ.

Bác Yến cho rằng mình có thể đã điên. Tại sao hai chữ chia tay lại có thể nói ra miệng dễ dàng như vậy?

Tống Lâm Giai có gì không tốt? Trong đợt du học sinh đó, Tống Lâm Giai là cô gái xinh đẹp nhất, thông minh nhất, nói chuyện với anh ta hợp nhất, đi bên cạnh cũng nở mày nở mặt nhất.

Cũng là sau khi gặp Tống Lâm Giai, anh ta mới thật sự hiểu được, từ lâu anh ta đã không còn yêu Viên Mãn nữa. Thứ duy nhất chống đỡ tình cảm của anh ta và Viên Mãn chính là quá khứ, những kí ức của tám năm trời. Nhưng hơi ấm của quá khứ sao đọ được với sự ấm áp hiện tại?

Thế là dần dần anh ta càng ngày càng không muốn nghe điện thoại Viên Mãn gọi tới. Cho dù khi nhìn thấy mặt Viên Mãn trên màn hình, trong đầu hắn cũng chỉ còn một nghi vấn: Tại sao cô ta lại béo hơn rồi...

Anh ta chỉ lựa chọn như tất cả những người đàn ông khác sẽ lựa chọn, có lẽ có một chút áy náy, nhưng thật sự không quá quan trọng.

Chủ yếu là đáng mừng, đáng mừng vì cuối cùng anh ta đã thoát khỏi Viên Mãn, thoát khỏi một người phụ nữ chỉ biết nói "Không sao, không mua nhà cũng có thể kết hôn", "Không sao, chúng ta cùng kiếm tiền nuôi con", "Không sao, có vấn đề gì chúng ta cùng nhau giải quyết".

Cuối cùng cũng cáo biệt một người phụ nữ không mang nổi cho anh ta bất cứ động lực nào, cuối cùng cũng được nghênh đón cuộc sống tràn ngập cảm xúc mà anh ta mong muốn.

Một Tống Lâm Giai hoàn toàn trái ngược với người yêu cũ đi vào cuộc sống của anh ta, đây không phải điều anh ta muốn sao? Nhưng vì sao lại càng ngày càng mệt mỏi? Càng ngày càng kìm nén?

Mới đầu anh ta thích Tống Lâm Giai vì cô ta luôn có chính kiến, nhưng dần dần số lần bất đồng ý kiến càng ngày càng nhiều, kéo theo tranh cãi cũng càng ngày càng quyết liệt.

Mới đầu anh ta thích tính đỏng đảnh đặc thù của phụ nữ, anh ta có thể chịu thua để dỗ dành cô ta, có thể cứng rắn chinh phục cô ta, cả hai cách đều mang lại niềm vui. Nhưng dần dần anh ta bắt đầu bận công việc, không có thời gian và sức lực dỗ dành, thế là lại tranh cãi không ngớt. Anh ta không muốn tranh cãi, cô ta nói anh ta bạo hành lạnh. Anh ta tranh cãi, cô ta nói anh ta đạt được rồi là không còn trân trọng...

Quả thật, hay là anh ta đã mắc bệnh chung của đàn ông, nắm trong tay là không còn quý trọng?

Bác Yến không biết.

Một cú sút xa búa tạ, vào! Đồng thời anh ta cũng trượt chân ngã bệt xuống đất, đầu đầy mồ hôi.

Phiền muộn thật sự có thể lăn xa theo trái bóng sao? Không hề...

Đến tận lúc một cảm giác lạnh buốt chạm vào cánh tay anh ta.

Có lúc trí nhớ của da thậm chí còn tốt hơn của đầu óc. Đã bao lâu qua rồi? Mỗi lần gặp phải chuyện phiền lòng nào, anh ta đều sẽ tới chỗ này đá bóng. Mỗi lần anh ta mệt nằm xuống trước cầu môn đều có một người nhẹ nhàng đến gần, chạm chai nước khoáng mát lạnh vào cánh tay anh ta.

Bán Yến rùng mình vì lạnh, đồng thời quay lại, nhất định có thể nhìn thấy một gương mặt tươi cười. "Biết ngay là anh lại đến đây đá bóng mà..."

Cứ thế, kí ức và hiện thực xáo trộn trong một thời gian ngắn ngủi. Lúc này Bác Yến quay đầu lại, nói gần như là vô thức. "Viên Mãn!"

Quay lại.

Sửng sốt.

Trước mắt anh ta là Tống Lâm Giai.

Tống Lâm Giai có lẽ cũng phát hiện, khi Bác Yến gọi cái tên này và quay đầu lại, trong ánh mắt và giọng nói của anh ta đều ngập tràn chờ mong, dù có lẽ ngay cả chính anh ta cũng không biết.

Tống Lâm Giai cầm chai nước khoáng, lòng bàn tay có lạnh đến mấy cũng không lạnh hơn trái tim cô ta lúc này được.

Vội vội vàng vàng tìm đến đây, mồ hôi chảy nhòe cả trang điểm, bạn trai mình lại buột miệng gọi tên một người phụ nữ khác.

Tống Lâm Giai muốn cười lạnh mà không cười nổi.

Bác Yến vội vàng đứng lên, ánh mắt bối rối, tận lực che giấu gì đó. Có lẽ ngay cả chính anh ta cũng kinh hãi, tại sao mình lại gọi tên Viên Mãn?

"Sao em lại đến đây?"

Trả lời anh ta là một cái tát của Tống Lâm Giai. Tiếng bạt tai vang vọng trong trời đêm thăm thẳm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hài