Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Mặc dù rất hi vọng Lộ Tử Dụ có thể truyền lại kinh nghiệm, nhưng Viên Mãn rất nhanh nhận ra mình bây giờ là ốc không mang nổi mình ốc, sau khi giải quyết được nguy cơ trước mắt mới tính đến chuyện này cũng không muộn.

Tiền đương nhiên phải cho vay, cứ coi như học phí. Viên Mãn nhanh chóng chuyển khoản, lời thanh minh do Tín Đạt truyền bá soạn thảo cho cô cũng đã được gửi đến hộp thư. Lời ít mà ý nhiều, có căn cứ, có đạo lí, không kể khổ cũng không trốn tránh trách nhiệm, ngay cả cô cũng cho rằng hoàn toàn không cần chỉnh sửa, có thể trực tiếp đăng lên weibo.

Tín Đạt truyền bá nhắc thêm hai điểm: Tốt nhất không được khóa bình luận, như vậy sẽ chỉ làm xuất hiện nhiều kênh bôi đen hơn. Nếu thật sự không nhịn được vào xem thì tạm thời đóng cửa cả trang. Chúng tôi đã tìm được một tài khoản weibo, tình hình gần giống như cô, cũng là một cô gái mập bị bạn trai phản bội, thời gian cũng phù hợp. Chúng tôi đang tìm cách mua lại tài khoản đó, nếu như mua được chúng tôi biết kí thỏa thuận bảo mật với chủ tài khoản. Chúng tôi sẽ biến tài khoản này thành tài khoản phụ của cô. Tài khoản chính không hề nhắc tới chuyện chia tay không phải là để lừa gạt người hâm mộ, ngược lại chia tay còn không thể nói ra, thực ra cô còn đau khổ hơn nhiều.

Công ty quan hệ xã hội này quả thực quá tuyệt.

Đã không cho cô xem weibo của mình, Viên Mãn dứt khoát lên tìm cái gọi là tài khoản phụ này. Cô nàng đồng bệnh tương liên với cô này đã làm thế nào vượt qua thời khắc gian nan nhất sau khi chia tay?

Lật được hai trang, sự tò mò ban đầu dần dần nhạt đi. Một cảm giác đau âm ỉ lại dần dần chiếm lĩnh Viên Mãn. Nỗi đau đồng cảm yên lặng lan tràn khắp toàn thân. Những chuyện người này trải qua quả thật rất giống chuyện của cô.

Ngày 15 tháng 6 năm 2014:

"Anh rất yêu cô ấy, cho nên... Anh xin lỗi".

Khi anh ấy nói với tôi câu này, tôi đã biết không thể cứu vãn được nữa.

Tình cảm bao nhiêu năm thoáng chốc đã không còn. Lúc đó tôi rất hi vọng có một người che mắt tôi, bịt tai tôi, không cho tôi nhìn, không cho tôi nghe. Nhưng không có..."

Ngày 19 tháng 6 năm 2014:

Tôi từ nhà anh ấy đi ra, hành lí đã dọn dẹp xong. Tôi không gọi được xe, kéo va li đi trên đường. Anh ấy gọi điện thoại cho tôi. Tôi thật ngốc, còn tưởng anh ấy muốn níu kéo, kết quả là anh ấy chỉ nói sẽ chuyển phát nhanh chìa khóa nhà tôi cho tôi. Tôi nói không cần, vứt đi. Khi đó tôi đã khóc, tôi mừng là anh ấy không nhìn thấy tôi khóc, bởi vì tôi sợ kể cả có nhìn thấy tôi khóc thế nào, anh ấy vẫn cứ chọn người kia."

Ngày 1 tháng 7 năm 2014:

"Chia sẻ phim '33 ngày thất tình', năm sao. Hôm nay xem lại một lần, khóc như con ngốc. Năm đó khi công chiếu anh ấy và tôi cùng đi xem, Hoàng Tiểu Tiên trong phim nói, nếu chia tay phải một tháng mới có thể không còn đau đớn từng cơn, không còn suốt ngày muốn cầu xin người ta quay lại, lúc nghĩ đến tên người ta không còn hoảng hốt run tay. Vậy tôi đã thành công đi được một phần ba đoạn đường. 15 ngày đã qua, tự chúc mừng chính mình đã thành công đi được một phần ba chặng đường..."

"..."

Viên Mãn không đọc được nữa, mũi đã cay đến giá trị tới hạn. Cô gần như là bối rối tắt trang weibo đi.

Thở phào một hơi, cố gắng làm cho mũi hết cay, cô mới mắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Cô thì sao? Nếu chia tay một lần phải một tháng mới có thể không còn đau từng cơn, không còn suốt ngày muốn cầu xin anh ta quay lại, nghĩ đến tên anh ta không còn hoảng hốt run tay, vậy cô đã đi được đến đoạn nào?

Nếu như không có Trịnh Diễn Tự, rất có khả năng cô còn... chưa bước đi được bước nào.

Cô không hề biết cô gái này, nhưng hai người lại trải qua những chuyện giông hệt. So với cô gái đó, may mắn duy nhất của Viên Mãn có lẽ chính là cô đã có một người giúp mình che mắt, giúp mình bịt tai.

Mặc dù người đó không phải cố ý giúp đỡ, chỉ là tình cờ đi ngang qua...

Đến lúc bừng tỉnh lại, Viên Mãn mới phát hiện đã vô thức tìm đến số điện thoại của Trịnh Diễn Tự, ngón tay đặt trên phím gọi, không biết nên tìm cớ gì để ấn xuống.

Trong đầu nảy ra một ý, Viên Mãn vội mở cửa ra khỏi phòng. Chiếc cân điện tử trong nhà đặt ở phòng khách, Trịnh Diễn Tự vẫn yêu cầu cô mỗi đêm trước khi ngủ cân một lần và báo cáo đúng sự thật với anh, tăng thêm nửa cân sẽ chịu thêm một biện pháp trừng phạt.

Thấy cân điện tử cho thấy mình gầy đi được 3 lạng, cuối cùng Viên Mãn cũng tìm được lí do hợp lí, vừa gọi điện thoại vừa đi thẳng về phòng.

Đi qua phòng cha mẹ, cô lại dừng chân theo phản xạ có điều kiện.

Đã nửa đêm rồi, không ngờ phòng cha mẹ lại vẫn sáng đèn?

Nói đúng ra là ánh sáng từ màn hình máy tính len ra ngoài qua cánh cửa phòng khép hờ.

Ông Viên dạo này đang theo dõi một bộ phim truyền hình về thời kì kháng Nhật, gần như đến mức quên ăn quên ngủ. Bà Viên sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của chồng, có dạo tịch thu chiếc máy tính Viên Mãn mua cho chồng. Ông Viên đành phải chờ đến nửa đêm mới bò dậy xem trộm mấy tập, nhưng lần nào cũng xem đến lúc ngủ mất, quên tắt máy tính, sáng hôm sau dậy lại bị bà Viên thoá mạ một trận.

Tiếng chuông chờ máy móc lạnh như băng vẫn vang lên bên tai Viên Mãn, điện thoại vẫn chưa thông, Viên Mãn đang do dự có nên tạm dừng gọi điện để tắt máy tính giúp cha hay không, trong phòng lại có tiếng cha cô nói.

"Bây giờ những người trên mạng tại sao toàn ăn nói thiếu đạo đức như vậy? Không được, tôi phải mắng bọn họ một trận!"

Viên Mãn thót tim.

Âm thanh của mẫu thân đại nhân cũng lộ vẻ mệt mỏi. "Chúng ta cứ tiếp tục làm như không biết, nhớ chưa? Đừng để con gái khó xử."

Thì ra...

Tối nay hai vị phụ huynh vẫn làm bộ làm tịch trước mặt cô... Chính là vì sợ cô khó xử...

Cảm giác cay sè trong mũi vừa mới xua tan lúc này lại lập tức tràn tới.

Cô bị thiên hạ chửi rủa trên mạng, người khó chịu nhất có lẽ không phải chính cô mà là cha mẹ cô...

Mà lúc này không ngờ điện thoại lại kết nối vào đúng thời khắc cuối cùng.

"A lô." Âm thanh bên kia điện thoại vẫn lạnh nhạt như mọi ngày.

Không biết là vì tâm tư còn đang ở trong phòng cha mẹ hay là vì điện thoại có vấn đề, Viên Mãn lại lờ mờ cảm thấy trong âm thanh của Trịnh Diễn Tự có mùi rượu.

Đây là Trịnh Diễn Tự xưa nay một giọt rượu cũng không uống sao?

"A lô?" Trịnh Diễn Tự lại hỏi một tiếng.

Còn Viên Mãn thì bỏ điện thoại xuống khỏi tai, nhìn lại xem mình có gọi nhầm số hay không.

Không thấy bên này nói gì, Trịnh Diễn Tự bên kia đang định dừng cuộc gọi, Viên Mãn mới vội vàng gọi giật lại. "Chờ đã!"

"..."

"Anh uống rượu à?"

Đêm nay nhất định là một đêm không tầm thường...

Sáng sớm một ngày thứ năm hết sức bình thường.

Thành phố dần dần thức tỉnh, trời đẹp, sương sớm tan dần, bừng bừng sức sống.

Viên Mãn tỉnh dậy trên giường.

Vừa mở mắt ra đã đau đầu như búa bổ, không nhịn được đưa tay day huyệt thái dương như bất cứ một kẻ say rượu nào khác.

Bỏng Ngô đang nằm bò bên giường, vui sướng cắn một vật thể không xác định nho nhỏ, vừa nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên nhìn. Viên Mãn còn đang cố gắng nâng mí mắt lên, Bỏng Ngô đã tung người nhảy lên giường, lập tức liếm cô ướt hết mặt.

Viên Mãn vội ngồi dậy đẩy Bỏng Ngô ra. Lúc này trước mắt cô là bộ mặt chó hớn hở, cái đuôi vẫy như muốn gãy, và cảnh tượng xa lạ trong phòng...

Thực ra cũng không thể coi là hoàn toàn xa lạ.

Viên Mãn vừa ném Bỏng Ngô xuống giường vừa cố gắng ngưng tụ ánh mắt. Giường lạnh lẽo, tủ đầu giường lạnh lẽo, tường phòng lạnh lẽo, rèm cửa sổ lạnh lẽo... Đây đây đây... đây không phải phòng ngủ nho nhỏ, ấm áp và bừa bộn của cô?

Đây đây đây... đây rõ ràng là nhà của Trịnh Diễn Tự...

Kết luận này trong nháy mắt khiến Viên Mãn hóa đá.

Nhưng vì sao cô lại ở đây?

Bỏng Ngô... Vì sao cũng ở đây?

Viên Mãn còn chưa kịp sắp xếp lại ý nghĩ thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Không hề do dự co lại trên giường, trùm kín chăn giả bộ lợn chết.

Cô nghe thấy tiếng bước chân, đi dép lê, không nhanh không chậm, rõ ràng chính là khí trường đặc trưng của Trịnh Diễn Tự... Chân tay luống cuống, Viên Mãn chỉ có thể cắn móng tay, tràn ngập đầu óc là: Mình nên làm thế nào? Mình nên làm thế nào? Mình nên làm thế nào?

Cạch. Một tiếng động nhỏ vang lên, có thứ gì đó được đặt lên trên chiếc tủ đầu giường.

Chẳng lẽ là bữa sáng?

Một đêm say rượu, sáng hôm sau tỉnh lại, nào là ngủ giường lạ, nào là có người mang bữa sáng tới. Với kinh nghiệm sách truyện phong phú của Viên Mãn, đây rõ ràng là một tình tiết điển hình kiểu "chủ tịch bá đạo vs thiếu nữ"...

Nghĩ lại hôm qua cô còn đang ngưỡng mộ và đố kị em họ nhà mình ngủ được với ông chủ, nào ngờ chưa đến 24 tiếng, cô đã...

Trong chăn, cô giáo Viên xấu hổ che mặt. Một giây sau lại bỏ tay ra khỏi mặt, vẻ mặt trở nên rất ân hận. Chết tiệt! Nếu không say rượu thì thật là tốt. Ngón tay anh thon dài thế nào? Cơ bụng anh dẻo dai thế nào? Cánh tay anh rắn chắc thế nào? Cô thật sự không thể nào nhớ nổi!

Trong lúc Viên Mãn đang hối hận đến tím tái ruột gan, ngoài chăn vang lên một tiếng ho.

"Khụ khụ..."

Giả vờ ho, rõ ràng là khó xử không biết nên đánh thức cô thế nào. Vừa nghĩ đến cảnh người nào đó đang đỏ mặt tía tai đứng bên giường, Viên Mãn đã kích động như thể có một con sóng cuồn cuộn chảy trong lồng ngực.

Theo đuổi ngàn năm mới được ngủ với nữ thần chắc cũng chỉ đến thế...

Ai da! Ho làm gì chứ? Trực tiếp lật chăn ra cưỡng hôn là được mà! Tôi không ngại đâu! Nào! Tới đi!

Viên Mãn trốn trong chăn đã lấy đà xong chỉ chờ xuất phát, cuối cùng một âm thanh quen thuộc cũng vang lên bên ngoài.

"Trợ lí Viên!"

Rất rụtrè, rất ngại ngần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hài