Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Mới đầu lớp trưởng còn chưa nhận ra Viên Mãn, lúc này nhìn thấy nụ cười với hai lúm đồng tiền đặc trưng của Viên đầu to, mới tươi cười bước ra chào đón. "Viên Mãn? Vào đi vào đi! Ngồi xuống ngồi xuống!"

Viên Mãn theo lớp trưởng đi tới hai chỗ trống cuối cùng trong phòng, lập tức thấy có đàn quạ bay qua trên đầu. Ai sắp xếp chỗ ngồi vậy? Cố ý chơi khó cô sao? Đối diện chính là Bác Yến và Tống Lâm Giai.

Cách nhau một chiếc bàn ăn dài kiểu tây, khoảng cách giữa Viên Mãn và bạn trai cũ chỉ có một mét. Cô nắm chặt lưng ghế, không thể nào kéo ghế ra ngồi xuống được.

Một bàn tay từ bên cạnh đưa tới kéo ghế ra cho cô, sau đó đặt lên vai ấn cô ngồi xuống.

Ngước nhìn lên theo cánh tay này, người Viên Mãn nhìn thấy đương nhiên là Trịnh Diễn Tự. Anh không hề kiêng kị, còn hai người đối diện thì...

Mặt Tống Lâm Giai phát ra ánh sáng lạnh lẽo như con dao ăn trên bàn.

May mà có Husky mặt thộn nên mọi người xung quanh tạm thời quên mất ở đây còn có một cặp tình nhân cũ rơi vào tình cảnh khó xử, tất cả mọi người đều lũ lượt đưa mắt nhìn Trịnh Diễn Tự.

"Người này là..."

"Bạn tôi, nhân tiện chiều nay ở cùng nhau nên mời đi ăn luôn thể."

Dường như phát hiện có gì đó mờ ám trong câu trả lời của Viên Mãn, mọi người luân phiên kính Trịnh Diễn Tự. Viên Mãn cho rằng mình không hề bịa đặt, quả thật cô và Trịnh Diễn Tự ở cùng một chỗ cả buổi chiều, đương nhiên không có gì phải đỏ mặt.

Không ngờ Tống Lâm Giai ngồi đối diện lúc này đột nhiên lên tiếng. "Xưng hô thế nào?"

Nghe thấy Tống Lâm Giai hỏi, những người khác lại yên tĩnh.

Tống Lâm Giai đến đây với tư cách bạn gái hiện tại của Bác Yến, còn Viên Mãn là bạn gái cũ của Bác Yến. Hai bạn gái bây giờ đang ngồi đói diện với nhau... Đúng là một vở kịch hay.

Viên Mãn cũng ngẩn ra một lát rồi đưa mắt nhìn Trịnh Diễn Tự. Trịnh Diễn Tự im lặng, tiếc chữ như vàng, Viên Mãn chỉ có thể than thở. Quả nhiên là cao thủ diễn xuất. Cô đành phải trở thành người phát ngôn của anh, lên tiếng trả lời giúp. "Anh ấy họ Trịnh..."

Viên Mãn còn chưa kịp nói tiếp, một bạn học ngồi cách đó một đoạn cuối cùng không nhịn được ngắt lời, trực tiếp hỏi. "Anh không phải là... Trịnh Diễn Tự đấy chứ?"

Trịnh Diễn Tự gật đầu.

Người vừa hỏi lập tức nghẹn lời.

Đương nhiên ba chữ Trịnh Diễn Tự vẫn là một cái tên xa lạ đối với những người không làm trong lĩnh vực điện tử. Chẳng hạn như lớp trưởng. "Cậu Tôn, cậu đúng là tính toán như thần, lần đầu tiên gặp mặt lại đoán được người ta tên là gì!"

Tất cả mọi người đều bật cười, chỉ trừ Bác Yến và Tống Lâm Giai, hai người làm việc trong lĩnh vực điện tử.

Nam người mẫu Husky mặt thộn mang đến buổi họp lớp một cơn sóng ngầm. Mọi người vẫn nói chuyện vui vẻ như thường, như vừa rời khỏi bàn ăn đã lập tức hành động.

Trịnh Diễn Tự vừa đứng dậy đi vệ sinh, Viên Mãn đã lập tức bị bao vây.

"Viên đầu to, khai mau, quan hệ giữa hai người là gì?"

"Hai người làm sao biết nhau?"

Viên Mãn đang nghĩ cách chuyển đề tài, đúng lúc điện thoại di động Trịnh Diễn Tự để trên bàn đổ chuông, cô lập tức kiếm cớ định tạm thời chuồn mất. "Ơ, anh ấy có điện thoại! Tôi phải đi đưa điện thoại cho anh ấy!"

Nhưng Viên Mãn còn chưa đứng dậy đã bị ấn xuống ghế.

Không cạy được miệng Viên Mãn, mọi người chuyển sang hỏi người họ Tôn. "Anh Tôn, sao anh biết anh ta tên là Trịnh Diễn Tự?"

Anh Tôn cười thần bí, nhưng trong lúc còn đang chuẩn bị ba hoa chích chòe, một trận áp thấp lại tràn vào trong phòng. Mọi người tới tấp quay ra nhìn: Trịnh Diễn Tự đã quay lại!

Viên Mãn còn cầm điện thoại của Trịnh Diễn Tự trong tay. Thấy anh đi đến gần, mắt nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động trong tay cô, Viên Mãn vội đưa cho anh. "Vừa rồi anh có điện thoại, em đang định đi đưa cho anh."

Trịnh Diễn Tự không có biểu hiện gì khác thường, nhưng vừa nhìn thấy cuộc gọi lỡ trên điện thoại, lông mày lập tức đã trĩu xuống.

"Anh ra ngoài gọi điện thoại."

Mọi người cứ thế đưa mắt nhìn anh vào ra vội vã. Cửa phòng vừa đóng lại, trong phòng đang yên tĩnh lại tiếp tục ồn ào.

"Anh Tôn! Nói mau! Đừng úp mở nữa!"

Viên Mãn ngồi bên cạnh xem anh Tôn một lần nữa bị bao vây.

Không biết vì sao Viên Mãn cứ thấy đứng ngồi không yên khi không có khuôn mặt Husky bên cạnh. Có lẽ là bạn trai cũ đang ở đây, cô không có người chống lưng nên chứng nhát chết lại lộ ra. Vì thế Viên Mãn dứt khoát ra ngoài đi tìm Trịnh Diễn Tự.

Nhưng gần như đã tìm khắp nhà hàng mà vẫn không thấy tung tích anh.

Cuối cùng cô vô tình nhìn ra ngoài qua cửa sổ cuối hành lang, không ngờ Trịnh Diễn Tự lại ở ngoài cổng nhà hàng.

Thở hồng hộc chạy ra ngoài cổng nhà hàng, khi nhìn thấy bóng lưng anh cách mình một quãng không xa không gần, Viên Mãn lại đột nhiên dừng bước không dám tới gần nữa.

Cô dừng lại một lát rồi mới tiếp tục cất bước. Càng đi càng tới gần, xung quanh trở nên yên tĩnh, ngoài tiếng tim đập dần dần chậm lại của Viên Mãn thì chỉ có âm thanh loáng thoáng phát ra từ điện thoại của anh.

"Tôi không chịu được nữa..." Âm thanh của phụ nữ. "Tôi muốn..."

Viên Mãn chỉ nghe trộm được có vậy, Trịnh Diễn Tự vừa nghe điện thoại vừa đi đến một chỗ tĩnh lặng bên lề phố. Nơi anh dừng bước cách cột đèn đường 5 mét. Ánh sáng màu vàng u ám in bóng Trịnh Diễn Tự kéo dài dưới đất như một sợi dây, đầu bên kia sợi dây chính là dưới chân Viên Mãn.

Không biết là bởi vì rượu vang vừa uống đã ngấm hay là gió đêm mơn man khiến cho đầu óc ngây ngất, Viên Mãn nhìn Trịnh Diễn Tự ở đầu bên kia "sợi dây", gần như cho rằng đó chính là ngọn nguồn ánh sáng của cô.

Cô cũng không tính toán Trịnh Diễn Tự gọi điện thoại bao lâu, chỉ biết khi anh cất điện thoại đi về trước mặt cô, khuôn mặt như thấm đẫm ánh đèn đường, tỏ ra rất ấm áp, rất... khác thường.

Trịnh Diễn Tự nhìn cô một cái.

Dường như còn chưa kịp hỏi xem tại sao cô lại xuất hiện ở đây, anh đã bị một tâm tình khác xâm chiếm. Đột nhiên, Trịnh Diễn Tự dang rộng hai tay, ôm chặt lấy Viên Mãn.

Toàn thân Viên Mãn cứng đờ.

Dần dần mới cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh truyền đến. Dường như anh muốn dùng cách này để chia sẻ một niềm vui không thể diễn tả nào đó...

Một niềm vui nào đó không hề liên quan đến cô.

Trịnh Diễn Tự nhanh chóng buông Viên Mãn ra, nhưng Viên Mãn vẫn cứng đờ như cũ.

Một cái ôm cùng lắm chỉ kéo dài 5 giây. Nhưng nụ cười trên môi Trịnh Diễn Tự lúc này lại khắc sâu vào trong mắt Viên Mãn không thể xóa nhòa.

Điều Viên Mãn cần nhất bây giờ chỉ có hai chữ: Tỉnh táo!

Bị một cái ôm tầm thường làm cho đầu óc đoản mạch, đây không phải phong cách của cô Viên có cả triệu fan trên mạng! Chứ sao nữa, trên đường về phòng Viên Mãn vẫn suy nghĩ xem nên tìm chỗ nào ngồi một lát cho tĩnh tâm. Ngẩng đầu nhìn thấy biển chỉ dẫn đến nhà vệ sinh, cô vội vàng gọi Trịnh Diễn Tự đang cắm đầu đi phía trước. "Tôi... tôi vào nhà vệ sinh một lát."

Trịnh Diễn Tự luôn luôn phản ứng nhanh nhạy lúc này lại như có tâm sự trong lòng, chậm mất nửa nhịp mới quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Viên Mãn thoáng cái đã biến mất sau chỗ ngoặt.

Trên đường đi vào nhà vệ sinh, Viên Mãn vẫn mải miết tìm cho chính mình một lời giải thích hợp lí. Vì sao đến bây giờ mà tim cô vẫn đập nhanh hơn bình thường? Hiển nhiên là bởi vì đã lâu lắm không có người đàn ông nào tốt với mình, đột nhiên lại xuất hiện một người đàn ông giúp đỡ cô vô điều kiện, hơn nữa người này lại có điều kiện mọi mặt đều khá, rất khá! Kết quả là vai trò của tâm lí khiến não cô bắt đầu điên cuồng tiết ra dopamine.

Dừng lại! Không được tiết ra nữa! Viên Mãn thầm hét lên trong lòng. Nhưng hiển nhiên ý chí của cô còn chưa mạnh đến mức có thể khống chế được điều này, đến tận lúc...

"Làm sao tôi biết được? Sau khi chia tay, tôi và cô ta không hề có liên lạc gì nữa!"

Một âm thanh quen thuộc đột nhiên lọt vào tai, lúc này Viên Mãn mới dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hài