Chương 39
Loại tiểu lâu la như Viên Mãn sao có thể chống lại được khí thế bá vương của ông già? Cô ngoan ngoãn ôm Bỏng Ngô lên, nhường đường cho ông già đi vào cửa.
"Cô chính là trợ lý đời sống nó mới tuyển à?"
"Vâng."
"Nó bị ốm rồi à?"
"Vâng."
Mặc dù không biết tại sao tin tức của ông già này nhanh nhạy như vậy, nhưng Viên Mãn vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ đi theo phía sau ông già nửa mét, ông ta hỏi gì đều trả lời thành thật.
Có lẽ Bỏng Ngô xun xoe nhìn thấy cô lúc này cũng phải cam chịu thua kém.
"Bệnh gì?"
"Hỏng súng ạ..."
Cạnh một tiếng, chiếc ba tong trong tay ông già rơi xuống đất.
Một đôi mắt trợn tròn nhìn về phía Viên Mãn. "Cái gì???"
Viên Mãn chỉ có thể thầm than ông cụ này quả thực có khả năng biểu cảm rất tốt, từ tóc mai hơi dựng lên đến ngón tay khẽ run rẩy đều cho thấy sự khiếp sợ trong lòng ông ta/ "Thằng ranh này, dù không muốn lấy vợ thì cũng không được tự cung chứ!"
Cô đâu nói anh tự cung... Có lẽ ông cụ xem phim võ hiệp nhiều quá nên mới suy diễn lung tung như vậy...
Thấy Viên Mãn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, ông già đứng ngồi không yên, bước đi như bay vào bên trong. Nhưng căn hộ chiếm nguyên một tầng, bảy tám phòng, ông ta biết đi đâu tìm thẳng nghiệt tử nhà mình? Một ánh mắt như dao lia trở lại. "Nó đâu?"
Bị ánh mắt đâm xuyên thấu, Viên Mãn mới biết ánh mắt Trịnh Diễn Tự vậy mà còn không phải sắc bén nhất, vội vàng xun xoe thêm gấp bội, mau mắn trả lời một lèo không cần chấm phẩy. "Trịnh tiên sinh đến công ty rồi lát nữa anh ấy sẽ về bác đợi một lát cháu đi lấy đồ uống cho bác bác uống cà phê hay uống trà?"
"Nó đã bị như thế mà vẫn còn đến công ty?"
Viên Mãn nên giải thích thế nào? Chẳng lẽ cô có thể nói với ông ta rằng con trai bác bị cháu tàn nhẫn ngồi lên, bị mẹ cháu tàn nhẫn đá vào, bị con chó của cháu tàn nhẫn vồ trúng? Đương nhiên không thể! Với tính khí nóng nảy của ông già này, cô mà nói thật như vậy, rất có thể nhà họ Viên sẽ xảy ra một vụ thảm án diệt môn...
Viên Mãn đưa mắt nhìn xa xăm, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt ông già, ấp úng một hồi lâu, cuối cùng cũng sắp xếp xong từ ngữ. "Trịnh tiên sinh chỉ có một vấn đề nhỏ ở chỗ đó thôi, đã đến bệnh viện khám, không có gì đáng ngại..."
"Không gãy?"
Viên Mãn đáp hết sức trịnh trọng. "Không gãy."
"Có ảnh hưởng việc tôi bế cháu không?"
Chắc là... không đâu... Viên Mãn vội cắt bỏ hai chữ 'chắc là', đáp trịnh trọng hơn nữa. "Không đâu."
Không biết cách đó mấy cây số, nếu Trịnh Diễn Tự biết lúc này trong nhà anh có một già một trẻ đang thảo luận thân mật về súng ống của mình thì sẽ có phản ứng thế nào?
Trong lúc Viên Mãn nghĩ như vậy, trong phòng họp số 2 của phòng nghiên cứu phát triển Khoa Tín, ngoài chuyên viên thiết kế vừa tháo dỡ các phụ kiện điện thoại trên mô hình 3 chiều vừa trình bày về ý tưởng thiết kế, những người còn lại đều nghiêm túc yên lặng. Đến tận lúc một tiếng hắt hơi phá vỡ yên lặng.
"Ắt xì!"
Chuyên viên thiết kế không thể không dừng lại, đợi tổng giám đốc Trịnh cầm lấy khăn giấy trợ lí đưa cho, lau mũi xong mới tiếp tục nói. "Lần này chúng tôi chọn chất liệu vỏ ngoài điện thoại là..."
Trịnh Diễn Tự ném khăn giấy vào sọt rác, vẫn ngồi điềm nhiên, chăm chú nghe, nhìn bề ngoài rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại không bình tĩnh. Chẳng lẽ anh dự ứng với cái đầu trọc ngồi đối diện cách đó một quãng? Tại sao ngồi họp một lúc mà hắt hơi đến mấy lần?
Còn hai kẻ đầu sỏ làm anh hắt hơi, lúc này một người đang ngồi đàng hoàng trên ghế sofa, ung dung uống trà, một người khác thì ngồi trong nhà vệ sinh, vất vả giặt khăn lau.
Đến lúc Viên Mãn dọn dẹp nhà vệ sinh xong xuôi thì đã là nửa tiếng sau. Mồ hôi như tắm, cô quay ra phòng khách thấy, ông già đang ngồi yên lặng nghe điện thoại.
Viên Mãn không dám quấy rầy ông ta, đang định quay vào phòng bếp rót nước uống chợt khựng lại.
Chiếc điện thoại di động ông già đang cầm tại sao nhìn có vẻ quen quen?
Hơn nữa âm thanh loáng thoáng phát ra từ điện thoại hình như rõ ràng là...
"Con gái à, bao giờ mời cha mẹ Trịnh tiên sinh đến nhà ăn cơm? Mặc dù hai đứa đã xác định rồi, nhưng cha mẹ hai bên cũng phải gặp nhau nói chuyện chứ?"
Một giây sau, Viên Mãn bừng tỉnh lao tới giật lấy điện thoại. "Tại sao bác nghe điện thoại của cháu?"
Cô bé mập mở hết hỏa lực gặp ông già oai phong lẫm liệt, cuộc chiến tranh đoạt lập tức bùng nổ. Binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn, bên tám lạng bên nửa cân, cuối cùng chiếc điện thoại văng ra, vẽ thành một đường vòng cung rồi rơi thẳng xuống đất.
Viên Mãn vội chạy tới nhặt điện thoại lên rồi dừng cuộc gọi.
Giận dữ quay lại nhìn về phía ông già, Viên Mãn còn chưa kịp nói gì, ông già đã nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một vị trí... tương đối tế nhị.
Thấy ánh mắt ông già dừng lại ở mông mình, Viên Mãn giật bắn. Mặc dù không biết những lão già râu xanh có thích mẫu người dầu mỡ như mình không, nhưng Viên Mãn vẫn lùi lại theo bản năng.
Hoàn toàn không chú ý tới sự kháng cự của cô, ông già chỉ thu ánh mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. "Cũng dễ sinh đẻ..."
Viên Mãn nghe vậy mới hiểu, thì ra ông già này muốn... xem cô có đủ tiêu chuẩn làm con dâu ông ta hay không.
***
Lúc Trịnh Diễn Tự về nhà, trời đã gần tối. Không ngờ Viên Mãn vẫn còn ở đó. Anh vừa cởi giày da, cô đã vội vàng đưa dép lê cho anh. Không dừng săn đón, không lừa thì trộm, câu châm ngôn này Trịnh Diễn Tự vẫn nhớ, anh lạnh nhạt nheo mắt nhìn Viên Mãn. "Lại gây chuyện rồi à? Hay là lại ăn vụng?"
Viên Mãn lập tức chỉ tay lên trời thề thốt. "Có trời chứng giám, hôm nay tôi chỉ ăn nửa quả trứng gà, một quả cà chua, cộng thêm một củ khoai lang!"
Trịnh Diễn Tự nhìn Viên Mãn, dáng vẻ mệt mỏi nhợt nhạt vì thiếu ăn này quả thật không làm giả được. Xỏ chân vào dép lê, anh đi thẳng vào trong nhà, dáng đi có vẻ quái dị. Viên Mãn nhìn sau lưng anh, thở phào nhẹ nhõm. Cô trở nên nhợt nhạt mệt mỏi thế này một phần là bởi vì đói, nhưng nguyên nhân chủ yếu là... Phụ mẫu hai bên đã thương lượng chọn ngày ăn tiệc thông gia, cô có nên nói với anh tin dữ này hay không? Nếu có thì phải làm thế nào? Vừa muốn nói với anh tin dữ này vừa sợ bị anh chém chết...
Đây quả thực là lựa chọn khó nhất trong lịch sử, còn khó hơn Ngô Ngạn Tổ và Dương Dương đồng thời xuất hiện trước mặt cô mà cô chỉ có thể chọn một...
Hai lựa chọn này quanh quẩn trong đầu Viên Mãn phải đến một thế kỉ, nhưng đến khi hoàn hồn nhìn Trịnh Diễn Tự thì anh lại mới chỉ đi được chưa đến mười mét, có thể thấy mỗi bước đi của Trịnh tiên sinh đau khổ như thế nào. Đầu sỏ Viên Mãn vội gác lại phiền muộn trong lòng, bước dài đi tới, thận trọng như dìu công công thời Mãn Thanh. "Anh đi đâu để tôi dìu?"
Hiển nhiên việc này thật sự tổn thương khí khái đàn ông, Viên Mãn lập tức bị Trịnh Diễn Tự hất tay ra, trơ mắt nhìn anh tiếp tục tự mình rùa bò về phía trước.
Đúng là bướng bỉnh cùng cực.
Viên Mãn đứng nhìn đến lúc sắp ngủ gà ngủ gật, Trịnh tiên sinh cuối cùng cũng lết vào đến phòng chứa quần áo, khép hờ cửa lại.
Viên Mãn có thể bảo đảm với các độc giả, lúc này cô khom lưng rón rén đến ngoài cửa phòng chứa quần áo tuyệt đối không phải để nhìn trộm anh thay quần áo mà vì sợ anh sơ ý vấp ngã.
Xuyên qua khe cửa nhìn vào trong phòng, Viên Mãn chỉ mải thưởng thức nào là cơ bụng, nào là cơ ngực, nào là cơ tay, hoàn toàn không để ý Trịnh tiên sinh không thay đồ mặc ở nhà mà thay một chiếc sơ mi khác.
Trong lúc cô đang đau đầu suy nghĩ tại sao trên vai anh lại có một dấu răng rất mới, Trịnh Diễn Tự đã thay quần áo xong lại quay ra mở cửa.
Viên Mãn vội xoay người dựa vào tường, giữ nguyên một tư thế tự nhận là đẹp đẽ, làm ra vẻ không hề hay biết.
Trịnh Diễn Tự bước ra khỏi phòng, nhìn rực rỡ hẳn lên, còn đang đưa mắt tìm bóng dáng Viên Mãn trong phòng khách, lúc vô tình quay đầu sang lại nhìn thấy cô đang dựa vào tường.
Viên Mãn đứng đó, vặn người sắp gãy eo đến nơi, chớp chớp mắt nhìn lại anh. Trịnh Diễn Tự sợ hãi, hình ảnh này quả thực...
Đã từng thấy cảnh tượng Viên Mãn biến thân thành phần tử khủng bố đêm qua thì nỗi sợ nào cũng chỉ còn là chuyện nhỏ, Trịnh Diễn Tự nhanh chóng khôi phục giọng điệu bình thản xưa nay. "Đặt giúp tôi một nhà hàng kiểu Pháp."
"Sao?"
"Không phải cô vẫn tự xưng ăn khắp mĩ thực kinh thành sao?" Trịnh Diễn Tự nhìn đồng hồ. "Đặt một nhà hàng, bảy rưỡi, hai người."
Rốt cuộc trong lúc say rượu cô đã phét lác những gì với mọi người? Vấn đề này tạm gác sang một bên, hiển nhiên vấn đề mấu chốt bây giờ là...
Trịnh Diễn Tự định mời cô ăn cơm? Ngay cả chính bản thân Viên Mãn cũng không tin.
Viên Mãn nghe lời bắt đầu lật danh bạ điện thoại di động, nhanh chóng tìm được số điện thoại một nhà hàng kiểu Pháp rất khá, vừa bấm số vừa không nhịn được liếc Trịnh Diễn Tự một cái.
Anh vẫn vậy, ánh mắt bình tĩnh, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng khẽ mím, dáng vẻ nghiêm túc, vẫn âu phục giày da, cẩn thận tỉ mỉ, không hề sơ hở, nhưng Viên Mãn luôn cảm thấy hôm nay anh hơi khác.
Cuối cùng cô mới bừng tỉnh.
Chiếc áo sơ mi anh ta cố ý chạy về nhà thay này, cúc tay áo chẳng phải quà sinh nhật của người bạn từ nước ngoài gửi về hay sao? Chính cô đã chịu trách nhiệm chạy việc...
Xem ra đây mới là điểm mấu chốt của vấn đề.
Còn lúc này anh mặc chiếc áo đó để đi gặp ai? Đáp án hình như đã hai năm rõ mười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro