Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần kết


Dù nói không cô đơn bao lần

Nỗi lẻ loi vẫn là điều định sẵn.

Nhưng tại đây ta chấp nhận.

Đốt cháy mọi thứ cùng đơn độc và đau thương.

Con người bước trên quỹ đạo trong suốt.

- Nông trường Koiwai, phần 9

Cuối cùng, tôi sẽ nói về sự biến mất của ông Okabe.

Vào năm tiếp theo sau khi Sayuri bỏ đi, tôi bất ngờ nhận được lá thư duy nhất từ ông Okabe. Phong bì đính rất nhiều phiếu chuyển tiếp. Trên đó dán tem của một đất nước xa lạ mà tôi chưa từng nghe tên. Có lẽ ông đã rời khỏi quốc gia đó rồi.

Lá thư đi kèm một bức ảnh chụp ông Okabe và vợ. Không rõ ý ông là gì, chắc là muốn khoe. Đúng là ông chú đáng yêu. Hiển nhiên bà vợ cũng tầm tuổi ông. Bà đã đứng tuổi, nhưng lại là kiểu phụ nữ đẹp bất chấp tuổi tác. Có thể nói bà đẹp đến ngỡ ngàng.

Sau chiến tranh cùng sự kiện ngọn tháp biến mất, Ezo được trả về cho Nhật.

Việc chúng tôi làm trong ngày đông ấy với chiếc máy bay chí ít cũng giúp cặp vợ chồng này đoàn tụ. Việc chúng tôi làm đã có chút ý nghĩa.

Nghĩ vậy, thâm tâm tôi như được an ủi.

Nói đến ảnh mới nhớ...

Khi đó tôi đang dọn dẹp trước khi trả căn hộ nơi từng chung sống với Sayuri. Nỗi đau khiến tôi không thể tiếp tục sống ở nơi chứa đầy kỉ niệm về cô. Sayuri để lại cả núi sách. Tôi bèn gọi người đến mua giúp. Giữa lúc phân loại đồ gì giữ lại, đồ gì bỏ đi, tôi tìm thấy tấm hình kẹp trong một cuốn sách.

Bức ảnh được chụp hồi cấp hai. Tôi, Takuya và Sayuri vui vẻ bên nhau. Địa điểm là nhà ga bỏ hoang. Nhà ga cũ nát làm nền.

Nhìn tấm hình, tôi lập tức nhớ lại toàn bộ sự việc xảy ra trong tháp.

Sao tôi lại quên nhỉ. Nó quan trọng đến thế kia mà.

Khi đó, tôi và Sayuri là một. Chúng tôi đợi nhau, coi nhau là tất cả.

Kì tích ấy không còn.

Không, việc tôi nhớ lại mới là kì tích. Có lẽ tới giờ Sayuri vẫn quên. Không thể mang kí ức đó sang thế giới bên này. Không cần nhắc cô nhớ lại. Nó chẳng giúp được cho cô.

Chuyện đã quên là chuyện chưa từng xảy ra.

Chỉ có tôi ghi nhớ chuyện chưa từng xảy ra. Điều đó quả thật đã đả kích tôi nặng nề. Bị quên lãng là điều đau đớn biết bao.

Ngắm bức ảnh, tôi chợt nôn nao.

Bức ảnh này ra đời khi nào?

Tôi hoàn toàn không nhớ nó được chụp như thế nào. Hay tôi đã quên?

Trong ảnh là ba chúng tôi. Vậy người bấm máy là ai?

Hẹn giờ? Cũng có thể.

Tôi điểm lại từng chi tiết nhỏ nhặt nhất quanh nhà ga bỏ hoang. Cây cối đổ nghiêng ngả, bánh xe buýt... Có chỗ nào để đặt máy ảnh không nhỉ? Tôi không thể nhớ rõ...

Nhưng dù sao đi nữa, tấm ảnh còn đây.

Tôi thôi nghĩ về nguồn gốc của nó.

Thay vào đó, tôi chăm chú nhìn ba đứa trẻ trong hình.

Vẻ hạnh phúc khó diễn tả bằng lời của cả ba khiến tôi xúc động sâu sắc. Không hẳn là tươi cười. Sayuri nghiêng đầu, nét mặt thoáng bối rối. Takuya quay đi, tỏ ý chụp ảnh là chuyện tầm phào. Còn mặt tôi rõ ràng cứng đơ (từ bé tôi đã ghét chụp ảnh).

Nhưng ở đó có sự đủ đầy nhất định. Một thế giới mạnh mẽ, dịu dàng, quy tụ những thứ tốt đẹp tồn tại nơi ấy. Chẳng có gì đe dọa ba đứa trẻ. Bầu không khí vững tâm ngập tràn. Tôi nắm bức ảnh thật chặt, bất động, ngắm nhìn mãi khoảnh khắc mùa hè nay đã xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bkmtlnthu