Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Bình Minh Sau Cơn Bão (End)

Mikhail tìm thấy họ trong một khu rừng bỏ hoang, nơi tuyết rơi dày đặc phủ kín mọi dấu vết.

Anh cảm thấy  mọi thứ xung quanh mình đang mờ dần, chỉ còn lại hình ảnh Andrei đang đứng trước mặt anh, lạnh lùng và không thể chạm tới. Tuyết rơi dày đặc, từng bông tuyết rơi xuống như những giọt nước mắt, nhưng không thể xóa đi được vết thương trong lòng anh. Những ngón tay của Mikhail siết chặt khẩu súng, ánh mắt đầy quyết tâm nhưng cũng không thiếu sự đau đớn.

"Chắc chắn cậu không thể hiểu được đâu, Andrei," Mikhail nói, giọng anh run rẩy, không thể che giấu được nỗi tức giận và thất vọng đang dâng trào. "Tại sao cậu lại phản bội tôi? Cậu từng nói sẽ chiến đấu vì một lý tưởng chung, vì tôi, vì tất cả chúng ta... nhưng cậu lại chọn hắn ta? Hắn ta... Viktor?"

Andrei không nói gì, chỉ nhìn Mikhail với đôi mắt buồn bã, như thể trong đó có cả sự giằng xé khủng khiếp. Anh không thể thốt ra lời nào, không thể giải thích nỗi đau mà chính anh đang phải trải qua. Mikhail là tất cả đối với anh, nhưng Viktor lại là thứ duy nhất khiến anh cảm thấy được yêu thương một cách trọn vẹn, giữa một thế giới đầy rẫy chiến tranh và phản bội.

Andrei siết chặt tay, hơi thở trở nên gấp gáp khi những ký ức về những khoảnh khắc bên Mikhail ùa về trong tâm trí. Anh nhớ tất cả những lần họ cười cùng nhau, những lần bàn bạc chiến lược, những cái nhìn lén lút trong bóng tối. Nhưng giờ đây, giữa cuộc chiến này, giữa sự chọn lựa khó khăn này, Andrei phải đối mặt với một sự thật không thể tránh khỏi. Mikhail không thể chấp nhận chuyện này.

Với một tiếng nổ đinh tai, súng của Mikhail vang lên. Nhưng không phải là tiếng của một viên đạn nhắm vào Andrei. Cảnh tượng xảy ra quá nhanh—Viktor, người vừa lao tới để bảo vệ Andrei, bị trúng đạn.

Máu bắn tung tóe, đỏ tươi trên nền tuyết trắng, nhuộm cả không gian trở nên kinh hoàng. Viktor ngã xuống, môi mấp máy không thành lời, nhưng trong ánh mắt xanh lấp lánh của anh vẫn chứa đựng một tia hy vọng—hy vọng rằng, có lẽ anh sẽ có thể thay đổi mọi thứ, rằng Andrei sẽ không phải chịu đựng nỗi đau này.

"Viktor!" Andrei quỳ xuống bên cạnh, đôi tay run rẩy vội vã, cố gắng cầm máu cho anh, nhưng cơn đau của Viktor quá lớn. Máu vẫn tuôn ra, thấm đẫm chiếc áo quân phục của anh.

Mikhail đứng đó, lòng đầy bối rối và sự xáo trộn. Anh nhìn thấy Andrei, đôi mắt anh đầy nỗi buồn và sự hối tiếc. Anh nhìn Viktor, không thể ngừng cảm thấy nỗi đau từ chính vết thương của mình. Mikhail buông súng, tay anh run rẩy, mắt anh đẫm lệ. "Tôi không thể... tôi không thể giết cậu. Nhưng tôi cũng không thể chấp nhận điều này, Andrei. Cậu làm tôi thất vọng quá."

Andrei không đáp, chỉ cúi xuống, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt mà anh không thể kiểm soát. Anh cảm thấy như mình đang đứng giữa hai thế giới—một bên là Mikhail, tình yêu đầu tiên mà anh luôn tin tưởng, và bên kia là Viktor, người đã mở ra cho anh một chân trời mới về tình yêu thật sự. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, anh chỉ có thể làm một điều: cứu lấy Viktor.

Viktor, dù đã mất quá nhiều máu, vẫn cười yếu ớt, một nụ cười đầy sự cam chịu nhưng cũng không thiếu vẻ kiên cường. "Tôi không tiếc... tôi không tiếc gì cả... chỉ muốn... cậu hạnh phúc, Andrei."

Giọng anh khản đặc, máu dính trên môi, nhưng vẫn lấp lánh một tia sáng cuối cùng. Mikhail không thể đứng yên nhìn cảnh tượng này. Anh quay lưng, bước đi trong sự im lặng tuyệt đối, những bước chân nặng nề như muốn kéo anh xuống địa ngục. Anh không thể sống trong một thế giới mà tình yêu trở thành sự phản bội, và những vết thương không bao giờ lành lại.

Viktor đã tắt thở, nhưng Andrei không dừng lại. Anh ôm lấy Viktor, nhắm mắt lại và tự hứa với bản thân: "Tôi sẽ sống vì cậu. Cảm ơn cậu đã cho tôi thấy ý nghĩa của tình yêu thật sự."

Với tất cả sức lực còn lại, Andrei đưa Viktor ra khỏi chiến trường, khỏi những mảnh đất đầy chết chóc này, và họ chạy về một tương lai không có chiến tranh, nơi không còn những cuộc đối đầu khốc liệt. Họ bước đi, mặc cho thế giới ngoài kia vẫn đen tối.

Ngày hôm sau, Mikhail gửi cho Andrei một bức thư. Bức thư chứa đựng những lời xin lỗi, những lời chúc phúc mà anh không thể thốt ra khi đứng trước mặt Andrei. Anh gửi những lời cuối cùng của mình, cầu mong rằng Andrei sẽ tìm thấy hạnh phúc, dù trong lòng anh, nỗi đau vẫn còn đọng lại.

Nhiều năm sau chiến tranh, Andrei và Viktor tìm thấy nhau trong một ngôi làng yên bình, giữa cánh đồng hoa dại, nơi không có chiến tranh, không có sự tàn phá. Chỉ còn lại họ, cùng những vết thương không thể xóa nhòa. Trong khoảnh khắc đó, họ đứng bên nhau, nhìn trời chiều đỏ rực, và biết rằng cuộc đời họ đã được cứu rỗi—không phải vì họ không còn đau đớn, mà vì họ đã tìm được nhau trong sự tối tăm của cuộc chiến.

Viktor quay sang Andrei, đôi mắt đầy lấp lánh ánh sáng. "Chúng ta có thể bắt đầu lại, phải không?"

Andrei mỉm cười, lòng ngập tràn sự bình yên. "Ừ, không còn gì có thể ngăn cản chúng ta nữa."

Khi những vì sao bắt đầu xuất hiện trên bầu trời đêm, họ biết rằng dù quá khứ có ám ảnh, tình yêu vẫn là thứ duy nhất đủ mạnh mẽ để giúp họ vượt qua.

Andrei và Viktor tìm thấy một ngôi làng nhỏ nằm ven biên giới, nơi không ai biết đến danh tính của họ. Dưới những cái tên giả, họ sống bình lặng và an yên, cùng nhau xây dựng lại cuộc sống. Họ làm việc chăm chỉ để sống, nhưng không còn phải đối diện với những trận chiến đẫm máu hay nỗi sợ hãi.

Trong ngôi nhà nhỏ giữa cánh đồng hoa dại, nơi những khóm hoa đua nhau nở rộ, Andrei và Viktor không chỉ tìm thấy tình yêu mà còn là sự bình yên trong tâm hồn. Những vết sẹo của quá khứ sẽ mãi ở lại trong tâm trí, nhưng họ không để chúng chi phối cuộc sống của mình nữa.

Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả bầu trời, Viktor và Andrei cùng nắm tay đứng nhìn mặt trời lặn. Ánh sáng phản chiếu trên mặt hồ như một lời hứa về tương lai, một tương lai không còn chiến tranh và đau khổ.

Viktor nở nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt xanh rạng ngời sự hạnh phúc. "Cuối cùng, chúng ta cũng được tự do."

Andrei khẽ gật đầu, siết chặt tay Viktor. "Ừ, và sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa."

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những gì họ từng trải qua chỉ còn là quá khứ. Họ không còn là những kẻ chiến đấu trong một cuộc chiến vô nghĩa, mà là hai con người tìm thấy nhau giữa đêm đen, để xây dựng một tương lai sáng tươi.

Họ hôn nhau, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy đắm say, trong không khí yên bình và ấm áp, như một khởi đầu mới cho tình yêu của họ.


END

Cảm ơn mọi người, đây là câu chuyện đầu tay của mình

Hi vọng mọi người thích nó. Cảm ơn vì đã ủng hộ mình nhé. Mãi iu <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro