Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Thấy thế, Cao Đăng lại chán nản lắc đầu, ngán ngẩm bóp trán. "Có cười trên nỗi đau của người khác cũng không cần phải rõ ràng như thế."

Viên Mãn vội xoa mặt, tỉnh táo điều chỉnh lại dòng suy nghĩ. Nhưng lúc này cô lại trở nên ấp úng. "Chị... Thực ra lần này tới tìm cậu... là muốn nhờ cậu phân tích giúp chị... E hèm... Nói thế này nhé, bây giờ chị đang rối loạn tiết dopamine..."

Cao Đăng không rõ cô định làm trò gì. "Nói tiếng người đi."

Viên Mãn bị Cao Đăng làm nghẹn họng, lại ngập ngừng nhìn cậu một hồi, cuối cùng nghiến răng nói một mạch không ngắt câu, không cho phép mình do dự. "Cuối tuần trước họp lớp chị dẫn Trịnh Diễn Tự cùng đi và sau khi xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn..."

Nhưng chỉ nói được đến đây, Viên Mãn vẫn hụt hơi vào thời khắc mấu chốt, lại bắt đầu ấp a ấp úng. "Anh ấy... Chị..."

Lòng hiếu kì của Cao Đăng bị treo lơ lửng cực kì tàn nhẫn. Cậu vô cùng khó chịu, chỉ muốn tóm hai vai Viên Mãn gầm lên giận dữ. Đừng dài dòng nữa! Nói thẳng trọng điểm đi!

Nhưng một khi Viên Mãn đã nhát gan thì có làm thế nào cũng không thể cạy miệng cô ra được. Cao Đăng chỉ có thể dằn lòng, dùng một chút kiên nhẫn cuối cùng hỏi. "Hắn ăn chị rồi à?"

Viên Mãn lắc đầu.

"Chị ăn hắn rồi à?"

Viên Mãn vẫn lắc đầu.

"Hắn ăn Bác Yến rồi à?"

"Sao lại thế được?"

"Thế tóm lại là chuyện gì?!" Cao Đăng đã phát điên.

Lúc này Viên Mãn mới chần chừ, chậm rãi nói rõ vấn đề. "Anh ấy ôm chị một cái..."

Trong mắt Cao Đăng hiện lên một thoáng kinh ngạc, giọng nói cũng không khỏi căng thẳng. "Sau đó thế nào?"

"Sau đó... Không thế nào cả..."

Khóe miệng Cao Đăng giật giật, vẻ mặt đông cứng.

Viên Mãn nhìn Cao Đăng đầy chờ mong, chờ mong câu trả lời của cậu, lại thấy cậu hoàn toàn yên lặng như đồng hồ quên lên dây cót. Cô không còn vòng vo nữa, bắt đầu nói tiếng người rồi, tại sao cậu vẫn nghe không hiểu?

Khi Viên Mãn xua tay lần thứ ba trước đôi mắt đờ đẫn của Cao Đăng, cậu mới đột nhiên nắm chặt hai vai Viên Mãn, để mặc sự uất ức trong lòng điều khiển chính mình: "Chị đang sống ở thế kỉ 17 đúng không? Ôm một cái mà đến mức này à?"

Viên Mãn cân nhắc một hồi lâu rồi chỉ nói. "Cậu không hiểu..."

Cao Đăng cố gắng hiểu. Trước cậu cũng nghe Viên Mãn nói về một số chuyện của cô thời gian này, hiển nhiên cậu cho rằng cô bạn thân này của mình đã bị ma ám, không thể không cứu. "Đây là chị gặp phải di chứng sau khi chia tay! Mỗi một lần chị bị Bác Yến đâm dao, Trịnh Diễn Tự đều trùng hợp ở bên cạnh chị, vì thế chị cho rằng hắn là Chúa cứu thế của chị. Kì thực có khi người ta chỉ là người qua đường thôi..."

"..."

"Chị đừng tưởng bở. Trịnh Diễn Tự là ai? Chị có thể hạ gục được hắn sao?"

Vấn đề này hoàn toàn không cần suy nghĩ, Viên Mãn lắc đầu theo bản năng.

Cao Đăng nhún vai. "Thế còn gì phải nghĩ nữa?"

Thấy Cao Đăng kết luận một cách chắc chắn như thế, điều duy nhất Viên Mãn có thể làm lúc này dường như chỉ có yên lặng. Hiển nhiên lần này cô đến tìm Cao Đăng để gỡ rối tơ lòng là một quyết định sai lầm.

"Lát nữa em tìm một quán ăn ngon, ăn no là chị sẽ không suy nghĩ lung tung nữa." Với những gì Cao Đăng hiểu về Viên Mãn, lúc này cô nghĩ ngợi lung tung chắc chắn là vì dạ dày trống rỗng, tất cả máu vốn dùng để tiêu hóa đồ ăn trong dạ dày đều tràn hết lên não rồi.

Ăn no là mọi chuyện sẽ yên ổn.

Không ngờ lần này Viên Mãn lại không bị mê hoặc, kiên quyết lắc đầu. "Không! Chị phải giảm béo!"

"..."

"Chị về đây." Viên Mãn nói rồi đứng dậy đi ra cửa thật.

"Chắc không phải chị đi tìm Trịnh Diễn Tự đấy chứ?" Bây giờ cứ nhắc tới ba chữ Trịnh Diễn Tự là Cao Đăng lại đau đầu.

Có một Trần Trình si mê hắn đã quá đủ rồi, chị Viên, chị tỉnh lại đi...

Hôm nay lần đầu tiên anh ấy cho chính mình nghỉ một ngày, cũng cho chị nghỉ một ngày." Hiển nhiên Viên Mãn đã bị một sức mạnh tà ác bịt kín hai tai, hoàn toàn không nhận ra sự lo lắng của Cao Đăng. "Chị đã đăng kí một lớp yoga. Chị đi tập đây."

Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt Cao Đăng.

Chị Viên điên rồi...

Điên rồi điên rồi điên rồi...

Để cứu rỗi chị Viên đã phát điên, cậu phải thúc giục đội ngũ sinh viên đẩy nhanh tiến độ, ứng dụng được hoàn thành sớm ngày nào, chị Viên sẽ thoát khỏi tên họ Trịnh sớm ngày đó.

Viên Mãn đang tràn ngập lòng tin tập luyện trong lớp yoga, điện thoại của Cao Đăng vẫn không ngừng gọi tới.

Có lẽ là muốn tiếp tục khuyên bảo cô để cô quay lại khi trước lạc đường. Con đường cô đi lạc này quả thật cực kì nguy hiểm, con đường này tên là Trịnh Diễn Tự. Dù Cao Đăng đã nói, cô cho rằng Trịnh Diễn Tự là Chúa cứu thế, biết đâu anh lại chỉ là người qua đường, nhưng cô muốn giảm béo không phải hoàn toàn chỉ vì anh.

Viên Mãn từ chối cuộc gọi, tiếp tục tập luyện đến mệt nhoài. Lúc kết thúc tiết đầu tiên, cô mới xem điện thoại di động và giật nảy mình.

172 cuộc gọi nhỡ!

Viên Mãn uể oải gọi lại. Bên kia vừa nghe máy, cô đã chủ động xin tha. "Yên tâm, chị sẽ khống chế được lượng dopamine tiết ra."

Bên kia điện thoại lại yên tĩnh như chết, một lát sau Cao Đăng mới nói cứng nhắc. "Chị mau lên weibo đi!"

"Sao?"

"Mau lên!"

Viên Mãn ngỡ ngàng lên weibo. Cô không hề biết rằng chỉ mới một ngày không lên weibo mà thế giới đã hoàn toàn khác. Mặc dù weibo của cô rất náo nhiệt, lượng phản hồi cũng kinh người, nhưng mới có một ngày mà lượng bình luận đã vượt qua sáu con số, Viên Mãn vẫn rùng mình một cái rồi ngồi bật dậy.

"Lật tẩy cái gọi là danh nhân mạng"

Người đầu tiên bị lật tẩy là "Cô Viên hôm nay không làm thêm giờ".

Nhìn thấy tên mình bị phóng đại, đặt ở vị trí đầu tiên trên bài viết, tay Viên Mãn khẽ run lên, vô tình vuốt màn hình điện thoại xuống dưới. Xuất hiện trên màn hình là bức ảnh của cô.

Một bức ảnh cô chưa bao giờ công khai.

Những lời bình luận như gai nhọn đâm vào mắt...

"Thì ra cô và bạn trai đã chia tay từ lâu rồi, vậy mà còn viết sách kiếm tiền. Hủy đặt hàng, hủy đặt hàng!"

"Xấu thế!"

"Trai không ra trai, gái không ra gái, lại còn tự sướng tưởng mình là chuyên gia tư vấn tình yêu, làm hư các bạn nhỏ."

"Chị Viên? Chị Viên?"

Điện thoại di động mở loa ngoài, Cao Đăng vẫn đang gọi tên Viên Mãn, mọi người trong phòng học yoga tới tấp liếc nhìn về phía ghế nghỉ ngơi vì nghe thấy âm thanh mang đầy lo lắng này. Viên Mãn đã trở thành tiêu điểm của mọi người lại hoàn toàn không biết, vẫn ngồi ngơ ngẩn trên ghế trong trạng thái gần như mất hết tri giác.

"Thì ra cô ta và bạn trai đã chia tay lâu rồi, thế mà còn ra sách khoe khoang tình yêu kiếm tiền!"

"Xấu thế!"

"Hóa ra nam không ra nam nữ không ra nữ, còn ảo tưởng mình là chuyên gia tình ái, ha ha ha!"

Đầu óc Viên Mãn dường như trở thành một kho dữ liệu với dung lượng kinh người, những bình luận gần như cô chỉ đọc lướt qua một lượt lại đã đan xen, vặn xoắn trong kho dữ liệu này, cuối cùng vặn thành một sợi dây thừng, thắt chặt lấy cổ họng cô.

Không thể hô hấp...

Cao Đăng bên kia điện thoại chờ mãi không thấy Viên Mãn trả lời, nôn nóng đến mức âm thanh gần như rít qua kẽ răng. "Chị Viên!!!"

Viên Mãn giật mình bừng tỉnh, tay run run thoát ra khỏi weibo. Sợ bây giờ giọng nói của mình cũng run rẩy, cô nuốt nước miếng một cách vô dụng. "Chị nên... nên... làm thế nào?"

Người luôn luôn có rất nhiều ý tưởng lúc này cũng hoảng loạn không biết phải làm gì, Cao Đăng vốn chỉ phụ trách việc thực thi sao có thể đông não nhanh hơn cô được? Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cậu vẫn chỉ nói. "Chị đang ở đâu? Em đến chỗ chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hài