Chương 26
Buổi tối, một salon làm tóc cao cấp, thanh nhã, tĩnh mịch trên phố Tam Lí Truân chợt bị tiếng hét làm chấn động suýt tung mái nhà.
"Tôi không cắt! Tôi không cắt!"
Viên Mãn đã bị đè lên ghế cắt tóc đang chống cự trong tuyệt vọng. "Tôi không cắt!"
Trên chiếc sofa cách đó không xa, Trịnh Diễn Tự đang ngồi xem ca ta lô, nhanh chóng lựa chọn một kiểu tóc, nói mà không thèm ngẩng đầu lên. "Cắt!"
Anh lạnh lùng ra lệnh một tiếng, chuyên gia tạo mẫu tóc cắt một nhát rất vững vàng. Tiếng phản kháng của Viên Mãn nhẹ nhàng rơi xuống đất cùng một lọn tóc, để mặc cho người ta chà đạp.
Tiếng kéo lách cách, Viên Mãn nhắm hai mắt thật chặt. Vẫn nghe tóc dài ngang lưng, thục nữ yểu điệu, quân tử hảo cầu, giờ cắt ngắn thế này thì mấy năm nữa cô mới lấy được chồng?
Nửa tiếng sau...
"Viên tiểu thư?"
"Viên tiểu thư?"
"Viên..."
Làm gì mà ồn ào thế? Cô mở mắt ra đối mặt với hiện thực là được chứ gì? Viên Mãn cau mày mở mắt, nhìn bản thân mình với kiểu tóc mới trong gương...
Có vẻ như... cũng được đấy chứ...
Chuyên gia tạo mẫu tóc lộ vẻ đắc ý cao thâm, thợ học việc bên cạnh lập tức bắt đầu khoe khoang. "Đây là kiểu tóc đang thịnh hành nhất năm nay, chỉnh hình khuôn mặt top 1, dễ chăm sóc top 1, sang trọng top 1." Cuối cùng còn không quên nhìn Trịnh Diễn Tự đang ngồi trên sofa dùng điện thoại di động xử lí công việc trong gương. "Bắt mắt top 1!"
Lúc này Trịnh Diễn Tự mới đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên.
Lúc này Viên Mãn đã không nhịn được bắt đầu tạo dáng trước gương, gạt đuôi tóc, vén tóc mai. Nhìn cằm cô đã nhọn hơn, dù thế nào cũng không giống 70 cân. Đúng là hài lòng hết sức.
Trịnh Diễn Tự cũng đồng cảm. "Không tồi, chỉ nhìn mặt thì sẽ cho rằng cô chỉ có 67,5 cân."
Đây rốt cuộc là khen cô hay là tấn công cô?
Viên Mãn nhếch miệng. Đúng là những lời có hay đến mấy mà được nói ra từ miệng Trịnh Diễn Tự đều sẽ có mùi...
Từ khi có chiến bào, dường như hết thảy đều trở nên thuận buồm xuôi gió.
Viên Mãn xách túi lớn túi nhỏ đi theo Trịnh Diễn Tự ra khỏi salon, cảm thấy mình trở nên cực kì tự tin, cả người lâng lâng.
Trịnh Diễn Tự không dừng bước, vừa đi vừa nói. "Ngày mai tôi đến đón cô."
Viên Mãn bước nhanh theo, cười xun xoe. "Vâng!"
"Tốt nhất là đi sớm một tiếng, tìm người trang điểm cho cô."
"Vâng!"
Tất cả đã đâu vào đó, chỉ chờ đến ngày mai, nghĩ đến điều này cô lại cảm thấy hơi kích động.
Đang kích động thì lại bị dội một gáo nước lạnh.
"Tất cả hóa đơn hôm nay..."
"Sao?" Viên Mãn dừng chân, đưa tay cầm lấy một xấp giấy tờ Trịnh Diễn Tự đưa ra phía sau cho cô mà không quay đầu lại.
"Không phải anh thanh toán à?"
"Trừ vào tiền lương của cô." Trịnh Diễn Tự vẫn không ngừng bước chân, tay đút túi quần, ngạo mạn lạnh lùng đi mất.
Viên Mãn đứng sững tại chỗ, lật xem từng tờ hóa đơn một, trong lòng đau xót.
Thôi được rồi, dù sao bây giờ hàng tháng không cần trả tiền vay mua xe, có thừa tiền, phóng khoáng một hồi thì đã làm sao?
Hất tóc! Đi!
Đêm hôm đó, gần như cả đêm nhà họ Viên đều chìm trong một nhịp điệu lặp đi lặp lại.
"Cạch cạch cạch... Rầm!"
"Cạch cạch cạch... Rầm!"
"Cạch cạch cạch... Rầm!"
Khi nhịp điệu này vang lên lần thứ N, ông bà Viên và Lộ Tử Dụ đang ngồi xem ti vi trong phòng khách đều không nhịn được lén đến trước cửa phòng ngủ, hé cửa nhìn vào xem trong phòng đang diễn ra trò gì.
Viên Mãn mặc áo ngủ đang khắc khổ trước gương luyện tập đi giày cao gót.
Đi vài bước "Cạch cạch cạch". Ngã xuống "Rầm!"
Nhìn cô nặng nề ngã xuống, ba người đứng xem đều không nhịn được đưa tay lên che mắt.
Cứ thế, vừa qua 12 giờ trưa ngày hôm sau, Viên Mãn đã mặc vào người bộ trang bị chính mình cắt thịt đổi lấy, dù sốt ruột vẫn ung dung ngồi trong phòng khách.
Đến giờ ăn trưa, mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn, thấy Viên Mãn vẫn ngồi không hề nhúc nhích trên sofa như tượng đá nên đành phải lên tiếng gọi. "Đi ăn cơm đi!"
Viên Mãn trả lời hết sức kiên định. "Không ăn!"
"Có món sườn chua ngọt con thích ăn nhất."
Viên Mãn nuốt nước bọt. "Không... ăn..."
"Có cả thăn bò sốt cay!"
Viên Mãn tuyệt vọng nhắm mắt lại. "Không! Ăn!"
Thời khắc quan trọng, dù món ngon nức mũi cũng phải kiên định! Kiên định!
Cuối cùng tin nhắn của Trịnh Diễn Tự cũng đến. "Xuống lầu."
Viên Mãn lập tức cầm túi xách, đi chân đất chạy ra cửa.
Ông Viên đang ăn trái cây trong phòng khách quay ra nhìn khung cửa thoáng cái đã không còn bóng người. "Con gái bà dạo này sao cứ có gì đó khác thường?"
Bà Viên nhếch miệng tỏ ý không biết.
Lúc này Viên Mãn đã chạy vội vào thang máy. Thang máy từ từ đi xuống, cô mới bỏ đôi giày cao gót trong tay xuống đi vào chân.
Thang máy dừng lại ở tầng một, Viên Mãn bước ra khỏi thang máy. May mà đã tập đi giày cao gót cả đêm qua, cuối cùng đến giờ cũng có thể kiểm soát được đôi giày 10 phân. Cô thận trọng đi được một đoạn rồi bắt đầu đắc ý, bắt chước các nhân vật nữ thời thượng trong phim, bước đi như gió, tà váy tung bay.
Lúc ra khỏi đại sảnh, bước xuống bậc thềm, Viên Mãn lại bị trượt chân ngã bệt xuống đất, tiếp tục trượt thêm ba bậc thang mới dừng lại được. Thấy có mấy người hàng xóm đi qua cau mày quan sát, Viên Mãn đang nhe răng trợn mắt xoa mắt cá chân lập tức nghiêng người ra vẻ thoải mái ung dung, tạo dáng điệu đà ngồi trên bậc thềm, nín thở nhịn đau, tưởng tượng mình là Andrey Hepburn trong phim "Kỳ nghỉ hè ở Rome".
Mấy người hàng xóm không nhìn nữa, tiếp tục làm việc của mình. Viên Mãn thấy họ đã đi mới ủ rũ như quả bóng xì hơi. May mà cô nhanh trí, nếu không...
"Cô làm gì đấy?"
Một giọng nam vang lên, mang âm sắc xen lẫn quen thuộc. Viên Mãn sửng sốt ngước mắt lên, nhìn thấy một chiếc xe đang đỗ trước mặt. Trịnh Diễn Tự đang ngồi trong xe, hạ cửa kính cau mày nhìn cô.
Viên Mãn vội vàng đứng dậy, phủi mông bước tới.
Trịnh Diễn Tự lại xuống xe, quan sát cô từ trên xuống dưới. Mặc dù anh hoàn toàn không lộ ra vẻ mặt choáng ngợp nên có lúc này, nhưng vì trước giờ luôn thích diễn trò nên Viên Mãn vẫn phải làm theo thông lệ, dương dương tự đắc xoay người một vòng trước mặt anh, sau đó khẽ nâng tà váy lên ra hiệu cho anh nhìn đôi giày cao gót dưới chân mình. "Nguyên mẫu trong My love from the Star!"
Trịnh Diễn Tự cau mày. My love from the Star? Là cái quái gì? Anh tỏ ra chán ghét. "Đổi đôi đế bằng."
"Đế bằng làm sao có khí thế?" Giày cao gót là phụ kiện cần có của nữ ma đầu thời thượng, có hiểu không?
Quả nhiên tên này không hiểu thật. "Thứ nhất, cô biết đi giày cao gót không? Trẹo chân tôi cũng không cõng cô đâu."
Viên Mãn nhếch miệng, có cần phải làm người ta mất hứng như vậy không? Không ngờ anh lại hạ giọng. "Thứ hai..."
Còn có thứ hai?!
Trịnh Diễn Tự không nói nữa, chỉ dùng hành động thực tế để diễn đạt, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cô từ vị trí thấp hơn, sau đó giơ ảnh lên trước mắt Viên Mãn.
Viên Mãn nhìn xem, vô cùng thê thảm. Hai cằm, cổ to... Ý anh là cô đi giày cao gót sẽ cao hơn đại bộ phận đàn ông, hình ảnh cô trong mắt những người đàn ông này sẽ giống như trong ảnh...
***
Thành phố Bắc Kinh vừa mới lên đèn.
Viên Mãn trang điểm hoàn toàn mới, ngay cả tài xế cũng không nhịn được khen. "Cô Viên hôm nay nhìn khác quá, suýt nữa tôi không nhận ra!"
Thật sao? Viên Mãn nghi hoặc, lại nhìn sang vị Trịnh tiên sinh bên cạnh. Vẻ mặt anh vẫn không khác gì trước kia, rõ ràng là không buồn nhìn cô lấy một cái, khiến Viên Mãn không hề cảm thấy tự tin với hình tượng giả tạo của mình lúc này.
Buổi họp lớp hôm nay là buổi đầy đủ nhất từ trước đến giờ, còn chọn địa điểm tại một nhà hàng có mức giá làm người ta phẫn nộ. Xe dừng lại ngoài cửa nhà hàng, nhân viên nhà hàng đã đi đến mở cửa, Viên Mãn cũng chuẩn bị xuống xe, nhưng Trịnh Diễn Tự lại nhìn đồng hồ rồi giữ cô lại. "Đợi năm phút."
"Giờ còn không lên thì muộn mất!"
Trịnh Diễn Tự liếc cô một cái, dường như Viên Mãn với vẻ mặt đầy băn khoăn trước mắt là một người đầu óc trì trệ không hiểu sự đời, cuối cùng mới bật ra một câu. "Người quan trọng."
Người quan trọng luôn luôn đến sau cùng. Viên Mãn tỉnh ngộ nhìn lại Trịnh Diễn Tự, trong lòng thầm nhắc nhở chính mình. Cao thủ diễn xuất đang ở đây, phải cố gắng học hỏi mới được.
Cuối cùng, nhân viên nhà hàng mở cửa phòng, Viên Mãn dẫn người mẫu nam với bộ mặt Husky kiêu ngạo bước vào. Tất cả các bạn học đang trò chuyện vui vẻ đồng loạt im bặt, quay mặt ra nhìn, bao gồm cả Bác Yến đã uống rượu và cô bạn gái kiêu kỳ bên cạnh anh ta.
Không có tố chất tâm lí vững vàng, chẳng hạn như Viên Mãn, thì tốt nhất đừng làm yếu nhân. Viên Mãn lập tức cảm thấy cổ họng khô khốc, không biết nên bước chân trái trước hay là chân phải trước.
Trịnh Diễn Tự bước tới một bước, thấy Viên Mãn còn đứng tại chỗ không đi theo liền biết ngay là chứng nhát gan của cô lại tái phát. Anh suy nghĩ một lát rồi động viên. "Hôm nay cô thoạt nhìn chỉ có 60 cân."
Cô thoạt nhìn...
Chỉ có...
Sáu mươi cân...
Giống như gió xuân lướt nhẹ qua mặt, Viên Mãn lập tức sống lại.
Đối với đại đa số phụ nữ, đây là một câu nói cực kì khó nghe, nhưng Viên Mãn lại thấy yên tâm hơn cả khi khen cô quyến rũ hơn Angelina Julie, đẹp hơn Annie Hathaway...
Viên Mãn nhìn Trịnh Diễn Tự, nở nụ cười.
Bác Yến cách đó không xa lại sa sầm mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro