Chương 14
Một nén hương sau, Trịnh Diễn Tự đứng trước cửa căn hộ hết sức quen thuộc của mình, đưa mắt nhìn vào, lại không nhịn được cau mày. Anh còn tưởng mình đi lạc vào cung bơi lội, mực nước đã ngập đến mũi giầy anh.
Đây... đây chính là nhà anh sao?
Dựa vào khả năng quan sát nhạy bén, Trịnh Diễn Tự nhanh chóng tìm theo hướng nước chảy tới ngọn nguồn tội lỗi: Phòng tắm. Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến nhân sinh quan được Trịnh Diễn Tự xây dựng nhiều năm nay lập tức sụp đổ.
Anh nhìn thấy một con chó đang vui sướng bơi trong bồn tắm của anh.
Viên Mãn ngủ một giấc hết sức thoải mái.
Trời sao nhân tạo không biết bị tắt đi từ khi nào, chẳng lẽ là tự động kết thúc? Thật là hiện đại... Viên Mãn vừa tặc lưỡi than thở vừa sờ soạng tìm điều khiển mở rèm cửa sổ.
Căn nhà đang tối tăm lập tức sáng ngời, Viên Mãn lóa mắt không nhìn thấy gì. Vô thức tóm tóc quay đầu đi ra cửa, cô lập tức trượt chân, ngã sấp xuống đất.
Viên Mãn đau đớn bò lên, lúc này mới phát hiện tình hình khác thường.
Tại sao sàn nhà lại ướt?
Đầu óc bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, không phải là... Viên Mãn lập tức hoảng hốt chạy ra khỏi phòng ngủ, lao thẳng về phía phòng tắm, giữa đường đột nhiên dừng lại...
Cô nhìn thấy một bóng người ngồi ngay ngắn trên sofa trong phòng khách.
Bóng người quay lưng lại phía cô, thẳng tắp, cao ngạo, lạnh lùng, thậm chí còn thầm lộ ra sự giận dữ.
Viên Mãn không nhịn được nuốt nước bọt.
Một phần ba nén hương sau, cuối cùng Viên Mãn dùng hết chút dũng khí bằng hạt đậu nành, chậm rãi đi đến cạnh sofa. Cô không còn đối mặt với một bóng lưng mà là nửa bên mặt còn âm u hơn bóng lưng mấy lần.
Khớp hàm hơi cắn chặt, đôi môi mỏng khẽ mím lại...
Người ngồi trên sofa không phải Trịnh Diễn Tự thì ai?
Chỉ có điều Trịnh Diễn Tự dường như hoàn toàn không phát hiện ra cô, vẫn cúi đầu bấm máy tính trong tay.
"Anh... đang làm gì vậy?"
"Tính sổ." Trịnh Diễn Tự hoàn toàn không bất ngờ khi thấy Viên Mãn lên tiếng, xem ra đã biết cô đứng sau lưng từ lâu rồi. Nhưng anh vẫn không thèm ngẩng đầu lên.
Viên Mãn không hiểu. "Sổ gì?"
Trịnh Diễn Tự không nói gì, chỉ đứng thẳng lên.
Khi đó Viên Mãn thật sự hi vọng mình có thể hóa thành Lỗ Trí Thâm vạm vỡ như núi giống như mẫu thân đại nhân đã nói... Đứng trước mặt gã Trịnh Diễn Tự này, chưa nói chiều cao của Viên Mãn kém người ta một đoạn, khí thế lại càng thua kém rất nhiều.
Anh sẽ xé cô thành tám mảnh sao? Nhìn ánh mắt anh lúc này thì rất có thể là như vậy. Nhưng... Viên Mãn không nhịn được cúi đầu nhìn chiếc máy tính trong tay Trịnh Diễn Tự... Lẽ nào anh định dùng máy tính chém cô thành tám mảnh?
Trong lúc Viên Mãn đang suy nghĩ vu vơ, không ngờ Trịnh Diễn Tự lại giơ máy táy về phía cô thật.
Viên Mãn hoảng sợ nhắm mắt lại, đến lúc mở ra mới phát hiện anh chỉ giơ máy tính lên trước mặt cô mà thôi.
Viên Mãn lại không kịp thở phào, bởi vì cô thấy rõ một dãy số trên màn hình máy tính.
Cuối cùng Trịnh Diễn Tự cũng lên tiếng. "Đây là thiệt hại cô gây ra cho tôi ngày hôm nay."
Viên Mãn ngơ ngác đếm một dãy số dài trên máy tính. Một số không, hai số không, ba số không... Sáu số không... Viên Mãn không dám đếm tiếp nữa.
"Rồi... sao?" Viên Mãn lắp bắp.
"Cô định bồi thường thế nào?" Trịnh Diễn Tự bình tĩnh.
"Lấy thân trả nợ... Được không?" Viên Mãn đánh liều.
"Không được." Trịnh Diễn Tự quả quyết từ chối.
Từ chối thật là quyết đoán, ánh mắt còn lộ rõ vẻ chán ghét nữa... Cô Viên khóc thầm, Trịnh tiên sinh, ngươi làm tan nát trái tim pha lê của một thiếu nữ như ta... Ngươi cũng phải... bồi thường cho ta...
Trọn một tiếng tiếp theo Viên Mãn phải chịu trách nhiệm dọn dẹp lại căn hộ như cũ. Phải biết đây là căn hộ hơn 400 mét vuông! Viên Mãn mệt đến thừa sống thiếu chết mà còn chưa lau sạch được nước trong phòng khách, chỉ có thể vừa tiếp tục ngồi lau sàn nhà vừa không ngừng chửi thầm trong bụng.
Trịnh Diễn Tự! Nhà tư bản! Trịnh Diễn Tự! Quỷ hút máu! Trịnh Diễn Tự! Tội ác tày trời! Trịnh Diễn Tự! Ăn thịt người không nhả xương! Trịnh Diễn Tự! Yêu ma quỷ quái của xã hội chủ nghĩa!
Mà tên yêu ma quỷ quái tội ác tày trời này bây giờ đang làm hại nhân gian ở đâu?
Viên Mãn lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn về phía quầy bar xa xa.
Những nơi khác đều ngập nước, không tiện đặt chân, chỉ có ghế quầy bar hơi cao, Trịnh Diễn Tự ngồi trên ghế, dù chân dài mét mốt cũng không chạm xuống sàn nhà ướt đẫm. Một người mắc bệnh yêu sạch sẽ nghiêm trọng như thế lại có thể hết lòng sấy lông cho Bỏng Ngô? Viên Mãn còn tưởng mình mù mắt nhưng sự thật chính là như thế. Trịnh Diễn Tự một tay cầm máy sấy tóc, tay kia vuốt lông Bỏng Ngô. Bỏng Ngô thì ngồi ngay ngắn trên mặt quầy bar, nheo mắt hưởng thụ.
Quá đáng! Mình ở đây mệt như chó, con chó của mình lại trở thành thượng khách của Trịnh Diễn Tự! Chả trách Viên Mãn lúc này không nhịn được nghiến răng tức giận.
Quá đáng hơn nữa là con chó Bỏng Ngô đó lại nhanh chóng trở mặt, bán chủ cầu vinh, lè lưỡi lấy lòng Trịnh Diễn Tự, tỏ vẻ vô cùng vui sướng, không hề quan tâm người chủ thật sự của nó đang vất vả như chó! Mà thấy Bỏng Ngô lấy lòng mình, Trịnh Diễn Tự không ngờ lại... cười! Mặc dù độ cong của khóe miệng không vượt qua 2 độ, nhưng trong số vài lần hiếm hoi Viên Mãn thấy anh mỉm cười, lần này là có vẻ thật tâm, phát ra từ phế phủ nhất. Kì thực yêu ma quỷ quái cũng có mặt dịu dàng, chỉ tiếc... đối tượng lại là một con chó!
Ba tiếng sau Viên Mãn mới dọn dẹp sạch sẽ căn hộ, cuối cùng cũng có thể chính khí lẫm liệt đi tới trước mặt Trịnh Diễn Tự. "Xem đi, tất cả như trước, không có bất cứ hỏng hóc nào."
Ngụ ý rất rõ ràng, anh bắt cô bồi thường là rất không hợp lí!
Lúc này Trịnh Diễn Tự đang ngồi trên sofa, xoa bụng Bỏng Ngô. Khỏi phải nói Bỏng Ngô thích thú thế nào, hoàn toàn xem thường sự tồn tại của chủ nhân. Sau đó mới chậm rãi đứng dậy kiểm tra xem xét mỗi một ngóc ngách. Bỏng Ngô vội vàng chạy theo sau lưng anh, bỏ lại cô chủ Viên ở chỗ cũ. Viên Mãn vừa nghiến răng đuổi theo vừa tức giận nhìn mông Bỏng Ngô. Ranh con! Mày bán chủ cầu vinh, tối nay về không cho mày ăn thịt!
Chỉ tiếc là Viên Mãn bây giờ tự thân còn khó bảo toàn, buổi tối có về được hay không cũng còn là một vấn đề.
Trịnh Diễn Tự nhặt một sợi tóc trong bồn tắm. Làm lại!
Trịnh Diễn Tự lau được một chút bụi trên mặt kính. Làm lại!
Trịnh Diễn Tự hất cằm nhìn sàn nhà không đủ sáng bóng. Làm lại!
Kết quả là...
Cô Viên số khổ lại phải dọn dẹp một lần từ đầu đến cuối. Cuối cùng trời đã tối, nước mắt cũng đã khô, cô mới có thể lê bước chân nặng nề kéo theo Bỏng Ngô đi ra khỏi nhà Trịnh Diễn Tự, Bỏng Ngô còn không hề muốn theo cô về. Toàn thân trên dưới, từ trong ra ngoài không thể hình dung bằng những từ như thê thảm, thảm thiết nữa rồi. Hỡi các sinh viên! Hỡi những đóa hoa tương lai của tổ quốc! Mau mau làm xong ứng dụng để cứu cô Viên của các bạn ra khỏi biển lửa đi...
Vốn hôm nay Viên Mãn sẽ có một ngày thoải mái, Bác Yến không dễ gì có chút thời gian rảnh rỗi hẹn cô đi ăn tối, nào ngờ tất cả đều đổ vỡ. Vốn định sống thế giới của hai người, cô lại phải đi lau sàn nhà cho Trịnh Diễn Tự!
Thừa dịp Trịnh Diễn Tự kiểm tra khắp nơi, cô lén gọi điện thoại cho Bác Yến. Bên kia điện thoại, nghe có vẻ tâm tình Bác Yến rất sa sút. "Thế thì anh ở lại công ty làm thêm vậy."
Giọng nói buồn bã cô đơn khiến Viên Mãn cực kì khó chịu, còn khó chịu hơn bị Trịnh Diễn Tự ức hiếp.
Cũng đúng, đợi mãi mới đến lúc không còn mỗi người một phương, lại thành ra anh rảnh em bận, em rảnh anh bận, dù là người nào cũng sẽ phải bực bội.
Sau khi đưa kẻ phản bội Bỏng Ngô về nhà, Viên Mãn ngồi trong nhà mà như ngồi bàn chông, điều này khiến bà Viên càng khẳng định con gái mình bị chiếc gạt tàn đập vào đầu làm cho ngớ ngẩn rồi. Không tìm đồ ăn vặt, không tìm đồ uống, không mè nheo bắt mẫu thân đại nhân gọt trái cây cho ăn. Lộ Tử Dụ ngồi bên cạnh cô xem phim thần tượng không có não, cô cũng không ầm ĩ đòi chuyển kênh. Bỏng Ngô lăn lộn dưới chân cô, cô cũng mặc kệ, cứ thế ngồi trên sofa nhìn đồng hồ treo tường, vẻ mặt như đang suy nghĩ đăm chiêu.
Đúng lúc bà Viên cực kì lo lắng, xách một túi đồ ăn vặt Viên Mãn mua trước đó đi đến bên cạnh sofa, Viên Mãn lại như bị nhập hồn, đứng bật dậy khỏi ghế.
"Mẹ, con ra ngoài một lát!" Nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, nói xong câu này thì Viên Mãn đã chạy như điên ra đến cửa, thay giày rồi xách chiếc túi vải bạt to đùng đẩy cửa lao ra ngoài.
Nửa tiếng sau, cô đã đi tới nhà Bác Yến, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa.
Trong nhà u ám và oi bức. Bác Yến vất vả đi sớm về khuya, Viên Mãn cho rằng mình phải khen thưởng anh ta một chút, thế là mở túi cho tay vào lấy ra một... bộ đồ ngủ... gợi cảm!
Viên Mãn cầm mớ vải vóc ít ỏi đến đáng thương, giơ lên trước mặt xem xét.
Bộ đồ ngủ này vốn cô chuẩn bị cho hoạt động vận động sau bữa ăn tối nay, mặc dù bữa tối bị lỡ nhưng vẫn có thể vận động như thường mà! Viên Mãn nhìn chính mình trong gương, tưởng tượng ra những điều tốt đẹp.
Đương nhiên, chỉ có áo ngủ là không đủ, trong chiếc túi cô mang đến đây còn có rất nhiều thứ hay ho khác...
Viên Mãn lục túi, theo thứ tự lấy ra đủ thứ khác nhau. Nến, tinh dầu, bật lửa, cánh hoa hồng.
Cắm nến lên, vẩy một chút tinh dầu, xả đầy nước vào bồn tắm rồi rải cánh hoa lên. Đại công cáo thành! Nhìn những thành quả đáng ngưỡng mộ của mình trước mặt, Viên Mãn hài lòng cảm thán. Những món đồ nghề cô đã chuẩn bị từ lâu cuối cùng cũng có đất dụng võ...
Còn việc duy nhất cô phảilàm bây giờ chính là thay áo ngủ gợi cảm, lặng lẽ chờ tình lang về nhà!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro