Chương 43
Phải công nhận Trịnh Diễn Tự đúng là không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là kinh động toàn trường. Dường như bị kích thích vì thấy Viên Mãn cười trên nỗi đau của mình, không ngờ anh không những không bỏ cuộc mà ngược lại còn dùng chân móc một chiếc ghế tới ngồi xuống bên cạnh cô nàng rượu vang.
Tiếng nhạc xung quanh đinh tai nhức óc, Viên Mãn dù đeo tai nghe bluetooth cũng không nghe thấy hai người họ nói những gì, chỉ thấy dưới ánh đèn khi sáng khi tối, Trịnh Diễn Tự chỉ chỉ điện thoại di động của cô nàng rượu vang, không biết nói về đề tài gì mà cô nàng rượu vang đang thiếu hào hứng lại rời mắt khỏi điện thoại một lần nữa, đưa lên nhìn Trịnh Diễn Tự.
Không những thế, sau khi Trịnh Diễn Tự nói một hồi, vẻ bài xích và kiêng kị trong ánh mắt cô nàng rượu vang lại dần dần bị thay thế bởi sự tán thưởng và thậm chí là sùng bái.
Đúng thế, Viên Mãn không nhìn lầm, trong ánh mắt cô nàng rượu vang quả thật lộ rõ sự sùng bái, thật sự, không lừa được ai...
Chuyện xảy ra sau đó, Viên Mãn thật sự xem không hiểu.
Nhiệm vụ cô đặt ra cho Trịnh Diễn Tự rõ ràng là mời mục tiêu uống li rượu rồi xin số điện thoại của mục tiêu, không ngờ kết quả lại là anh nói xong đã không mời uống rượu cũng không xin số điện thoại mà đi luôn như cưỡi ngựa xem hoa, không vương vấn một chút mây mờ. Ngược lại cô nàng rượu vang gần như là khẩn cầu anh ở lại, xin số điện thoại liên lạc, còn mời anh uống một li rượu.
Từ bao giờ Trịnh Diễn Tự đã biến hóa nhanh chóng từ một tên thiểu năng EQ thành cao thủ tán gái rồi?
Thấy Trịnh Diễn Tự bình tĩnh đi qua phía sau mình, Viên Mãn đang định lên tiếng bảo anh giải đáp nghi hoặc, không ngờ anh không hề dừng bước, đi thẳng ra cửa quán bar, cũng không hề đợi cô. Đúng là kiêu căng hết cỡ! Viên Mãn vội nhảy xuống ghế đuổi theo, đuổi được nửa đường lại không nhịn được nhìn cô nàng rượu vang, chỉ thấy cô nàng rượu vang nghiêng đầu, nâng cằm, mắt đầy sùng bái đưa tiễn bóng lưng Trịnh Diễn Tự.
Lần này Viên Mãn quả thật phải há hốc mồm.
Chẳng lẽ cô nàng rượu vang này có mắt lửa ngươi vàng, gặp Trịnh Diễn Tự ăn mặc thế này mà vẫn có thể nhìn xuyên qua bề ngoài bụi bặm để thấy bản chất cao ráo giàu có đẹp trai của anh?
Viên Mãn đuổi theo ra ngoài quán bar, đưa mắt nhìn quanh, hoàn toàn không có bóng dáng Trịnh Diễn Tự.
Không phải là tức giận bỏ về đấy chứ?
Cô vội chạy xuống bậc thềm, lúc đi qua một người ngồi trên bậc thềm cũng không hề dừng lại, đến lúc chạy được vài bước mới đột nhiên dừng chân quay lại.
Người ngồi trên bậc thềm đó chẳng phải Trịnh Diễn Tự thì là ai?
Vừa rồi cô đứng trên thềm nhìn khắp nơi, mà Trịnh Diễn Tự lại đang quay lưng về phái cô, thảo nào cô không nhận ra được...
Viên Mãn vội quay lại, cũng đặt mông ngồi xuống bậc thềm.
"Anh làm thế nào vậy?"
"..." Trịnh Diễn Tự lại bày ra điệu bộ kênh kiệu sở trường của mình.
"Anh còn muốn theo đuổi Hướng Mông hay không?"
Viên Mãn dứt lời, lông mi Trịnh Diễn Tự khẽ run lên.
Quả nhiên cô đã biết rất rõ tử huyệt của Trịnh Diễn Tự. Nhưng lẽ ra cô phải đắc ý mới đúng chứ? Tại sao gió đêm thồi qua lại chỉ cảm thấy toàn thân lạnh giá?
"Cô ta ngồi buồn dùng điện thoại di động xem cổ phiếu Mỹ. Tôi phân tích giúp cô ta một chút. Trước khi hết phiên giao dịch cô ta kiếm được mấy chục ngàn là bình thường."
A! Cuối cùng Viên Mãn đã hiểu! Trịnh tiên sinh vừa cho cô xem một ví dụ sinh động về "Khoa học kĩ thuật thay đổi vận mệnh".
Lúc này sàn chứng khoán Mỹ vừa mới mở cửa giao dịch không lâu, chém giết khốc liệt, thành phố Bắc Kinh lại đã chìm trong bóng đêm, bao nhiêu người đã chìm vào giấc ngủ. Chẳng hạn như Hướng tiểu thư cách đó vài cây số...
Viên Mãn quay sang thoáng nhìn Trịnh Diễn Tự. Vì sao anh yên lặng? Phải chăng đang nhớ một người đã chìm vào giấc mộng?
"Kể chuyện giữa anh và Hướng Mông đi." Viên Mãn nghe thấy tiếng nói của chính mình, gần như không chịu điều khiển.
Niềm vui của những người không có ban đêm chỉ gói gọn trong phạm vi quán bar, ra ngoài đường là đầy đệ tử Lưu Linh say như chết nằm nôn ọe ven đường. Hai người ngồi trên bậc thềm này lại đều tỉnh táo. Viên Mãn biết anh nghe rõ, nhưng rất lâu không thấy anh trả lời.
"Tôi phải hiểu được tiền căn hậu quả mới có thể giúp anh được." Viên Mãn cảm thấy mình giống như một giáo viên tà ác, dẫn dắt từng bước cho học trò sa ngã. "Anh cũng không cần nói quá tỉ mỉ, chỉ kể sơ qua là được."
Yêu cầu này quá đường hoàng, hoàn toàn kín kẽ, Trịnh Diễn Tự hiển nhiên không từ chối được. Anh nhìn về phía cô, ánh mắt lộ vẻ ngập ngừng. Viên Mãn còn tưởng mình đã phá vỡ phòng tuyến trong lòng anh, không ngờ...
"Tôi biết cô ấy năm 13 tuổi. Năm 21 tuổi cô ấy đến Paris, năm nay mới về nước định cư."
Viên Mãn đợi mãi không thấy anh nói tiếp, đột nhiên tỉnh ngộ: Có thế thôi à?
Cô ngồi cao hơn anh một bậc thềm, lúc này rất muốn co chân đạp vào lưng anh. "Anh quá đáng vừa thôi!"
"..."
"Thôi được rồi, dù anh không nói tôi cũng có thể tra được. Chỉ có điều phải mất thời gian một chút thôi." Viên Mãn cam chịu đứng dậy, phủi mông bỏ đi.
"Lúc vừa mới biết cô ấy..."
Trịnh Diễn Tự đột nhiên nói tiếp. Bước chân Viên Mãn dừng phắt lại.
***
Đây thực ra là một câu chuyện rất dài.
Nhưng Trịnh Diễn Tự nói rất giản lược. Giản lược đến mức gần như né tránh rất nhiều tiền căn hậu quả.
Chẳng hạn như anh chỉ chịu nói với cô, khi còn bé anh còn béo hơn cô, lại không chịu nói vì thế anh đã gặp phải những gì.
Lại chẳng hạn như, anh chỉ chịu nói với cô, anh phải nằm viện mấy năm để chữa bệnh kén ăn, lại không chịu nói nguyên nhân làm anh mắc bệnh kén ăn.
Viên Mãn một nửa dựa vào nghe, một nửa dựa vào đoán, nắm bắt được một góc trí nhớ của Trịnh Diễn Tự.
Vừa cảm khái vừa than tình tiết giống nhau mà kết cục khác nhau. Hướng Mông từng là người bạn duy nhất không chê anh béo, khiến anh nhung nhớ chừng đó năm. Còn cô cũng là người duy nhất không chê Bác Yến béo, tại sao lại trầm luận đến kết cục bị phản bội?
Cô chỉ suy nghĩ như vậy, Trịnh Diễn Tự lại nói thẳng ra. "Cô không cảm thấy chúng ta rất giống nhau sao?"
Vì thế anh mới giúp cô giảm béo, giống như trước kia đã cứu vớt chính anh? Viên Mãn dường như đã hiểu...
Nếu như trước đây Viên Mãn vừa giúp đỡ lại vừa phá đám, vậy thì lúc này, vào một đêm không quá tĩnh mịch, cô lại chợt suy nghĩ miên man. Giúp anh theo đuổi được Hướng Mông, phải chăng có thể đền bù được những tiếc nuối do mối tình đầu kết thúc dở dang của mình mang đến?
Cho dù có thể chính bản thân Trịnh Diễn Tự cũng còn không rõ, sự cố chấp của anh đối với Hướng Mông rốt cuộc là xuất phát từ sức mạnh của kí ức hay là sức mạnh của tình yêu?
Viên Mãn không nhịn được nhìn về phía Trịnh Diễn Tự. Gương mặt anh lộ rõ một sức mạnh kiên nghị. Vì vậy cô nhìn một hồi rồi bất giác nuốt nghi vấn này vào bụng.
Đường về yên tĩnh đến đáng sợ.
Trịnh Diễn Tự yên lặng như trước giờ vẫn vậy. Còn Viên Mãn luôn luôn ồn ào thì...
Một giọng nói vang lên trong lòng: Thời gian tới có lẽ mình phải dùng đến bản lĩnh thật sự.
Một giọng nói khác lại vang lên: Viên Mãn, mày sẽ hối hận, mày nhất định sẽ hối hận...
Hai âm thanh cứ thế cãi nhau trong đầu, Viên Mãn đâu còn có tâm tư chọc cười?
Có lẽ bởi vì quá yên tĩnh, khi điện thoại di động đổ chuông, cô giật mình thoát khỏi cuộc cãi lộn của hai âm thanh trong đầu, tập trung tinh thần nghe điện thoại.
"Bên chỗ Trịnh Diễn Tự tiến triển thế nào?" Đối tác yêu nghề gọi đến giám sát công việc.
"Tạm được. Còn bên chỗ cậu?"
"Cô ta cùng một đám bạn tụ tập trong một quán rượu sang chảnh."
Viên Mãn liếc nhìn Trịnh Diễn Tự ngồi ở ghế sau. Một người phụ nữ như Hướng Mông không khác gì một đóa hướng dương, ở đâu cũng rực rỡ sắc màu. Trong mắt Trịnh Diễn Tự, một kẻ lạnh lùng như hồ sâu suối lạnh, hai chữ Hướng Mông này có lẽ cũng có ý nghĩa như ánh mặt trời trên bờ biển, nhiệt tình mà ấm áp khiến anh không thể từ chối.
Cao Đăng bên kia vẫn đang tiếp tục cung cấp tin tình báo.
"Em nói với chị này, cô nàng Hướng Mông đó quả thực chính là con cưng của trời. Em bám theo cô ta mấy ngày, tất cả những người xung quanh cô ta đều có ngoại hình đẹp đẽ khí chất cao sang, em không hiểu, chẳng lẽ cô ta không có người bạn nào ngoại hình hơi xấu một chút à?"
Trong quán rượu vốn là một tòa tứ hợp viện, khung cảnh thanh nhã, ngay cả những thứ đồ nhỏ trên bàn cũng là đồ cổ được chủ nhân sưu tầm, giá cả đương nhiên không thấp, một chai bia cũng rất đắt tiền. Lúc này Cao Đăng uống bia mà trong lòng lại đang rỉ máu.
Hướng Mông và đám bạn ngồi quanh một chiếc bàn dài cách cậu một tấm bình phong, người nào cũng xinh đẹp rực rỡ, chuyện trò vui vẻ. Cao Đăng ngồi rất gần, không cần bất cứ thiết bị nghe trộm nào cũng có thể nghe được toàn bộ nội dung trò chuyện của họ.
"Hướng Mông, bạn trai cậu đâu? Tại sao không cùng về với cậu?"
"Bạn trai? Chết rồi! Bây giờ tớ độc thân." Hướng Mông vừa nói vừa giơ tay lên cho mọi người thấy chiếc nhẫn độc thân đang đeo trên ngón trỏ.
"Ha ha, chia tay cũng được. Tớ vẫn không rõ gã Daniel đó có gì tốt, chẳng qua biết chơi lãng mạn, biết..."
Cuối cùng cũng đến trọng điểm! Nghe đến đó, Cao Đăng không còn tâm tư xót tiền bia mấy trăm một chai nữa, bắt đầu dỏng tai lên nhập thiền.
Đúng lúc này chùm chuông giá trên cửa ra vào khẽ vang lên, có khách vén rèm đi vào. Cao Đăng chỉ vô tình thoáng nhìn ra ngoài nhưng lập tức chết sững, không còn để ý bên kia bình phong đang nói gì nữa.
Người vén rèm đi vào quán rượu không phải ai khác mà chính là Trần Trình.
Mà Trần Trình vừa bước vào cửa, chuông gió lại vang lên lần nữa. Lại có một người khác vén rèm đi vào quán sau lưng Trần Trình.
Cao Đăng lập tức không ngồi nổi nữa.
Là đàn ông! Là một người đàn ông trẻ! Là một người đàn ông trẻ tướng mạo khôi ngô!!!
Trong lúc Cao Đăng gào thét câu này trong lòng, người đàn ông đó và Trần Trình đã tình tứ đi đến chỗ ngồi đặt trước...
***
Trịnh Diễn Tự về nhà, đi thẳng vào phòng quần áo chuẩn bị thay áo ngủ. Lúc đi qua trước gương lại không khỏi dừng bước. Anh quay người nhìn chính mình với bộ áo quần lố lăng trong gương.
Nhìn rất lâu mới cởi bộ quần áo này ra, với tay lấy áo ngủ, vừa thay vừa không nhịn được nghĩ đến một bóng dáng.
Trong cửa hàng trang phục, một đứa dở hơi cười lăn lộn trên sofa vì nhìn thấy anh mặc bộ quần áo này...
Màn đêm âm trầm, thoáng ấm thoáng lạnh, lúc này Trịnh tiên sinh lại mỉm cười mà không tự biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro