59
Hai người lăn lộn trên giường đến giữa trưa, sau đó yên vị tại chỗ ăn một bữa cơm, Thương Tế Nhị còn ngại trên người dính dấp, nói phải tắm xong mới chịu đi hát suất đêm. Đêm nay y và Du Thanh sẽ hát vở Côn khúc 《 Liên Hương bạn 》, là Thương Tế Nhị và Đỗ Thất chiếu sách cổ lần nữa soạn lại, thậm chí trâm hoa diễn phục đều đổ vào không ít tâm huyết, nhất định phải sạch sẽ khoan khoái mới có thể mặc lên. Hai người cười cười nói nói, ngồi ô tô đi tiểu công quán.
Vũ nữ tiểu thư đêm qua phục vụ Phạm Liên, giờ này cũng là vừa tỉnh, tóc xoăn xõa tung ngồi dưới lầu ăn điểm tâm uống cà phê, trong máy hát đặt đĩa nhạc của vũ nữ thoát y bến Thượng Hải. Từ năm ngoái, sau khi Thương Tế Nhị đến cửa vung tay hành hung thì vũ nữ tiểu thư không còn gặp qua Trình Phượng Đài, vậy nên khi nghe được tiếng còi ô tô cũng không quá để tâm. Mãi đến khi Triệu mụ mở cửa, nhìn thấy Thương Tế Nhị khoanh tay trước ngực, nhìn trái nhìn phải rất có khí thế đi vào, nàng thiếu chút nữa sợ đến sặc một ngụm cà phê.
"Ôi! Tôi! Ngài đã tới! Tôi chúc ngài năm mới vui vẻ nhá!" Cái ngữ điệu này không khác gì tiếng mời gọi khách trong kỹ viện.
Tròng mắt Thương Tế Nhị chậm rì rì chuyền sang người vũ nữ tiểu thư, phát ra một tiếng: "Ừm." tiếp theo tiêu cự hơi đổi, gắt gao dính vào đám bánh ngọt trên bàn. Vũ nữ tiểu thư vội vàng mời y ngồi xuống ăn chút gì, Thương Tế Nhị cũng rất nể mặt mà ngồi xuống, Triệu mụ lần nữa mang lên hai bộ đồ ăn cho y và Trình Phượng Đài. Thương Tế Nhị lập tức kéo bình sữa dùng để pha vào cà phê đến trước mặt, sau đó cho vào trong ít nhất năm viên đường, tiếp theo cầm lấy bình cà phê, dùng muỗng nhỏ múc hai muỗng cho vào sữa, khiến sữa bò mang theo mùi thơm của cà phê mà không có vị đắng khó chịu.
Vũ nữ tiểu thư không phải người địa phương, nhìn thấy mới mẻ không khỏi cười nói: "Chu choa ơi, đây là cách uống cà phê của người Bắc Bình sao?"
Thương Tế Nhị không có hảo cảm với nàng, hơi trợn mắt liếc qua cũng không đáp lại.
Trình Phượng Đài cười nói: "Được rồi, cô còn chuyện gì khác không..."
Vũ nữ tiểu thư tiếp lời: "Tôi biết tôi biết, tôi không còn chuyện khác, tôi lập tức ra ngoài đi dạo." Nói xong liền vặn vặn eo đi lên lầu thay quần áo trang điểm.
Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhị ăn điểm tâm, mỗi lần hắn dùng cơm với yđều là đối phương ăn nhiều, hắn nhìn nhiều. Vừa ăn một bữa cơm xong, hiện tại uống chút cà phê tiêu cơm còn có thể, thật phải ăn thêm gì đó thì một ngụm đều không nuốt nổi nữa. Thương Tế Nhị lại cắt một miếng bánh kem lớn, ăn từng ngụm to vui vẻ vô cùng.
Trình Phượng Đài hỏi: "Thương lão bản, một ngày rốt cuộc em phải ăn mấy bữa?"
Thương Tế Nhị nói: "Xem tình huống, không đói thì không ăn, đói lại ăn nhiều một chút. Không được sao."
Y ăn đến phân lượng khoảng một bữa cơm mới dừng lại, xoa xoa tay ngồi dựa vào lưng ghế, còn ăn đến mệt mỏi. Vũ nữ tiểu thư cũng trang điểm hoàn tất, sườn xám áo khoác dài, tất chân giày cao gót. Trên đầu là loại mũ thời trang nhất hiện tại, khăn voan màu tím rũ xuống che nửa mặt bên trái, trang sức hột xoàn đầy đủ, một thân trang điểm đẹp đẽ đặc biệt rêu rao. Nàng khách sáo hai câu cùng bọn họ liền cáo biệt, Thương Tế Nhị liếc mắt xem nàng sau đó liền nhìn chằm chằm một chiếc nhẫn kim cương không rời, mà phụ nữ đối với ánh mắt mơ ước trời sinh rất nhạy cảm, bất kể là mơ ước nhan sắc hay mơ ước vật ngoài thân. Bánh kem đồ ngọt còn có thể cho, châu báu trang sức dù có chết cũng không chịu từ bỏ những thứ yêu thích, vũ nữ tiểu thư thầm nghĩ: Con thỏ kia nếu dậm chân chỉ vào nhẫn nói muốn, ai biết Trình Phượng Đài sẽ lăn lộn ra cái gì đâu? Đây vốn là đồ vật Trình Phượng Đài mua cho, nhưng chẳng lẽ còn có thể đè nàng xuống tháo ra sao? Vũ nữ tiểu thư vừa nghĩ vậy lập tức trong lòng đại loạn, trưng ra khí thế trinh tiết liệt nữ, có người đến gần liền bỏ chạy.
Trình Phượng Đài cũng nhìn ra ánh mắt của Thương Tế Nhị , nhưng y không phải tiểu thư thái thái, trước giờ không có hứng thú với châu bảo, vậy nên kinh ngạc hỏi: "Thế nào, thích cái kia sao?"
Thương Tế Nhị thu hồi ánh mắt: "Ngài nói một viên như vậy có thể làm chói mắt cả rạp hát không?" Hóa ra còn có thứ trang sức lấp lánh như vậy.
Trình Phượng Đài cười nói: "Một viên này của nàng tỷ lệ còn hơi kém, bất quá hiện tại cũng khó gặp. Thế đạo loạn, thứ tốt gì cũng đem đi cất giấu, nào ai đặt lên người nữ nhân."
Thương Tế Nhị gật đầu: "Em cũng thấy tỷ tỷ của ngài đeo một viên lấp lánh hơn cả thế này, bất quá cũng nhìn thấy một hai lần mà thôi."
Trình Phượng Đài suy nghĩ một chút: "Có phải là chiếc nhẫn kim cương có sắc lam kia không?"
Thương Tế Nhị nói phải. Trình Phượng Đài cười cười: "Chiếc nhẫn kia rất có lai lịch, nghe nói là tín vật đính ước của Sa hoàng trao cho Hoàng hậu, hơn nữa chỉ vì bảo đảm thứ kia là độc nhất vô nhị mà sư phụ làm nhẫn đã bị bắn chết. Về sau một nhà Sa hoàng bị diệt môn, không ít châu báu đều lưu lạc bên ngoài, tỷ phu ta dùng trang bị một doanh đổi với người nga mới được." Nói đến đây hơi dừng: "Vừa nói như vậy, đồ vật là tháo xuống trên người người chết, thật mang điểm xấu."
Thương Tế Nhị chẳng hề để ý: "Ngài sao lại mê tín như vậy! Em thấy cái nhẫn kia rất bắt mắt, thật đẹp."
Trình Phượng Đài thấy thái độ của y, trong lòng âm thầm ra một quyết định khoái trá, khóe miệng nhẹ nhàng cười dẫn người lên lầu khanh khanh ta ta triền miên một phen, sau đó lại nằm dài trong bồn tắm ngâm nước nóng. Thương Tế Nhị đối với tạo vật của người Tây dương đều cảm thấy rất lạ lùng, nói tóm lại là nhìn không quen dùng không quen, chỉ có chocolate, bánh kem và phòng ốc lại cực vừa ý. Mà nhà ở Tây dương đáng khen nhất là phòng tắm, nước nóng dùng không hết, bồn cầu sạch sẽ tiện lợi, mỗi ngày có thể tiết kiệm bao nhiêu công sức nấu nước chuyển nước, rất thích hợp kiểu người nóng tính như Thương Tế Nhị . Tắm rửa xong trần trụi lăn lộn một vòng trên giường, chẳng thể nói được có bao nhiêu thích ý, thoải mái đến y suýt nữa muốn bỏ diễn mà tận hưởng.
Trình Phượng Đài ngồi cạnh mép giường vỗ vỗ mông Thương Tế Nhị : "Thương lão bản, ở đây có thoải mái không?"
Thương Tế Nhị sung sướng nói: "Tốt!"
"Vậy mang em qua đây ở nhé?"
"Không tốt."
"Sao lại không tốt?"
"Giường quá mềm, hại eo lưng. Ngủ quen rồi không làm diều hâu xoay người được nữa, thỉnh thoảng ngủ một giấc còn khá tốt."
Trình Phượng Đài hỏi: "Cái gì gọi là diều hâu xoay người?" Kỳ thực hắn nhất định là xem Thương Tế Nhị biểu diễn qua, chỉ là đối với người ngoài nghề mà nói mấy thứ động tác này vĩnh viễn không quen thuộc.
Thương Tế Nhị trước giờ đều không thích hợp dạy dỗ người khác, nghiêm túc lừa gạt hắn: "Diều hâu là một loại chim, diều hâu xoay người chính là một con chim 'xoạch' cái liền trở mình." Nói xong còn phối hợp tư thái ngửa mặt hướng lên trời, đem con chim giữa hai chân mình nhảy ra gặp mặt kẻ khác. Y tắm rửa đến cả người khoan khoái, da thịt tản ra hương xà phòng Pháp, người lại trắng nõn tuấn tú gân cốt cân xứng, nằm trên giường hệt như một cành hoa một viên kẹo, tất cả đều mỹ lệ tinh xảo, thanh thuần lấp lánh, khiến người nhìn tâm ngứa miệng khô.
Trình Phượng Đài cũng giống như luôn thèm khát y, hôn từ trán xuống chóp mũi, lướt qua môi, cằm cổ rồi một đường thẳng tiến, ngậm lấy hai điểm trước ngực nhấm nháp hồi lâu. Thương Tế Nhị bị hôn đến thoải mái híp mắt, hai tay dò vào bên trong áo choàng tắm lỏng lẻo của Trình Phượng Đài vuốt ve lồng ngực hắn, lại vòng qua sau lưng hắn. Trình Phượng Đài bò lên giường hôn bụng nhỏ của Thương Tế Nhị , Thương Tế Nhị khó nhịn gấp đầu gối lại cười hắc hắc hai tiếng, đồ vật giữa hai chân khẽ ngẩng đầu rồi.
Trình Phượng Đài gảy nhẹ hai cái, chọc ghẹo nói: "Ồ, cái này chính là diều hâu xoay người.."
Thương Tế Nhị không nở rời môi của hắn, thẳng lưng nhóm người, Trình Phượng Đài đầu óc nóng lên liền ngậm con 'diều hâu' kia vào miệng. Thương Tế Nhị cảm thấy phía dưới bất chợt ấm nóng, cúi đầu vừa nhìn liền kinh ngạc ngẩn ngơ, những người khác cho dù có cầm bao nhiêu hoa tươi vàng bạc đến lấy lòng y, ở trên giường cũng không thể vì y làm đến bước này, thân thể vui sướng còn không bì được sự cảm động trong ngực. Trình Phượng Đài chưa bao giờ yêu chiều mỹ nhân đến thế, tuy rằng khi vì các nàng ném tiền cũng không nương tay, thế nhưng ở trên giường vĩnh viễn là đại gia được người phục vụ, cũng chưa từng làm ra việc thế này, trong lòng cũng là rất rung động, sững sờ một lúc mới học theo thủ đoạn của nhóm tình phụ, mới lạ trúc trắc phục vụ cho Thương Tế Nhị , đem y làm đến muốn chết muốn sống, rên rỉ không ngừng, hai chân mềm mại dẫm đạp vài cái, gần như sướng đến phát khóc.
Môi của Trình Phượng Đài bị thứ cứng rắn kia ma sát đến tê dại, lúc chọc vào cổ họng gần như đã muốn nôn ra. Không ngờ tiểu hý tử này một khi động đến chân cách cũng kéo được rất dài, độ cứng kích cỡ đều không kém, là một nam tử hán đúng quy cách. May mà cho đến nay đều lăn lộn với đám nam nhân, nếu là rơi xuống tay nhóm mệnh phụ thích lăn lộn hý tử, tất nhiên là luyến tiếc không chịu buông tay, không bị ép khô trên giường là không được. Thương Tế Nhị cực kỳ thoải mái túm lấy mái tóc ngắn của Trình Phượng Đài ý đồ khống ché tiết tấu của hắn, một bàn tay không ngừng xoa nắn vành tay đối phương, rất có tư thế chậm rãi hưởng thụ một phen. Trình Phượng Đài lại chịu không nỗi mấy bận 'diều hâu xoay người' như thế, miễn cưỡng mút mát một lúc liền vươn tay xoa nắn hai túi nhỏ của Thương Tế Nhị , đầu lưỡi phối hợp kích thích phần đĩnh non mịn hút mạnh một hơi, Thương Tế Nhị thất thanh hô to, thư giải mềm rũ.
Trình Phượng Đài nằm bên cạnh Thương Tế Nhị nhìn qua, cổ họng khẽ động làm trò trước mặt y nuốt thứ kia xuống, xong còn hài hước chậc chậc lưỡi. Cái động tác này so với tình hình lúc nãy càng kích thích xấu hổ hơn, mà người làm lại không chút thẹn thùng còn tỏ ra vô cùng thưởng thức, gương mặt Thương Tế Nhị đỏ bừng ngao ngao mấy tiếng dùng gối đầu chặn mặt, dù Trình Phượng Đài nói thế nào cũng dứt khoát không ngẩng lên, buồn bực nói: "Ngài thật bẩn!"
Trình Phượng Đài không hiểu, hắn hy sinh mệt nhọc như thế nào sao lại còn bị chê, ôm chầm tiểu hý tử cười nói: "Nào ô uế, đây là tinh túy của Thương lang, uống có thể bổ cổ họng. Trở về tôi cũng có thể hát kich, hát gì đây? 《Định quân sơn 》?"
Thương Tế Nhị vui đàu không để ý tới, Trình Phượng Đài dù có đẩy y, khen tặng y, trêu đùa y, y cũng nhất quyết lù lù bất động, Trình Phượng Đài vỗ hai cái lên mông thanh niên, vén áo choàng tắm dùng da thịt trần trụi cọ cọ: "Như vậy tôi liền không khách khí nha!"
Thương Tế Nhị bất chợt đẩy hắn ra đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống người đang điên cuồng trên nệm: "Ngài dám! Đêm nay em có suất diễn!"
Trình Phượng Đài nhìn nhìn nơi nóng bỏng của mình: "Em có suất diễn, tôi đây liền không diễn rồi?"
Thương Tế Nhị nhón chân chọc chọc nơi đó: "Ngài tự mình giải quyết!" liền mông trần nhảy xuống giường chạy mất. Trình Phượng Đài bắt lấy mắt cá chân đem y kéo về giường, áp lên giày xéo một phen, rốt cục không dám súng thật đạn thật làm chậm trễ việc đi diễn của y, cọ sát không sai biệt lắm liền dụ dỗ Thương Tế Nhị có đi có lại ngậm cho hắn. Thương Tế Nhị bất đắc dĩ cho vật kia vào miệng, miệng của y là kim khẩu khai hoa nhả ngọc, tùy tiện mở giọng là có thể oanh động thành Bắc Bình, hôm lay lại dùng để làm việc xấu xa như vậy. Mà Trình Phượng Đài chỉ nhìn thôi đã nhiệt huyết xôi trào, có một loại 'giày xéo hý kịch' mà đám người của Lê viên vẫn luôn treo trên môi, phảng phất như hắn giày xéo Thương Tế Nhị chẳng khác gì đã là giày xéo hý kịch rồi.
Trình Phượng Đài đè ót của Thương Tế Nhị lại trắng trợn ma sát, phía dưới vô cùng căng phồng, Thương Tế Nhị thấy hắn thoải mái như vậy trong lòng rất không cam tâm, miệng mồm thít chặt hàm răng lập tức mài lên. Y có một đôi răng hổ nhò, Trình Phượng Đài bên trong vui vẻ mang theo đau đớn lập tức mất khống chế tiết ra. Thương Tế Nhị bị đè đầu không tránh kịp, bị bắn đầy một miệng, thở phì phì phun ra đầy ngực Trình Phượng Đài, sau đó chạy vào phòng tắm súc miệng.
Trình Phượng Đài chậm rãi cởi áo choàng tắm đi theo vào, ủ rũ cúi đầu nói: "Em ghét bỏ tôi như vậy."
Thương Tế Nhị không đáp, quai hàm ngâm đầy nước phình phình quay đầu, hai mắt vô tội mở to chớp chớp mang theo một cổ tinh quái. Trình Phượng Đài đã chịu qua một lần, hiện tại mang theo không ít đề phòng, lập tức lui lại vài bước đứng trong bồn tắm tháo vòi sen xuống nhắm vào y: "Không được phun tôi! Em tuổi cóc à? Em phun tôi tôi cũng phun em."
Thương Tế Nhị cảm thấy tình thế hiện giờ địch mạnh ta yếu, miệng y có phun lợi hại hơn nữa cũng không so được vòi sen ống nước, uất ức quay đầu phun nước vào bồn rửa mặt lại xoa chút nước ra tay nhìn vào gương sửa sang mái tóc. Trình Phượng Đài xả nước tắm xong Thương Tế Nhị vẫn đang vụn về chỉnh sửa tóc, hóa trang tối nay cần đội tóc giả, tóc mái của y lòa xòa rất vướng bận, hiện tại phải đem tất cả tóc chải ngược lên, xử lý đến mượt mà bóng loáng. Mà cái tạo hình này cũng khiến Thương Tế Nhị có vẻ lớn hơn vài tuổi, càng thêm thành thục.
Trình Phượng Đài đứng ở sau lưng y, tấm gương lớn phản chiếu thân hình trần trụi của bọn họ, Trình Phượng Đài tiến đến ngậm nhẹ vành tai Thương Tế Nhị , lưu luyến không thôi: "Vừa rồi có thích không?"
Thương Tế Nhị nhìn bản thân trong gương, hơi nước lờ mờ ấm áp: "Thích nha!"
"Ở nhà em sát vách còn có Tiểu Lai, em vừa thoải mái liền khóc la như vậy cũng thật ngượng ngùng. Sau này chúng ta liền đến đây, còn có thể tắm rửa."
"Có người khác ở, không nên." Chính là đang chỉ vũ nữ tiểu thư.
Trình Phượng Đài lơ đểnh: "Hai ngày nữa bảo Phạm Liên mang nàng đi! Nữ nhân của hắn lại nuôi trong nhà tôi là chuyện gì đâu? Truyền ra hỏng hết thanh danh." Cái lời nói dối này quả là vô cùng hùng hồn.
Thương Tế Nhị vươn tay sờ sờ mặt Trình Phượng Đài: "Ngài còn sợ hỏng thanh danh? Vốn dĩ chẳng có chút thanh danh nào."
Trình Phượng Đài hôn nhẹ lòng bàn tay y: "Ồ? Thanh danh của tôi làm sao vậy?"
"Nói cho cùng chính là hỏng bét rồi"
Trình Phượng Đài nhất định muốn nghe Thương Tế Nhị liền nói, bất luận cái gì đối với Trình Phượng Đài cũng là nói thật không thèm cố kỵ: "Nói ngài đầu tiên là ăn bám Nhị nãi nãi, sau đó dựa vào cạp váy của tỷ tỷ, còn thích đùa bỡn nữ nhân, khi buôn hàng lên phương bắc lại dính líu mạng người, thậm chí còn làm buôn bán thuốc phiện. Là loại thiếu gia vô liêm sỉ."
Nam nhân bình thường nghe được những lời này nhất định sẽ thấy lòng tự trọng bị tổn thương, nhưng Trình Phượng Đài chỉ cười to hai tiếng, hời hợt nói: "Hóa ra tôi nhìn giống người như vậy!" Cũng không biết là đã nói đúng rồi không thể cãi lại hay do tâm lý quá cường đại, căn bản không quan tâm người khác nói thế nào, lại cười hỏi: "Em đi theo kẻ đốn mạt như tôi là vì cái gì? Người khác phủng hý tử là bỏ từng đống từng đống tiền, tôi phát hiện từ khi quen em tới bây giờ, ngoại trừ đưa em vài giỏ hoa mấy chiếc nhẫn cũng chưa từng tặng thứ đồ đáng giá nào cả. Thế nhưng nếu chuyện của hai chúng ta truyền ra ngoài, người ta không chuẩn sẽ nghĩ Thương lão bản cầm được bao nhiêu chỗ tốt của Trình nhị gia đâu."
Thương Tế Nhị lẩm bẩm: "Bọn họ đều là tục nhân, không cần để ý tới bọn họ. Luôn nói bậy về em."
Thương Tế Nhị bởi vì luật ngầm của nghề nghiệp không thể chạy thoát, trước sau đã dây dưa cùng vài vị đại phú ông đại quân phiệt chạm tay là bỏng, được công nhận là hý tử phong lưu. Đồng thời trong tràng phong nguyệt y cũng bị đánh đồng với gái hồng lâu cao cấp, bất quá chỉ là nhiều ra một loại sở trường hát hý khúc. Trình Phượng Đài lại là dựa vào ăn bám nữ nhân lập nghiệp bị kẻ khác khinh thường, ban đầu lăn lộn lần mò cũng không từ việc xấu nào, tuy rằng buôn người và thuốc phiện vẫn phải thương thảo lại, thế nhưng đầu năm nay muốn kiếm chút tiền sạch sẽ cũng khó. Hai vị đều là nhân vật đứng ở mũi nhọn tin đồn, đối đãi mấy thứ lưu ngôn phỉ ngữ kia tự có một loại thái độ siêu nhiên. Bọn họ chỉ tin tưởng những gì chính mắt nhìn thấy, lời trong miệng người khác không hề để tâm. Hơn nữa tin thì thế nào, đối phương có phải người tốt phù hợp tiêu chuẩn thế đạo hay không, đối với bọn họ thực sự không có chút ảnh hưởng nào đến chuyện tình cảm.
Dây dây dưa dưa thu dọn, cơ hồ dẫm thời gian chạy đến hậu trường. Thương Tế Nhị nói chuyện chậm rãi thoạt nhìn vô cùng mềm mại nhưng hiệu suất lại kinh người, chỉ là sau khi ở cùng với Trình Phượng Đài lại bắt đầu kéo dài dây dưa. Y đối với nhiệm vụ đốc thúc tại hậu trường vốn không quá tích cực, hiện tại càng là ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng, chỉ chọn tuồng tích mình thích giám sát một chút. May mà《Liên hương bạn 》 không cần quá nhiều hý tử, sớm cũng đã đến đông đủ, Du Thanh còn đang ngồi vẽ mày. Trình Phượng Đài theo lệ thường ngồi sau hậu trường một hồi, phát hiện tuồng này được bố trí còn rất đặc biệt, xiêm y và búi tóc đều phỏng theo họa phẩm cổ đại, vừa khác biệt lại tả thực, cũng không giống kiểu trang điểm mày mắt lóng lánh, phục sức diễm lệ như ngày thường. Thương Tế Nhị nhanh nhẹn hóa trang, còn đắc ý mở rương cầm diễn phục ra cho Trình Phượng Đài xem, áo lụa đỏ mỏng thêu chỉ kim tuyến, có thể tưởng tượng được lát nữa khi ở dưới ánh đèn sẽ lấp lánh phát quang kinh động như thế nào, miễn bàn có bao nhiêu bắt mắt. Trình Phượng Đài kinh doanh một hiệu buôn vải, đã nhìn qua không ít thứ xa hoa nhưng đối với bộ trang phục này vẫn có cảm giác mở rộng tầm mắt. Ngoài ra còn có một bộ cùng kiểu dáng nhưng màu xanh nhạt, thêu cùng chỉ bạc, hai bộ là một đôi, dùng cho vị nữ uyên ương còn lại trong tuồng kịch mặc.
"Quá quý giá rồi." Trình Phượng Đài lắc đầu than thở: "Xiêm y này là do nhà nào làm? Tôi phải đi thỉnh giáo một chút."
Du Thanh cười nói: "Vải là do Thất công tử mang từ Pháp về, gọi thợ may đến làm. Nhị gia không nhìn thấy đâu, nếu thợ may làm không tốt Thất công tử liền cầm kéo cắt nát, không biết phí phạm hết bao nhiêu nguyên liệu! Tôi thấy Thủy Vân Lâu bọn họ quả thực quá xa xỉ, phí nhiều công sức như vậy làm một bộ diễn phục, ngoại trừ tuồng này thì những tuồng khác đều không dùng đến."
Thương Tế Nhị bày y phục ra ghế thưởng thức: "Chỉ có thể hát một tuồng cũng đáng, không, dù chỉ hát một lần đều là đáng giá." Lên đài tất cả đều phải xinh đẹp, là cao quý đẹp, là thanh thế đoạt người đẹp, càng phải đẹp đến có thể chịu đựng thời gian xoi mói. Tại điểm này y và Đỗ Thất phi thường nhất trí. Thương Tế Nhị làm hý tử, kiếm tiền dễ, lại thêm vị thiếu gia ăn sản nghiệp tổ tiên như Đỗ Thất, căn bản không quan tâm phải đốt nhiều ít tiền. Thế nhưng nếu Thương Tế Nhị biết một câu này của y sắp sửa thành sự thật, đại khái cũng sẽ hối hận vô cùng đi.
《Liên hương bạn 》 bởi vì xem như nhã hý nên giá vé cao hơn bình thường đôi chút, thế nhưng từ trước đến nay chỉ cần treo tên Thương Tế Nhị lên liền không có lần nào không đầy rạp, huống hồ còn có Du Thanh hộ giá hộ tống. Mà nhóm thô nhân thích lớn tiếng ồn ào hôm nay tự nhiên đều không tới, bên dưới đài chỉ có nhóm người lạ mặt văn nhã thầm thì lời nhỏ nhẹ. Trình Phượng Đài ngồi xuống không bao lâu màn nhung chậm rãi giật lên, hắn để ý đến hôm nay vì muốn phối hợp tuồng diễn mà màn sân khấu cũng cố ý đổi thành vải sa, ngọn đèn điều chỉnh theo màu ấm, toàn bộ sân khấu đều có mấy phần lịch sự tao nhã, cảnh đẹp ý vui
Thương Tế Nhị lần này diễn đào lại hợp tác với nữ tử, cũng không thể giữ nguyên dáng người cao ngất mà hát như trước đây, hai nữ nhân đứng cùng nhau nếu chiều cao quá mức chênh lệch sẽ rất kỳ quái. Y đã sớm nghĩ xong đối sách, học vai hề diễn Võ đại lang khuỳnh khuỳnh đầu gối ngồi xổm xuống một đoạn, bước đi vừa chuyển làn váy phất phơ thực sự không nhìn ra được.
Cũng không trách báo chí luôn thích đàm tiếu chuyện xấu của Thương Tế Nhị và Du Thanh, hai người nhất sinh nhất đán ở đương thời quả thực là kim đồng ngọc nữ không thể nghi ngờ, một hoa đán một thanh y dắt tay khoe sắc, cũng là một đôi người ngọc trên đời khó cầu. Thương Tế Nhị tiếu lệ rực rỡ cùng Du Thanh nhã nhặn thanh cao tôn lên lẫn nhau, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, quả thực có thể đem hai nữ nhân diễn thành một đôi. Cũng không phải một đôi người yêu mà là một loại ngọc phân hai nửa, hoa nở thành song vô cùng ăn ý, hai người đứng cùng nhau có một loại cảm giác đặc biệt viên mãn. Dưới sự phối hợp này, vị tiểu sinh kia có vẻ đặc biệt dư thừa cũng đặc biệt hèn mọn, còn có vài phần thấp kém, vừa bị nữ linh so sánh liền trở thành một bộ đạo cụ sống.
Trình Phượng Đài nhìn một chút chợt không khỏi nghĩ đến vị hàng xóm thanh mai trúc mã Triệu Nguyên Trinh của mình, Triệu tiểu thư phảng phất cũng có ham mê liên hương như vậy. Trình Phượng Đài trước khi nhận thức Thương Tế Nhị chỉ cho rằng đó là vài thói vui đùa khi khuê trung tịch mịch, sau khi nhận thức y thì không khỏi xem xét lại một phen.
Diễn xong Đỗ Thất tự mình đưa một bó hoa lên đài, Thương Tế Nhị nhường cho Du Thanh cầm lấy, bọn họ ở trên đài vừa đứng cho phóng viên chụp ảnh vừa chào cảm ơn, náo loạn hồi lâu mới tan. Trình Phượng Đài cũng trùng hợp gặp được một người bạn đến xem kịch, hàn huyên vài câu mới chậm rãi lắc lư đi vào hậu trường, lúc đi vào còn nghe được mấy hý tử buôn chuyện, nói là dưới đài có hai nữ học sinh vừa xem hát vừa nắm tay, mười ngón đan xen, nhất định là một đôi người yêu đến tìm cộng minh. Thương Tế Nhị lại nói khi mình hát không quá để tâm dưới đài, hơn nữa ánh đèn nhập nhoạng cũng không thấy được gì. Hai nữ hài tử diễn nha đầu lại tỏ vẻ bọn họ thấy được rõ ràng, khi diễn đến Thôi Tiên Vân và Tào Ngữ Hoa đối bái thiên địa thì hai vi dưới đài còn thâm tình nhìn nhau. Du Thanh cũng gia nhập thảo luận, chỉ là nàng cũng nhìn không quá rõ, rất trắc trở hồi tưởng.
Thương Tế Nhị nhìn thấy Trình Phượng Đài thì nhẹ nở nụ cười, Trình Phượng Đài cũng sấn loạn tiến đến cạnh y. Thương Tế Nhị hơi cau mũi một cái, Trình Phượng Đài nhéo nhéo cổ tay thanh niên.
Lúc này chợt thấy Đỗ Thất rút ra một điếu thuốc thơm, thờ ơ nói: "Khụ, các người nói hai cô nương kia? Tôi thấy nha, vì sao không hỏi tôi!" Mọi người lập tức mồm năm miệng mười truy vấn hắn đó rốt cục là con cái nhà ai, có xinh đẹp hay không. Trêu nam đán chơi lão thỏ từ xưa đã có, hai vị cô nương nghĩa tựa phu thê quả là không thường gặp, mỗi người một câu càng nói càng sâu, thậm chí bắt đầu đàm luận hai cô nương muốn ngủ với nhau thì phải làm thế nào. Nam hý tử phổ biến đều cảm thấy hứng thú với vấn đề này, lôi kéo nhóm nữ hý tử hỏi xem khi đi hát tại nhà từng có vị thái thái hay tiểu thư hào môn nào động tay động chân với họ chưa, đến tột cùng là làm như thế nào. Nhóm nữ hý tử của Thủy Vân Lâu có bao nhiêu mạnh mẽ, đỏ mặt mắng: "Phóng cái rắm thối con mẹ ngươi! Cô nãi nãi cũng muốn hỏi ngươi xem có bị thao thí mắt chưa! Thao được có sảng khoái không?"
Đỗ Thất là văn nhân lưu manh, càng dâm ô càng hứng thú, cầm điếu thuốc lá cười ha hả. Du Thanh mím môi mỉm cười dường như trách cứ không nói một câu, chỉ rót ly trà lạnh uống. Thương Tế Nhị đã lăn lộn nơi này lâu năm nhưng vẫn không quen nghe những lời như vậy, càng không biết nên khống chế thế nào, chỉ ậm ừ một câu: "ÔI chao! Mấy người này! Chuyện đó có gì mà nói! Được rồi đấy!"
Nơi này còn đang vui đùa ầm ỹ, quản lý Cố lại dẫn theo một vị thái thái ăn mặc theo kiểu Mãn Thanh, mặt nhọn mắt to trang sức ngọc ngà đi vào hậu trường, phía sau thái thái còn có hai vị lão mụ tử, một trái một phải hộ vệ. Phỏng chừng vị thái thái này vừa rồi nghe hát xong còn chưa thỏa mãn, muốn đến hậu trường thưởng thêm cho hý tử.
"Thương lão bản, Du lão bản, nhị vị cực khổ rồi! Vị này chính là tam di thái thái của Nguyên gia Nguyên Tiểu Địch."
Du Thanh vừa nghe đến tên của Nguyên Tiểu Địch thì lập tức mất tự nhiên, ngơ ngác nhìn chằm chằm vị thái thái kia, đôi mắt mở to không chớp. Nàng chỉ vừa lau son trên miệng, phục sức hoàn toàn chưa tháo, lúc này ngược lại giống như có chút tác dụng che giấu, chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn xấu hổ vô cùng, còn có chút nan kham không thể giải thích. Thương Tế Nhị và Trình Phượng Đài cũng hiểu rõ, lặng lẽ liếc nhìn Du Thanh
Thương Tế Nhị tự mình đa tình chỉ nghĩ việc tốt, cho rằng đối phương đến là để thưởng tiền, định là chỉ cần tiến lên có lệ hai câu thì có thể đuổi người đi được rồi. Chỉ là y vừa định tiến đến tam thái thái lại quét mắt nhìn một vòng hậu trường, cuối cùng dừng lại trên người Du Thanh, mở miệng hỏi: "Du Thanh, Du lão bản đúng không?"
Du Thanh bị điểm danh, chỉ đành lúng túng đứng dậy cười nói: "Tam thái thái..."
Tam thái thái giơ tay chỉ vào nàng: "Đánh!"
Hai lão mụ tử lập tức xông lên, vén tay áo giáng thẳng bạt tay vào măt Du Thanh. Du Thanh bị đánh đến ngã nhoài xuống đất, sau đó một lão mụ còn cưỡi lên người nàng xé rách xiêm y, dùng tay cào mặt, người còn lại chỉ dùng chân đá, đảo mắt nhìn quanh đề phòng có người khác đến can thiệp. Trước mặt hai người đàn bà đanh đá như lang như hổ kia, Du Thanh quả thực không chịu nổi một kích, giống như cành liễu mềm mại yếu ớt chỉ có thể thét to hoảng sợ. Nhóm hý tử của Thủy Vân Lâu vội vàng chạy lên can ngăn, Tiểu Lai xông vào trước liền bị lão mụ tử đá vào bụng, đau đến mặt mũi trắng bệch.
Tam thái thái đẩy Tiểu Lai ra, chống nạnh đứng ễnh bụng chặn đường, cao giọng nói: "Ai dám chạm vào ta? Trong bụng lão nương chính là còn một mạng!"
Lần này nhóm hý tử quả thực bị nàng hù dọa, không xác định có thể động thủ hay không, nếu như sơ xuất làm thai phụ bị thương quả là khó thể ăn nói. Bọn họ vô cùng tinh ranh, tuyệt đối sẽ không vì Du Thanh mà nhận lãnh trách nhiệm liên quan nhân mạng như vậy, chỉ đành ồn ào bảo quản lý Cố đi tìm người đến. Quản lý Cố thấy trận thượng như vậy, cũng ôm cùng ý niệm với đám hý tử, liên thanh đáp ứng rồi nhân cơ hội chạy thoát.
Tam thái thái chỉ vào Du Thanh nghiến răng nghiến lợi mắng: "Tết nhất giao thừa ngươi đến trước cổng nhà người ta khóc tang cái gì? Còn thư hương môn đệ! Thư hương môn đệ nào dạy ra loại hồ ly tinh câu dẫn nam nhân như ngươi! Là giày rách bị Triệu tướng quân chơi dư lại còn dám câu dẫn nam nhân nhà người khác! Trách không được phụ thân ngươi không cho ngươi dùng họ của gia tộc nữa! Cái chuyện mất mặt xấu hổ như vậy nếu đổi thành người khác tuyệt đối là trực tiếp treo cổ lên xà nhà, ngươi còn chần chờ cái gì đâu? Sao lại không cần thể diện đến mức này?"
Hai lão mụ tử cũng vừa đánh người vừa mắng "Thối kỹ nữ" "Tiện nhân nhi". Ai cũng chưa từng thấy thai phụ nào hung hãn như vậy, Đỗ Thất và Trình Phượng Đài cũng không vừa mắt nhưng chung quy khó thể động thủ chỉ đành ở bên cạnh lắc lư do dự lôi kéo, thậm chí còn bị tam thái thái cào trúng mấy lần.
Thương Tế Nhị không nhịn được nữa, giận đến run rẩy vọt tới, Trình Phượng Đài kéo y lại: "Trong bụng của nàng có hài tử đấy! Đừng đánh người!" Thương Tế Nhị đẩy hắn ra, vọt đến ôm chặt tam thái thái, đem nàng ôm đi vài bước xa. Tam thái thái nào từng chịu nhục như vây, hô to phi lễ rồi dùng cả tay chân đấm đá hắn, Thương Tế Nhị cắn răng chịu đánh, quay đầu hô to: "Còn không mau cứu người!"
Mọi người ba chân bốn cẳng cứu viện, diễn phục của Du Thanh đã bị xé nát, cả người run rẩy, mặt mày bị thương không ra hình dạng, khóe môi dính máu, Tiểu Lai lập tức đỡ nàng ngồi xuống thở dốc, Du Thanh nước mắt ồ ạt chảy ướt cả vết thương. Tiểu Lai lấy khăn tay ra giúp nàng lau mặt, trong nháy mắt khăn tay cũng ướt đẫm.
Đỗ Thất thấy vậy liền lửa giận bùng lên, loại thiếu gia như hắn trước giờ chỉ có khi dễ người khác chứ nào bị ai khi dễ, nên biết rằng nhóm hý tử này cũng coi như chí thân của hắn, làm nhục hý tử chính là làm nhục hắn. Đỗ Thất mắng to một câu thô tục, giơ chân đá vào hai lão mụ tử nọ, bàn tay giáng vài cái tát, vừa đánh vừa mắng: "Trở về nói cho tên Nguyên Tiểu Địch chó má kia! Là Đỗ Thất ta đánh hai bà tử thối các ngươi! Nếu không phải ả đàn bà kia còn đang mang thai, ta mẹ nó đều một lần đánh cho đủ! Ngươi về hỏi y bản thân là loại người đứng đắn gì! Đều là hý tử với nhau, bán mông kiếm được đủ tiền liền trở mặt coi như bản thân đã thoát tịch! Ngài mai ta liền tìm người chặn đường đánh chết y!"
Đỗ Thất mạnh tay, không bao lâu trên mặt hai lão mụ tử cũng nở hoa, thế nhưng bọn họ chính là không dám đánh trả chỉ phải kêu khổ thấu trời, hàm răng cũng lỏng đi. Lúc này Cố quản lý ngồi xổm ngoài cửa nghe ngóng cũng mang người vào tới đem lão mụ tử kéo đi, bởi vì chuyện liên quan đến mặt mũi của hai vị danh giác nên cũng không báo tuần bộ. Thương Tế Nhị còn ở bên kia ôm chặt tam thái thái, Trình Phượng Đài bước đến vỗ vỗ lưng y: "Được rồi được rồi, buông ra thôi, em là ôm tới nghiện rồi sao?"
Thương Tế Nhị vừa thả lỏng tam thái thái liền cho y một bạt tai, nữ nhân này nuôi móng tay dài, để lại mấy đạo vết máu trên mặt Thương Tế Nhị . Trình Phượng Đài theo bản năng nắm lấy cổ tay tam thái thái hất mạnh ra phía sau, giận đến lông mày nhíu chặt, đây rốt cục là ai bị ăn tát đâu. Thương Tế Nhị dùng tay che mặt, khi nhìn lại mới phát hiện mấy đường vết máu, nhóm người ca diễn bọn họ có bao nhiêu quan tâm gương mặt, quả là giận đến cắn răng.
Cổ tay tam thái thái bị bóp đến đau đớn vô cùng, nói: "Thương Tế Nhị ! Ta đánh của ta! Chuyện này không liên quan gì đến Thủy Vân Lâu! Ngươi quản nhàn sự làm gì!"
Thương Tế Nhị không có chút từ bị nào với thai phụ, lúc này cố gắng lắm mới không đánh trả lại một bạt tay, trầm giọng nói: "Nếu không liên quan gì đến Thủy Vân Lâu, vậy thái thái náo loạn trong hậu trường của Thủy Vân Lâu làm gì? Du lão bản là khách nhân tôi mời tới! Ra khỏi hậu trường tôi mặc kệ các người, ở chỗ này thì không được!"
Những lời này hợp đạo lý, tam thái thái nặng nề thở mấy hơi cũng không mắng nữa, Trình Phượng Đài bỏ qua nàng lo lắng nhìn mặt Thương Tế Nhị , ba đường vết máu nhìn mà giật mình, trong lòng chán ghét người phụ nữ chanh chua kia, phiền chán nói: "Tam thái thái, chuyện tốt liền thu đi, mau trở về thôi! Tính tình lão gia nhà ngài, ngài cũng biết, thích nhất là phong nhã, cũng không quen nhìn những việc bát nháo này. Đến lúc đó lại trách ngài không hiền, đánh mất thể diện của y, cơn giận vừa lên liền giao đại thiếu gia cho người khác nuôi cũng không biết chừng."
Tam thái thái nhận ra Trình Phượng Đài, lúc con trai của nàng đầy tuổi Trình Phượng Đài đã tự mình đến đưa lễ, nàng nhớ rõ hắn là một thương nhân rất có thanh thế. Chuyện hôm nay Nguyên Tiểu Địch đương nhiên không biết, là do đại thái thái ám chỉ mà ra, nàng ỷ vào mình sinh được đích tử cho Nguyên gia liền dương oai tác quái, cái gì cũng không sợ. Thế nhưng nghe Trình Phượng Đài nói như vậy trong lòng tam thái thái cũng có chút hoảng hốt, bất chợt cảm thấy đây nói không chừng cũng là âm mưu của đại thái thái, ngoài miệng hung tợn vài câu cảnh cáo Du Thanh không được câu dẫn nam nhân rồi vội vàng thu binh. Đỗ Thất thấy nàng không còn đắc ý liền xông lên giả vờ muốn đánh, tam thái thái rốt cục cũng sợ, nhanh chân đi mất.
Nhóm nữ hý tử của Thủy Vân Lâu lúc này cũng tăng dũng khí, ngứa miệng khó nhịn đuổi theo bóng lưng của nàng mắng: "Gọi ngươi một tiếng Nguyên tam nãi nãi! Đừng làm thái thái rồi liền quên bản thân vốn là đồ vật gì! Nếu không câu dẫn nam nhân ngươi có thể gả cho Nguyên Tiểu Địch sao? Phi! Tưới một bãi nước tiểu ra tự soi lại đi! Nha đầu điên ca diễn dưới Thiên kiều! Năm xu là có thể hát một hồi, có khác gì giá của kỹ nữ không! Còn mặc người sờ ngực phủi mông! Hôm nay là lần đầu tiên tiến vào kịch viện đi? Ôi chao! Tam thái thái đừng vội, lưu lại nhìn kỹ một chút nha! "
Một đường ồn ào như vậy, người qua đường đều ghé mắt nhìn tam thái thái khiến nhóm hý tử của Thủy Vân Lâu cảm thấy cực kỳ sung sướng, Thương Tế Nhị cũng tỏ thái độ, vỗ tay khen ngợi: "Tốt! Tốt! Phải mắng như vậy!"
Du Thanh không có tâm tình như bọn họ, nàng đọc đủ thi thư sống được quy củ đến mười tám tuổi, vì đi theo Nguyên Tiểu Địch hát hý khúc, Lê viên có bao nhiêu chướng khí mù mịt nàng cũng nhịn qua, Triệu tướng quân bức bách nàng thế nào nàng cũng không mảy may dao động, đến nay thân thể vẫn là thuần khiết. Chân chính người đọc sách, chân chính thục nữ sao có thể chịu được sự vũ nhục trước mặt mọi người thế này, quả thực ngay cả tâm tư tìm chết cũng đã có.
Du Thanh che mặt đi thay quần áo, trong lòng mặc niệm ta nào có buộc y thú ta, ta đến Bắc Bình chỉ vì nhìn y cũng không làm ra chuyện gì. Tiểu Lai không yên tâm đi theo vào, nửa ngày cũng không trở ra. Nhóm hý tử chậm rãi tản đi, Đỗ Thất chờ lâu cũng cáo từ, trước khi đi còn rất thương xót dặn Thương Tế Nhị phải an ủi Du Thanh, cần đưa Du Thanh về tận nơi ở. Thương Tế Nhị miệng đầy đáp ứng, vừa quay đầu liền vỗ về hai kiện diễn phục than thở, chỉ kém khóc to một hồi, cũng không có tâm tình phản ứng Du Thanh.
Trình Phượng Đài đá nhẹ vào mông y: "Thương lão bản, không thể không tim không phổi như vậy, đợi Du lão bản ra tới em cũng đừng khóc tang hai kiện hý phục rách này nữa."
Thương Tế Nhị vừa nghe liền nổi giận: "Đây nào phải đồ rách nát!" Nhưng quả thực là bị hư hao rồi: "Vốn là tốt vô cùng!" Chuyện này tuy rằng có thể khiến người giận sôi nhưng Thương Tế Nhị lại không lý giải được Du Thanh có bao nhiêu thương tâm, chỉ cảm thấy Đỗ Thất thay nàng đánh trả như vậy là được rồi, nếu như còn thật bất bình, chọn một ngày đêm tối sao thưa tạt hai thùng phân vào cửa lớn Nguyên gia, cả đời không qua lại liền xem như thanh toán đủ.
"Nguyên Tiểu Địch thật sự là mù mắt chó, sao lại cưới một lão bà như vậy." Thương Tế Nhị xoa xoa hai nơi bị thương trên người: "Ta cũng thật muốn đánh nàng! Nhị gia mau tới giúp em xoa xoa!"
Trình Phượng Đài giúp y xoa cánh tay, đã có vài chỗ bầm xanh lên rồi: "Nguyên Tiểu Địch tâm cao mệnh bạc nha! Với cái xuất thân này, nào có cô nương thượng đẳng tri thư thức lễ chịu gả cho y."
Thương Tế Nhị nói: "Du Thanh không phải sao?"
Trình Phượng Đài thấp giọng: "Ba lão bà của y một người không bằng một người, hôm nay em cũng thấy rồi, vị kia vừa chanh chua vừa hung dữ, sao có thể lại thả người vào cửa? Nhất định nháo đến chết!"
"Hết thảy đánh đuổi!" Thương Tế Nhị thống hận nói: "Hết thảy đánh đuổi! Lại cưới Du Thanh!"
Trình Phượng Đài lười giải thích gút mắt hôn nhân nam nữ với tiểu nam hài bướng bỉnh này, chỉ toàn tâm toàn ý xoa bóp chỗ đau cho y, thế nhưng hắn cũng chưa từng chăm sóc ai, Thương Tế Nhị lại gầy, vừa xoa chính là tiểu hý tử không ngừng kêu loạn, thương càng thêm thương. Lúc Tiểu Lai chậm rãi đỡ Du Thanh ra ngoài bọn họ còn đang ngồi trên sopha náo loạn, khiến Tiểu Lai giận đến trợn trừng mắt nhìn. Hai người vừa thấy được Du Thanh liền thu dọn nói muốn đưa nàng về nhà, Trình Phượng Đài sợ Du Thanh xấu hổ còn trực tiếp bảo Lão Cát gọi xe kéo đi, đích thân lái xe.
Du Thanh suốt cả đường đi đều rũ mắt không nói một lời, tựa vào trên vai Tiểu Lai. Nàng không nói lời nào, Trình Phượng Đài và Thương Tế Nhị cũng không dám tùy tiện nói cái gì, chờ đến nơi Du Thanh liền xuống xe đứng trước cửa phòng, thảm thảm nở nụ cười với Thương Tế Nhị .
Thương Tế Nhị chợt nói: "Du lão bản đừng khó chịu, chúng ta nghĩ biện pháp đi dạy dỗ Nguyên Tiểu Địch."
Du Thanh lắc đầu, lần này nụ cười sáng sủa hơn một chút, chậm rãi nói: "Tôi là vì Nguyên Tiểu Địch xuống biển, nhưng không có Nguyên Tiểu Địch tôi vẫn là Du lão bản."
Thương Tế Nhị đột nhiên khó thể nghe ra chí hướng trong lời Du Thanh, không hề đáp lại, mà Trình Phượng Đài ở xa vài bước lại đã hiểu, trong lòng đối với Du Thanh lại coi trọng hơn vài phần, cảm thấy nàng quả thực rất khó gặp. Đều nói hát xướng là tiện nghiệp, hơn nữa đào nhi không chịu bán rẻ thân mình sẽ rất khó có danh tiếng, phần lớn hý tử đều xem việc tìm được một chỗ dựa vững chắc là vô cùng quan trọng, hát diễn tốt xấu chỉ là mánh lới mà thôi. Du Thanh có thể xem như thanh lưu hiếm có của Lê viên, quả thực là vì hát kịch mà đi hát, thậm chí xem hát kịch là sự nghiệp của mình, sao có thể không khiến người kính trọng vài phần
Du Thanh nhìn vết cào trên mặt Thương Tế Nhị không chớp mắt, bất chợt tiến lên ôn nhu ôm lấy thanh niên, gò má cọ vào vai y giống như phi thường yêu quý lại quyến luyến. Thương Tế Nhị từng bị nữ khán giả hưng phấn ôm chầm, thế nhưng ôm chính thức như vậy cũng là lần đầu tiên, y lúng túng một chút, sau đó cũng rất trân trọng đỡ lưng Du Thanh. Thật kỳ lạ, Du Thanh từ lúc nào lại nhiễm thói quen này của quỷ dương.
Du Thanh nói: "Thương lão bản,《 Tiềm long ký 》 của chúng ta hật tốt, 《Liên hương bạn 》 cũng thật tốt, tôi thật sự rất thích hát hý khúc với ngài."
Thương Tế Nhị nói: "Tôi cũng vậy."
Bọn họ bởi vì tâm cảnh không ô tạp nên cũng không cần vì nam nữ hữu biệt mà tránh né người lui tới trên đường, Trình Phượng Đài và Tiểu Lai nhìn bọn họ trong mắt cũng đầy thản nhiên.
Chờ Du Thanh vào cửa rồi, Trình Phượng Đài lái xe đưa Thương Tế Nhị về đầu nam ngõ La Cổ, không quên trêu ghẹo: "Thương lão bản, ôm cô nương cảm giác thế nào?"
Thương Tế Nhị hừ một tiếng: "Không cần ngài lo!"
Thương Tế Nhị cũng thật không ngờ, hôm nay từ biệt, lần nữa gặp lại Du Thanh đã là rất nhiều năm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro