Chương 38
Quay về hiện tại, sáu tiếng sau đó.
Sau một đêm suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng bà Viên cũng nhượng bộ. "Hôn nhân là đại sự của con, tự con quyết định là được. Con cũng sắp đến tuổi băm rồi, nói thật là bố mẹ cũng không quản được con nữa. Tùy con."
"Không phải như bố mẹ nghĩ đâu, khi đó con uống..."
Viên Mãn vừa giải thích được nửa câu đã bị ông Viên ngắt lời. "Cái thằng Trịnh Diễn Tự đó nhìn cũng cao ráo sáng sủa, hơn nữa bố luôn cảm thấy như đã gặp nó ở đâu đó, có lẽ đây chính là duyên nợ. Bao giờ cha mẹ hai bên gặp mặt ăn cơm bàn đại sự cả đời cho hai đứa?"
Đối mặt với ánh mắt chờ mong của ông Viên, tâm tình của Viên Mãn lúc này nên hình dung thế nào? Có thể hình dung như vừa ngồi tàu lượn siêu tốc lại tiếp tục nhảy bungee, bungee xong lại lên tàu lượn siêu tốc. Tóm lại là cuồn cuộn mãnh liệt, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Cô biết đi đâu tìm hai vị thông gia đến ăn cơm bàn công chuyện với hại vị phụ huynh trước mặt?
***
Cùng dưới bầu trời trong xanh này, một người ngồi trong một căn hộ tĩnh mịch, mồ hôi lạnh cũng đầm đìa.
Đây chính là Trịnh Diễn Tự tiên sinh của chúng ta, người liên tiếp hai lần trúng đòn nặng.
Trợ lí Tiểu Trương nhìn Trịnh Diễn Tự một cái, thầm than: Iron man Trịnh Diễn Tự không ngờ cũng có ngày gục ngã...
"Tổng giám đốc Trịnh, có cần hủy lịch trình tiếp theo không?"
Trịnh Diễn Tự ngồi dựa vào sofa, gật đầu rất khẽ, rất nặng nề. "Hủy hết toàn bộ lịch trình trước ba giờ chiều. Sau ba giờ chiều để xem tình hình thế nào rồi quyết định."
Khi Trịnh Diễn Tự mở mắt ra lần nữa, Tiểu Trương đã rời khỏi đó. Trong căn hộ trống trải mênh mông chỉ còn lại một mình anh, bề ngoài thoạt nhìn vẫn bình yên vô sự nhưng bên trong lại đã trọng thương.
Trong không gian yên tĩnh này, đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.
Trịnh Diễn Tự gần như mất nửa cái mạng mới lê được ra cửa, vừa bật màn hình quan sát lên đã thấy bộ mặt hối hận của Viên Mãn, tay còn dắt theo con chó Bỏng Ngô.
Trịnh Diễn Tự tắt phụt màn hình.
Không ngờ anh còn chưa lết được về phòng khách, đang dừng lại thở lấy hơi trên đường, phía sau lại vang lên tiếng mở cửa lạch cạch. (Chỗ này người dịch phải nói rõ cho dễ hình dung: Căn hộ ở trên tầng, khi khách đến nhà sẽ bấm chuông từ tầng một, có màn hình và điện thoại để nói chuyện với nhau. Khi chủ nhà bấm nút khách mới vào được cửa, sử dụng được thang máy, lên được tầng cần lên).
Trịnh Diễn Tự sững người. Không muốn tin tưởng, chậm rãi quay lại.
Cửa vừa chậm rãi hé ra một khe nhỏ, bóng dáng Bỏng Ngô đã lao vút vào trong nhà. Còn Viên Mãn thì chột dạ đứng ngoài cửa, xem sắc mặt Trịnh Diễn Tự thế nào rồi mới quyết định xem có nên vào hay không.
Trịnh Diễn Tự đang định hạ lệnh trục khách, Bỏng Ngô đã lao tới trước mặt, đứng lên như muốn được ôm ấp. Mà hai chân trước của Bỏng Ngô, đáng chết, lại vồ đúng vào... đũng quần anh.
A! Đau buốt tim gan!
Trịnh Diễn Tự không nhịn được hít sâu một hơi.
"Cô... đi... lên... kiểu... gì?"
Nghe thấy anh nghiến răng nghiến lợi hỏi câu này, Viên Mãn cho rằng anh còn đang giận. "Vừa vặn gặp Tiểu Trương xuống lầu, cậu ấy mở cửa cho tôi."
Vừa run rẩy đưa tay đẩy Bỏng Ngô ra, Trịnh Diễn Tự vừa nghiến răng, thầm quyết định tháng này cắt hết tiền thưởng của Tiểu Trương!
***
Bị ức hiếp cả đêm, Trịnh Diễn Tự xưa nay vẫn ăn trên ngồi trước không dính bụi trần, cuối cùng cũng được hưởng cảm giác của người nông nô rũ bùn đứng dậy sáng lòa.
"Nước." Anh ra lệnh một tiếng, Viên Mãn lập tức lon ton chạy đi lấy nước.
"Điều khiển." Anh giơ tay ra, Viên Mãn lập tức khúm na khúm núm đặt điều khiển ti vi vào tay anh.
"Máy tính." Anh vừa mở miệng, Viên Mãn lại thở hổn hển chạy vào phòng sách, mang máy tính ra.
"Đi dọn phòng." Anh đưa tay chỉ, Viên Mãn không dám chậm trễ chút nào, cắm đầu chạy vào phòng ngủ.
Trịnh Diễn Tự thì ngồi chễm chệ trên sofa, vừa xem ti vi vừa xoa bụng Bỏng Ngô đang nằm trong lòng mình.
Phòng ngủ bị cô nàng này phá cho tan nát, chắc hẳn mấy tiếng cũng không dọn dẹp sạch sẽ được. Sau khi uống thuốc, cuối cùng Trịnh tiên sinh cũng không còn ngập tràn thù hận nữa, buông lại một câu. "Cô cứ từ từ dọn dẹp, lúc về tôi kiểm tra."
Rồi... đi mất...
Vất vả dọn dẹp đẫm mồ hôi, Viên Mãn từ phòng ngủ thò đầu ra, đưa mắt nhìn Trịnh Diễn Tự ra cửa, sau đó lại nhìn phòng ngủ vẫn đang cực kì bừa bộn.
Suy cho cùng thì tối qua mình đã làm những gì mà khiến phòng ngủ gặp tai họa như vậy?
***
Lịch trình buối sáng mặc dù đã hủy hết, nhưng đã hẹn với lãnh đạo bộ phận nghiên cứu phát triển lúc ba giờ, Trịnh Diễn Tự phải đích thân đi một chuyến. Tối qua vốn định họp mấy tiếng với bộ phận nghiên cứu phát triển, nhưng dự định này lại bị gián đoạn vì một cô nàng bị bôi đen như than trên mạng.
3 giờ chiều, Trịnh Diễn Tự đi tới phòng nghiên cứu phát triển đúng giờ, các đồng sự trong phòng nghiên cứu phát triển đều đã cung kính chờ đợi. Anh hờ hững đưa mắt nhìn một vòng, đột nhiên sững lại.
Trong đội ngũ nghiên cứu phát triển lại có một người đầu trọc lốc từ bao giờ? Giữa hàng chục cái đầu đen sì, gã đầu trọc này tỏ ra cực kì nổi bật.
Đúng vậy, một trong những nhân viên cốt cán của phòng nghiên cứu phát triển, Bác Yến, sau một đêm đã cạo đầu trọc lốc.
Còn nguyên nhân? Trên thế giới này trừ bản thân Bác Yến có lẽ chỉ có Trịnh Diễn Tự biết được.
Thấy Trịnh Diễn Tự đứng sững ở cửa phòng không hề có ý định đi vào, trưởng phòng nghiên cứu phát triển không nhịn được thăm dò. "Tổng giám đốc Trịnh, chúng ta vào phòng họp trước hay đi xem tiến triển..."
Trịnh Diễn Tự lại sầm mặt, giơ tay ngắt lời trưởng phòng. "Tôi vào nhà vệ sinh một lát".
Nói rồi hoàn toàn không đợi mọi người kịp phản ứng đã quay đầu đi thẳng.
Mọi người há hốc mồm.
Trợ lí Tiểu Trương luống cuống đuổi theo.
Trịnh Diễn Tự lạnh mặt đi thẳng vào nhà vệ sinh, đến lúc cửa nhà vệ sinh đóng sầm lại, sức chịu đựng của anh cũng lập tức sụp đổ tan tành.
Trợ lí Tiểu Trương hé cửa nhìn vào, chỉ thấy ông chủ đang chống hai tay lên bồn rửa tay, nhìn chính mình trong gương, đột nhiên...
Không hề có dấu hiệu báo trước...
"Ha ha ha! Ha ha ha ha!"
Tiểu Trương ngoài cửa xem mà há hốc mồm. Dù sao anh ta cũng đã làm trợ lí được ba năm, vậy mà đây mới là lần đầu tiên thấy tổng giám đốc Trịnh cười thoải mái như thế.
Quả thật... quả thật là cười quên hết cả hình tượng...
Đương nhiên, Tiểu Trương làm sao hiểu được tâm tình của Trịnh Diễn Tự lúc này. Vừa nghĩ đến cái đầu trọc của Bác Yến, anh lại không nhịn được cười. Cuối cùng anh cũng tìm được một người thảm hơn mình trên thế giới này, thật đáng mừng! Thật đáng mừng!
***
Lúc này trong căn hộ của Trịnh Diễn Tự, Viên Mãn vừa ném tấm khăn lau vào bồn rửa tay thì có tiếng chuông cửa vang lên.
Tên họ Trịnh về kiểm tra sớm như vậy à?
Viên Mãn vội rửa tay chạy ra cửa phòng, Bỏng Ngô đương nhiên lót tót chạy theo.
Cửa mở ra, Viên Mãn sửng sốt.
Đứng ngoài cửa là một ông già hoàn toàn xa lạ.
Nhìn thấy cô, ông già chỉ ngây ra nửa giây rồi hỏi bằng giọng kênh kiệu. "Diễn Tự đâu?"
Ông già này đúng là... oai phong lẫm liệt.
Viên Mãn đang không biết nên trả lời thế nào, Bỏng Ngô dưới chân đã rối rít cào chân định lao về phía ông già.
Ông già với vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo lại bị một con chó nho nhỏ làm cho sợ phát khiếp, vội dùng chiếc ba tong trong tay ngăn chặn Bỏng Ngô, ba phần nghiêm túc, bảy phần sợi hãi nói với con chó dưới chân. "Đừng tới gần tao, tao sợ nhột!"
Bằng này tuổi đầu rồi mà vẫn còn sợ nhột như thế? Viên Mãn buồn cười, lại lập tức bừng tỉnh ngộ.
Sợ nhột?
Tại sao lại giống hệt Trịnh Diễn Tự như vậy?
Đến lúc nhìn kĩ mặt ông già này, Viên Mãn không thể bình tĩnh được nữa. Lúc này trong đầu cô chỉ kịp hiện lên một câu: Chẳng lẽ đây chính là... bố chồng tương lai... mà cha mẹ cô nhắc tới???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro