Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Vô thức ngẩng đầu nhìn lên, thì ra cô đã đi tới trước cửa nhà vệ sinh. Trong phòng VIP không cho phép hút thuốc, bên cạnh nhà vệ sinh là khu hút thuốc chuyên dụng. Âm thanh quen thuộc đó vọng ra từ khu hút thuốc này.

Trước đó Viên Mãn không hề biết âm thanh của Bác Yến lại có ma lực đến mức có thể làm cho nhịp tim không chịu khống chế của mình lập tức gần như ngừng đập. Cô còn chưa kịp phản ứng gì, một âm thanh khác lại vọng ra từ khu hút thuốc, đó là giọng nói của lớp trưởng. "Vậy theo cậu tại sao Viên đầu to lại câu được thằng cha đó?"

Viên Mãn đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, không phải vì lớp trưởng vừa rồi còn nhiệt tình chào đón mình mà bây giờ lại nói xấu sau lưng mình, mà là bởi vì...

Từ khi cô mập lên tới giờ, cô không bao giờ nghĩ rằng mình còn có ngày trở thành tiêu điểm thảo luận của đám đàn ông. Cô nên cảm thấy đáng buồn hay là đáng giận?

Lớp trưởng vừa dứt lời lại có một âm thanh khác xen vào. "Chuyện này thì cậu phải hỏi Bác Yến. Viên Mãn có gì hấp dẫn, Bác Yến của chúng ta là người rõ ràng nhất, đúng không?"

Giọng nói mang đầy vẻ chế nhạo và giễu cợt. Khi nghe thấy câu này, trong đầu Viên Mãn không còn một suy nghĩ gì khác, cô chỉ muốn biết vẻ mặt của Bác Yến lúc này như thế nào.

Có một cô bạn gái cũ làm anh ta mất mặt, mà cô bạn gái cũ này còn bị người ngoài vô cớ chế giễu, anh ta sẽ thế nào? Lúng túng? Hay là khó xử? Không muốn nhắc tới? Hay là cười trừ cho qua? Anh có nghĩ tới chuyện nói đỡ cho cô một câu?

Đáng tiếc Viên Mãn không nghe thấy âm thanh của Bác Yến vọng ra từ khu hút thuốc nữa, chỉ có tiếng lớp trưởng và A Quân trò chuyện sôi nổi.

"Không phải là Viên đầu to mang đến dọa ma chứ? Biết đâu là trai bao thì sao?"

"Cậu đừng có suy nghĩ tăm tối thế. Vừa rồi tôi đã soi kĩ lắm, chỉ riêng cặp cúc tay áo người đó đã mấy chục ngàn rồi, làm gì có loại trai bao cao cấp như thế? Lúc nãy tôi còn thấy Viên đầu to và gã đó ôm nhau bên ngoài nhà hàng đấy."

A Quân không hề biết câu này của mình vô hình trung trở thành một sợi dây thừng kéo người đang nghe trộm bên ngoài phòng hút thuốc từ dưới vực sâu lạnh như băng lên mặt đất. Nhưng Viên Mãn vừa được kéo lên bờ lại bị câu tiếp theo của A Quân đẩy xuống vực sâu.

"Không ngờ khẩu vị của gã đó nặng thật, thích BBW cơ đấy, ha ha ha..." Tiếng cười của A Quân gần như vang vọng ba ngày không dứt.

Có thể thấy một khi đã tọc mạch, đàn ông còn tọc mạch hơn bất cứ một phụ nữ nào.

Có thể thấy một khi đã bậy bạ, đàn ông còn bậy bạ hơn bất cứ một phụ nữ nào.

Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đây, Viên Mãn cho rằng mình sẽ chỉ sửng sốt một lát, sau khi thấy rõ lòng người liền cười trừ cho qua. Dù sao mức độ chanh chua của đám bạn học cũ này còn chưa bằng một phần mười mẫu thân đại nhân của cô. Nhưng rồi một âm thanh khác lại vang lên trong phòng hút thuốc. "Ha ha..."

Tiếng cười nhạt gần như là âm mũi, Viên Mãn vẫn lập tức nhận ra đó là tiếng cười của Bác Yến.

Chỉ với hai tiếng "Ha ha" này, Viên Mãn của chúng ta đã bị đánh bại.

Trước khi tới họp lớp, Viên Mãn còn tưởng kẻ thù lớn nhất của mình chính là cô ả Tống Lâm Giai kiêu sa xinh đẹp, vì thế cô đã nghĩ hết mọi cách, dùng hết khả năng, thậm chí còn kéo cả Trịnh Diễn Tự đến phối hợp diễn trò. Nào ngờ...

Người cô yêu trọn tám năm chỉ cười nhạt đúng hai tiếng đã cho cô một nhát dao tàn nhẫn. Gần như là nhất kiếm phong hầu.

Một âm thanh lành lạnh vang lên như một chậu nước dội thẳng vào đầu, mạnh mẽ kéo Viên Mãn ra khỏi mũi kiếm đang đâm xuyên qua người cô.

"Viên Mãn?"

Âm thanh này...

Viên Mãn quay đầu lại.

Trịnh Diễn Tự đang đứng cách đó không xa.

Viên Mãn vừa định cười với anh thì lại phát hiện có gì đó không đúng. Cô vô thức đưa tay sờ khóe mắt rồi mới yên tâm hơn một chút. Rõ ràng mình không chảy nước mắt, vì sao ánh mắt anh nhìn mình lại có vẻ căng thẳng?

Câu hỏi này hiển nhiên không có đáp án. Lúc này ánh mắt Trịnh Diễn Tự đã trở lại bình thường, bước chân nhẹ nhàng đi tới chỗ cô.

"Rút thôi. Gã bạn học họ Tôn của cô nhìn tôi mà mắt cứ sáng rực. Chúng ta không thể ở lại được nữa." Trịnh Diễn Tự nói, còn không quên liếc đồng hồ.

"..."

Viên Mãn cố gắng kiềm chế không quay lại nhìn khu hút thuốc, chỉ gật đầu thật mạnh với Trịnh Diễn Tự.

Thấy Viên Mãn đi thẳng đến thang máy, Trịnh Diễn Tự không khỏi thắc mắc. "Cô không quay lại chào các bạn học của cô à?"

"Thôi khỏi."

Cứ để những sỉ nhục tối nay cô phải nhận vĩnh viễn ở lại sau cánh cửa này. Thấy rõ lòng người là thu hoạch lớn nhất của cô hôm nay.

Trên đường về, Viên Mãn không nhịn được hỏi. "Tôi thật sự rất béo đúng không?"

Trịnh Diễn Tự nhìn cô một cái.

Có lẽ bởi vì vẻ trầm tĩnh trên mặt cô quá mức khác thường, ngay cả Trịnh tiên sinh không bao giờ nói lời hay cũng không khỏi uống lưỡi vài lần trước khi nói. "Trong chữ Hán, phần lớn những chữ dùng để chỉ các khí quan trên cơ thể người đều có bộ nguyệt (月) bên cạnh, chẳng hạn như gan, tỳ, phổi (肝, 脾, 肺), cho nên béo (胖) là bình thường. Còn những chữ thể hiện sự không khỏe mạnh phần lớn đều có chữ bệnh (病), chẳng hạn như bệnh, lao, ung thư (病, 痨, 癌), cho nên gầy... Cô hiểu mà."

Viên Mãn cười cười.

Mặc dù câu trả lời của Trịnh Diễn Tự rất đặc sắc nhưng lí do cô cười lại không phải vì điều này, mà vì cô đột nhiên nhớ lại, trước kia cô cũng đã từng hỏi Bác Yến một câu hỏi tương tự. Khi đó Bác Yến nói với cô, béo một chút mới tốt, anh ta không thích phụ nữ gầy như que củi.

Sự thật là anh ta đã đá cô để đến với Tống Lâm Giai, một phụ nữ gầy như que củi.

Cho nên...

Lời Trịnh Diễn Tự nói chỉ để nghe cho vui. Mặc dù anh là một người rất có tiếng nói, là một người không nói một đằng làm một nẻo như Bác Yến.

Vừa rồi cô không lao vào phòng hút thuốc cấu xé, bởi vì làm như vậy là hoàn toàn, hoàn toàn vô nghĩa. Người hóng chuyện vẫn sẽ tiếp tục hóng chuyện, người khinh thường cô sẽ chỉ khinh thường cô hơn. Cô muốn, rất rất muốn báo thù bằng một cách khác.

Viên Mãn quay ra nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ xe.

Bóng đêm say lòng người.

Cao Đăng về đến nhà, vị khách không mời mà đến đã ngồi chễm chệ trên sofa. Cậu đã quá quen với chuyện này, mí mắt cũng không thèm động một chút. Nhưng khi nhìn thấy bàn uống nước trống trơn, cậu lại kinh ngạc suýt nữa rơi cằm.

Khiến Cao Đăng kinh ngạc hơn nữa là lúc này vị khách không mời lại đang gặm một quả dưa chuột!

Sự kinh ngạc trong lòng khiến giọng nói của Cao Đăng cũng run run. "Chị Viên, chị... chị... chị... ốm rồi à?"

"Không." Gặm quả dưa chuột nhạt thếch, sắc mặt Viên Mãn quả thật không được tốt lắm, nhưng cùng lắm cũng chỉ thộn mặt ra thôi, làm gì đến mức tỏ ra bệnh hoạn chứ. "Sao lại hỏi thế?"

"Lần nào chị đến nhà em chẳng vơ hết toàn bộ đồ ăn vặt trong phạm vi một cây số xung quanh?"

Viên Mãn căm hận cắn dưa chuột, cố tìm cách tưởng tượng mình đang ăn thịt nhưng cuối cùng thất bại nên càng khó chịu hơn. "Chị phải giảm béo."

Cao Đăng đã nghe câu này quá nhiều lần nên chỉ coi như chuyện cười. Cậu cười ha ha, hoàn toàn không muốn tiếp lời Viên Mãn. "Chị đột nhiên đến tìm em làm gì?"

"Nhớ cậu thôi mà, Tiểu Đăng Đăng."

"Dừng dừng dừng! Dừng lại!" Cao Đăng kinh hoàng. Chị Viên ăn dưa chuột hỏng não rồi hay sao mà ăn nói buồn nôn như thế?

Viên Mãn suy nghĩ một lát, ngại không vào thẳng vấn đề nên vẫn tiếp tục vòng vo tam quốc. "Cậu và Trần Trình thế nào rồi?"

Vừa nhắc tới cái tên này, vẻ mặt Cao Đăng đã đông cứng, một hồi lâu sau mới rã đông. "Chỉ thế thôi."

Từ khi biết yêu là gì, bề ngoài Cao Đăng vẫn hoàn toàn vô hại. Thực ra cậu từng cặp với vô số bạn gái nhưng vẫn tuyên bố mình vẫn còn nguyên tem. Mỗi một lần đến với tình yêu mới đều là một Cao Đăng mới tinh, đương nhiên mỗi lần đều là "lần đầu tiên". Đây cũng không phải Cao Đăng khoe khoang, trên thực tế ngay cả Viên Mãn cũng không biết rốt cuộc Cao Đăng có ma lực gì, dù là tình một đêm cuối cùng cũng đều cam tâm tình nguyện làm bạn với cậu. Vì vậy mấy năm nay dù Cao Đăng có vô số bạn gái nhưng danh tiếng vẫn không tồi. Sau khi chia tay không bao giờ nói xấu người cũ, cũng không bao giờ bị người cũ nói xấu. Theo nguyên văn lời của Cao Đăng, cậu phải giữ gìn tấm lòng son của mình để mang đến tình yêu và sự ấm áp cho nhiều đồng bào nữ hơn nữa.

Đây cũng là nguyên nhân Viên Mãn kêu gã bị phá tem khi phát hiện chiếc áo lót ở nhà cậu lần trước.

Viên Mãn từng phân tích, Cao Đăng đã yêu rất nhiều lần mà vẫn có thể toàn thân lùi lại, nguyên nhân chỉ có một. Cậu không bao giờ cặp với bạn gái phiền phức. Đều là hợp thì đến với nhau, không hợp thì giải tán, quả thực có thể nói là tình yêu kiểu mẫu trong xã hội hiện đại.

"Không định qua lại à?" Viên Mãn thăm dò.

Cao Đăng lắc đầu.

"Vậy nghĩa là chỉ đơn giản là 419?"

Cao Đăng lại lắc đầu.

Lần này Viên Mãn thật sự không hiểu.

Cao Đăng nhìn Viên Mãn một cái thật sâu, cảm thấy khó mà mở miệng, nhưng không nói lại không chịu được. "Cô ấy bóc bánh trả tiền".

"..." Viên Mãn trợn mắt há mồm.

"Hôm đó... lúc em tỉnh lại..." Cao Đăng dở khóc dở cười. "Thấy cô ấy đã biến mất, để lại cho em hai ngàn tệ."

Lạnh lùng!

Cá tính!

Thời thượng!

Viên Mãn lập tức sùng bái Trần tiểu thư cuồn cuộn như sông như biển, sự sùng bái này suýt nữa nhấn chìm mục đích chính cô đến tìm Cao Đăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hài