Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

35


Rất nhiều hý tử nổi tiếng bởi vì trộn lẫn cùng nhóm người phú quý rảnh rỗi lâu ngày nên bắt đầu học hút thuốc phiện, cũng có thể học đánh bài thâu đêm, nhiễm phải mấy thứ tật xấu đốt tiền. thế nhưng Thương Tế Nhụy lại không thích hút thuốc hay đánh bạc, ngoại trừ thường xuyên định chế hý phục thì chỉ thích nghe đồng hành hát diễn, nói chung tất cả ham mê đều vây quanh bát cơm của mình, hoàn toàn không có chút cảm giác chán ghét nào. Trình Phượng Đài mỗi khi nhìn thấy y, nếu không phải là đang nghe kịch thì chính là đang hát kịch, còn không nữa nhất định là giảng kịch, biên kịch.

Thế nhưng hôm nay Thương Tế Nhụy lại phi thường an tĩnh nằm bò trên bàn viết viết xóa xóa, bên cạnh là một xấp báo chí, cảm giác sức chăm chú, ngay cả thanh âm Tiểu Lai chậm rãi mở cửa cho Trình Phượng Đài cũng không nghe được. Tiểu Lai mở cửa, một ánh mắt cũng không cho Trình Phượng Đài đã xoay người trở vào, không cần bàn đến việc báo cho Thương Tế Nhụy một tiếng. Trình Phượng Đài lại thích như vậy, len lén đến gần nhìn qua vai Thương Tế Nhụy, hóa ra tiểu hý tử đang cầm bút lông chật vật viết chữ, trên mặt giấy chỉ có lung tung mười mấy chữ lớn, mỗi chữ đều đặc biệt lớn, những nét phẩy hất cũng sắp vượt khỏi hàng ô ly, nhìn vô cùng thê thảm. Nếu gặp chữ không biết viết, Thương Tế Nhụy sẽ lật báo tìm kiếm, lật đến những trang giấy đập vào nhau nghe sàn sạt, cuối cùng cũng chỉ viết được mấy dòng như thế này: 'Đỗ Thất, một năm không gặp rất là tưởng niệm. Tôi muốn viết tuồng mới nhưng những người kia lại làm không tốt, điền từ quá mức tầm thường, tôi chỉ cần ngài viết. Tái bút, ta đã biết Phạm A Linh chính là violon, đàn Tây dương nhất định không bằng hồ cầm của chúng ta, cầu cũng vô dụng. Mong ngài mau trở về. Thương Tế Nhụy'.

Viết xong một lá thư nửa văn ngôn nữa bạch thoại như vậy đã khiến Thương Tế Nhụy mệt sống mệt chết. Y thở dài nhẹ nhõm một phen, cầm lá thư lên đọc lại một lần, giống như còn rất hài lòng với thành quả lao động của mình, dù sao chỉ cần người biết chữ đọc ra y muốn viết cái gì chính là đạt được mục đích. Mãi đến khi ngẩng đầu lên mới thấy được Trình Phượng Đài, không khỏi hoảng sợ: "Nhị gia, ngài đến từ khi nào? Sao không lên tiếng!"

Trình Phượng Đài nói: "Tôi đang trộm đọc thư Thương lão bản viết cho tình lang, cái gì 'Rất là tưởng niệm, mong người mau về'. Nhìn bộ dạng nóng ruột khó nhịn kia kìa."

Thương Tế Nhụy hừ mạnh một cái, bực tức nhét thư vào bao: "Ngài chỉ đọc được hai câu này à! Đúng là hạ lưu! Đây là gửi Đỗ Thất!"

Loại tài tử phong lưu như Đỗ Thất, Trình Phượng Đài hiểu rất rõ ràng, tám phần là ở Pháp tìm hoa hỏi liễu bị nhóm thiếu nữ cầm chân. Bằng không ở Bắc Bình cũng là có Phạm A Linh, vì cái gì còn phải chạy đi Pháp, hơn nữa còn đi đến tận một năm? Chỉ có Thương Tế Nhụy là dễ gạt, còn tin cái lý do ma quỷ kia của hắn.

"Lá thư này của em có thể kéo Đỗ Thất trở về sao?"

Thương Tế Nhụy nói: "Không biết. Em chỉ là muốn thúc giục một chút. Nhị gia qua đây!" Y cầm một tờ giấy ra, phía trên là địa chỉ của Đỗ Thất ở Pháp, đều là tiếng nước ngoài, Thương Tế Nhụy muốn chép lại mấy chữ này cũng là phí sức, "Nhị gia giúp em viết lại cái địa chỉ này đi."

Trình Phượng Đài cầm bút lông cảm giác thật sự không vừa tay, cười nói: "Nhị gia không chơi được thứ này." Nói xong lấy bút máy từ trong túi ra, viết hai dòng chữ lên phong thư, hắn viết tiếng nước ngoài còn tốt hơn viết chữ Hán.

"Pháp có gì tốt? Một người hai người đều thích chạy đến đó, đi rồi cũng không trở lại, kịch bản cũng không viết." Thương Tế Nhụy có chút tật xấu thích coi mình là trung tâm, cảm giác trong thiên hạ ngoại trừ việc diễn kịch là đứng đắn, là thú vị, là sự nghiệp thì những thứ khác đều là trò chơi có cũng được không có cũng xong. Bởi vậy hoàn toàn không hiểu vì sao Đỗ Thất có thể vui đến quên cả đất trời.

Trình Phượng Đài quẹt diêm châm thuốc, nói: "Năm tôi mười hai tuổi, phụ thân đã dẫn tôi và tỷ tỷ đi một vòng Anh – Pháp. Pháp rất tốt! Nữ nhân đặc biệt tốt, thơm ngào ngạt, vừa trắng vừa đầy đặn, thấy người liền chạy đến ôm hôn. Đỗ Thất kia của em, ha hả..."

Thương Tế Nhụy giận tái mặt, cũng không biết là vì Trình Phượng Đài đàm luận về nữ nhân hay vì hắn phỉ báng Đỗ Thất. Y giật lại phong thư, giận dỗi nói: "Nhị gia, ngài lại nói bậy rồi!" sau đó đi thẳng vào phòng ngủ. Trình Phượng Đài một đường theo vào, nằm dài ra trên giường Thương Tế Nhụy. Phía đầu giường Thương Tế Nhụy có treo hai tấm mặt nạ Kinh kịch lần trước bọn họ mua ở Thiên kiều, màu sắc sặc sỡ, trừng mắt há mồm, nhìn qua có chút dọa người, khá giống mặt nạ tránh tà của dị tộc, chỉ có Thương Tế Nhụy cảm thấy thân thiết.

"Thương lão bản, buổi chiều tôi phải xin phép vắng mặt rồi, có hẹn ăn cơm với người khác."

Thương Tế Nhụy thuận miệng hỏi: "Ồ, đi ăn với ai?"

Trình Phượng Đài nói: "Em qua đây, tôi nói cho em biết."

Hắn vẫn luôn dùng trò này gạt Thương Tế Nhụy, mà Thương Tế Nhụy lần nào cũng mắc mưu. Đợi người áp đến gần Trình Phượng Đài liền kéo cánh tay đối phương đè xuống giường hôn môi, Thương Tế Nhụy cũng ngoan ngoãn thuận theo nhắm mắt mở miệng, mặc đầu lưỡi của Trình Phượng Đài xâm lược môi răng của mình, thỉnh thoảng y cũng nhẹ nhàng ngậm lấy một chút. Bọn họ hiện tại cũng chỉ làm như vậy, bởi vì đùi của Trình Phượng Đài đặt giữa hai chân Thương Tế Nhụy rõ ràng có thể cảm thấy nơi đó vẫn mềm rũ, hoàn toàn không có bộ dạng động tình. Thương Tế Nhụy căn bản là không muốn, hôn môi xong đôi mắt to tròn vẫn sáng loáng không nhiễm tình dục, chỉ là hô hấp có chút loạn. Những tình nhân của Trình Phượng Đài phần lớn đều là dâm oa đãng phụ, không cần hắn mở miệng đã sớm cởi quần áo dán tới, nào có ai không hiểu tình thú như Thương Tế Nhụy. Huống chi bị đôi mắt thuần khiết đó của Thương Tế Nhụy nhìn vào, Trình Phượng Đài cũng không còn hứng thú gì.

Trình Phượng Đài xuống khỏi người Thương Tế Nhụy, trở mình nằm song song với y: "Thương lão bản, tôi có chuyện muốn nói với em, em không được tức giận đó."

"Ừ, em không giận."

Trình Phượng Đài châm chước một hồi, quyết định vẫn là nói thật thôi, bởi vì nếu không may lời nói dối bị vạch trần thì hậu quả sẽ rất đáng sợ: "Tôi, Thường Chi Tân và Phạm Liên, ba người có hẹn tụ tập với nhau."

Thương Tế Nhụy có vẻ vô cùng bình tĩnh: "Ồ, vậy tên bạc hạnh kia nói gì với ngài, ngài trở về nhất định phải nói cho em biết đó!"

Trình Phượng Đài nói: "Em muốn nghe chuyện gì gì?"

"Chuyện gì cũng phải nghe!"

Trình Phượng Đài thở dài: "Em đến giờ còn nhớ thương hai người bọn họ sao? Quả là quá chấp nhất mà."

Vừa nhắc đến hai người kia, Thương Tế Nhụy lập tức trưng ra răng nanh, đấm mạnh xuống gối đầu, gầm gừ nói: "Ai nhớ thương bọn họ, đó là một đôi tiện nhân! Em chỉ vì thích nghe ngóng không được sao!"

Trình Phượng Đài cười nói: "Vậy em phí công rồi, Thường Chi Tân và Phạm Liên mới là bạn tri âm, tôi chỉ là nói lời tầm phào mà thôi. Anh ta vốn học pháp luật, nói năng vẫn luôn cẩn thận, em trông cậy tôi có thể nghe ngóng được tin tức gì từ miệng anh ta sao?"

Thương Tế Nhụy lăn lộn ngồi dậy: "Vô nghĩa ngài còn đi! Ngài thà làm chuyện vô nghĩa với bọn họ cũng không muốn đi nghe hát với em!"

Trình Phượng Đài ở cùng Thương Tế Nhụy chính là lỗ tai ăn no côn thịt chết đói, lo lắng nói: "Nghe chứ! Không phải đến tối mới hát sao? Tối tôi sẽ về đón em, còn mua bánh kem cho em có được không?"

Thương Tế Nhụy xụ mặt, vẫn là có chút không thoải mái.

Trình Phượng Đài gặp mặt hai người anh em vợ, Thường Chi Tân đến muộn, Phạm Liên lại là đến sớm. Phạm Liên với hai người bọn họ cũng không cần khách sáo gì, thấy chờ không thú vị liền kêu một cô nương ôm tỳ bà hát khúc lên nhã gian tiêu dao. Lúc Trình Phượng Đài đi vào bọn họ đã bắt đầu nắm tay, người đã leo lên đùi ngồi, cả hai đang anh một ngụm em một ngụm mà uống cùng ly rượu, vành tai chạm vào tóc mai.

Trình Phượng Đài giả vờ đứng đắn lui ra ngoài: "Ây dô, đang bận sao? Đã quấy rầy, quấy rầy rồi."

Phạm Liên mất hứng uống cạn ly rượu: "Đến rồi thì vào đi! Ây da, thật phí thời gian..."

Cô nương này cũng đã trải qua nhiều việc, cực kỳ tự nhiên đứng dậy khỏi đùi Phạm Liên, ôm lấy tỳ bà lướt qua người Trình Phượng Đài rời đi, để lại một làn hương thơm.

Ánh mắt Trình Phượng Đài đuổi theo hồi lâu, cười nói: "Cậu em vợ thật không tệ nha! Còn rất biết tìm trò tiêu khiển cho mình, chỉ chờ đợi một lát như vậy cũng không nhàn rỗi được."

Phạm Liên phất phất tay với hắn: "Tỷ phu thật hiểu tôi, tôi chỉ là bị động. Tiểu cô nương kia thấy tôi thiếu niên anh tuấn liền yêu thương nhung nhớ, tôi sao có thể đẩy người ra."

Trình Phượng Đài lột vỏ trái cây rồi cho vào miệng, biểu tình nghiêm nghị tiếp tục nói lời vô nghĩa: "Đúng vậy. Tôi rất hiểu cậu, cậu không hiểu nhất là cự tuyệt ý tốt của các cô nương. Cậu nhẹ dạ, thiện tâm, tính tình tốt."

Phạm Liên gật đầu rót cho y một ly rượu: "Tỷ phu thật là hiểu tôi, tôi chỉ có cái khuyết điểm như vậy, nhẹ dạ, không thể từ chối con gái nhà người ta, sợ bọn họ khổ tâm."

"Đúng vậy." Trình Phượng Đài suy nghĩ một chút: "Kỳ thực tôi cũng có khuyết điểm này."

Hai người bọn họ có thể vô nghĩa như vậy suốt cả ngày, một câu chuyện nghiêm túc cũng không đề cập tới, chỉ toàn là chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện nhà người khác nói đến thanh sắc rượu thịt. Mấy năm đầu tiên, khi Trình Phượng Đài bá vai câu cổ Phạm Liên nói chuyện tầm phào, Phạm Liên luôn trưng ra một bộ biểu tình không đồng thuận, lắc lắc đầu cau mày, phảng phất đang nói 'Tôi hoàn toàn không có hứng thú với việc này, đàm tiếu sau lưng người khác là việc rất hạ lưu, một đại nam nhân sao có thể làm chuyện của đàn bà như vậy?'. Thế nhưng Trình Phượng Đài lại thích chơi đùa với hắn, chậm rãi làm bẩn phẩm cách quân tử của hắn, thời gian lâu dài quả nhiên gần mực thì đen, Phạm Liên hiện tại cũng sẽ biểu tình hèn mọn nói: 'Tỷ phu, tôi chỉ kể chuyện này cho anh biết, anh đừng nên kể với người khác đó', tiếp theo chính là dốc hết tin tức bên lề ra mà khoe khoang. Cũng có thể hắn sẽ kiên nhẫn đuổi theo sau mông Trình Phượng Đài: 'Tỷ phu, mau nói cho tôi biết chuyện kia rốt cục là thế nào nha? Anh còn không tin tôi sao? Quả thực miệng kín như hủ nút'. Mà Trình Phượng Đài bị hắn đuổi theo trong lòng miễn bàn có bao nhiêu đắc ý.

Đối với loại việc này, Nhị nãi nãi từ sớm đã có định luận, Trình Phượng Đài đi đến đâu cũng sẽ dạy hư một đám người.

Vòng vo dong dài đến tận năm giờ vẫn chưa thấy Thường Chi Tân đến, Trình Phượng Đài thuận miệng hỏi một câu, không ngờ Phạm Liên trầm mặc một hồi rồi ngậm một viên hạt dưa giữa cánh môi, thở dài nói: "Chi Tân hiện tại quá mức chật vật rồi."

Trình Phượng Đài hơi nhấc mí mắt: "Chuyện thế nào?"

"Ôi chao, một lời khó nói hết!"

Cái ngữ điệu này chính là muốn Trình Phượng Đài truy hỏi, Trình Phượng Đài cũng rất phối hợp với hắn diễn trò một phen. Phạm Liên rốt cục nói: "Con người của Chi Tân quả thực có chút quá mức cứng rắn, bộc trực. Anh cũng biết nha môn hiện giờ rồi đấy, còn không bằng lúc Thanh triều còn đó. Chi Tân khi làm việc bị không ít người chèn ép."

Trình Phượng Đài nói: "Tôi thấy anh ta miệng lưỡi bặt thiệp, con người cũng rộng rãi, sao có thể không làm tốt quan hệ chứ."

Phạm Liên lắc đầu: "Quan hệ ngoài mặt tốt thì có ích gì, anh ta không chịu thông đồng làm bậy, không chịu nịnh hót săn đón, không chịu kéo bè kết phái. Thủ trưởng của anh ta nhìn không vừa mắt, đi công tác một chuyến liền chạy khắp nửa cái Trung Quốc, nhiệm vụ cũng rất nguy hiểm, đến cuối cùng tiền lương lại bị cắt xén đến chỉ còn một ít, muốn hút loại thuốc tốt để hút cũng không mua nổi."

Trình Phượng Đài nghe xong cũng thấy cám cảnh, với tính kiêu ngạo của Thường Chi Tân tuyệt đối sẽ không nhận sự trợ giúp của bọn họ.

"Bên ngoài gian nan, việc này cũng không tính là gì, làm nam nhân ra bên ngoài kiếm cơm trong thế đạo này có mấy người không chịu gian nan? Dù là loại người như tôi với anh, bề ngoài vinh hoa phú quý, đến lúc cần cúi đầu không phải cũng chỉ có thể vâng dạ tuân theo."

Phạm Liên nói lời này tuy rằng không quá xuôi tai nhưng cũng là sự thật, Trình Phượng Đài hồi tưởng lại đoạn năm tháng hắn giả vờ đáng thương kia, lạnh lùng hừ một tiếng.

Phạm Liên nói tiếp: "Phiền lòng nhất là việc trong nhà của Chi Tân."

Trình Phượng Đài thân thiết hỏi: "Liên quan đến chị dâu?"

Phạm Liên không đáp lời, thầm chấp nhận.

"Tình cảm của bọn họ tốt đến như vậy, còn có thể cãi nhau sao?"

"Không phải cãi nhau, là thật sự có chuyện."

Trình Phượng Đài nhìn Phạm Liên, Phạm Liên gõ gõ xuống mặt bàn hai cái, hạ giọng nghiêm nghị nói: "Bọn họ không có con!"

Trình Phượng Đài còn tưởng là bí mật kinh thiên gì đó, thất vọng đẩy đối phương một cái: "Vậy cũng gọi là có chuyện! Chưa có con thì lại làm sao? Thường Chi Tân hiện tại cũng không có gia nghiệp gì muốn tìm người thừa kế. Không có thì không có thôi! Như vậy còn bớt lo lại tiết kiệm tiền! Cậu không biết hài tử có bao nhiêu náo loạn, bao nhiêu hao tốn!"

Phạm Liên cười cười: "Anh chính là kẻ no không biết người đói khổ, đứng nói chuyện không đau thắt lưng."

Trình Phượng Đài còn muốn hỏi thêm hai vợ chồng bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đúng lúc này Thường Chi Tân lại đẩy cửa bước vào. Anh ta là đi thẳng từ pháp viện đến đây, người mặc tây trang tay cầm túi công văn, vừa ngồi xuống đã tháo mắt kính xoa xoa sống mũi, bộ dạng vô cùng mệt mỏi, thế nhưng không qua bao lâu đã khôi phục tinh thần, cười nói: "Sao còn chưa gọi thức ăn, tôi vì hôm nay đã nhịn suốt mấy ngày."

Thường Chi Tân nói lời này cũng không biết là thật hay đùa, thế nhưng Phạm Liên lại cảm thấy là thật, ngẫm lại Thường tam thiếu gia từng có bao nhiêu tiêu sái xa xỉ, trong lòng không khỏi chua xót, vội vàng gọi tiểu nhị mang lên một bàn tiệc rượu hạng nhất.

Thường Chi Tân nhìn Phạm Liên, cười nhạo nói: "Liên Nhị, cậu càng ngày càng không biết nói đùa, thật sự nghĩ tôi đến là để xin cơm sao?"

Thường Chi Tân nói như vậy nhưng Phạm Liên chỉ cảm thấy đối phương đang cường căng sĩ diện, cười cười nói đùa vài câu. Trình Phượng Đài trước đó không lưu ý, hôm nay nhìn lại Thường Chi Tân quả thực đã gầy hơn lần đầu gặp rất nhiều, mũi càng thêm cao, cằm đặc biệt nhọn, khí độ cũng lạnh lùng hơn một ít, quả thực là một luật sư thiết diện vô tư pháp bất dung tình. Ba người cùng nhau ăn cơm xong, Thường Chi Tân lại gọi mấy món ăn nóng mang về cho Tưởng Mộng Bình, Trình Phượng Đài thấy vậy mới biết hiện tại nhà bọn họ đã không thuê người hầu nữa, hẳn cũng là do phương diện kinh tế.

Thường Chi Tân vẫn nói chuyện vui vẻ như bình thường, Trình Phượng Đài và Phạm Liên lại trao đổi một ánh mắt cảm thông. Trình Phượng Đài nghĩ thầm, nếu như Thương Tế Nhụy biết tình huống hiện tại của hai người này đại khái sẽ hô to một tiếng báo ứng, như vậy lại càng thêm khó chịu. Hắn lập tức quyết định sẽ không nói gì với Thương Tế Nhụy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro