Chương 5: Đêm Cuồng Nhiệt
Trong căn nhà hoang lạnh giá, ngọn lửa nhỏ lập lòe soi sáng hai gương mặt hốc hác vì kiệt sức. Hơi thở của họ quyện vào nhau trong không khí giá lạnh, đôi mắt gặp nhau trong sự im lặng đầy khát khao. Andrei nhìn sâu vào đôi mắt xanh thẳm của Viktor, nơi ánh lên những cảm xúc không thể che giấu. Không cần lời nói, họ đều biết trái tim mình đang đập cùng một nhịp.
Khoảnh khắc ấy, Andrei nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gò má lạnh buốt của Viktor, cảm nhận được từng hơi thở run rẩy. Viktor khẽ nhắm mắt, đôi mi dài rung lên như cánh bướm trong gió đông. Khoảng cách giữa họ dần thu hẹp lại, hơi thở hòa quyện, ấm áp giữa đêm giá rét.
Nụ hôn đầu tiên thật dịu dàng, như làn tuyết khẽ chạm đất rồi tan biến. Đôi môi Viktor mềm mại và ngọt ngào hơn bất cứ điều gì Andrei từng biết. Thời gian như ngừng trôi khi họ hòa mình vào nhau, từng chút một cảm nhận hơi ấm và sự sống đang dâng tràn trong lồng ngực.
Nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn, đôi tay họ tìm kiếm nhau, siết chặt như muốn khắc sâu hình bóng đối phương vào tận tâm can. Viktor kéo Andrei lại gần, áp sát cơ thể gầy guộc đang run lên vì lạnh lẽo và khát khao.
Chiếc áo khoác nặng nề rơi xuống nền gỗ cũ kỹ, để lộ bờ vai rắn chắc của Andrei và làn da trắng nhợt nhạt của Viktor. Ánh lửa bập bùng nhảy múa trên làn da họ, phản chiếu những giọt mồ hôi lấp lánh. Hơi thở gấp gáp, đôi môi tìm đến nhau không ngừng nghỉ, như thể họ đang cố gắng bù đắp cho những tháng ngày xa cách.
Những ngón tay của Andrei luồn vào mái tóc mềm mại của Viktor, kéo anh lại gần hơn nữa. Viktor đáp lại bằng cách vòng tay qua cổ Andrei, áp sát cơ thể nóng rực của mình vào đối phương, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim đang hòa cùng một nhịp.
Trái tim họ đập loạn nhịp, hơi thở hòa quyện trong không gian chật hẹp nhưng ấm áp. Trong đêm đông lạnh giá, họ tìm thấy sự sống, sự ấm áp và tình yêu mãnh liệt bên nhau.
Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại tiếng gió rít bên ngoài và tiếng thở gấp gáp trong căn nhà nhỏ. Giữa chiến tranh khốc liệt và chết chóc, họ đã tìm thấy nhau, bất chấp mọi ranh giới thù hận.
Trong khoảnh khắc đó, mọi ranh giới giữa kẻ thù và người yêu đều tan biến. Chỉ còn lại hai con người đang hòa quyện tâm hồn và thể xác, tìm kiếm sự an ủi giữa chiến tranh tàn khốc. Tình yêu của họ mãnh liệt và bất chấp, như ngọn lửa nhỏ bập bùng giữa bão tuyết dữ dội.
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời nhạt nhòa chiếu qua khung cửa vỡ, Andrei thức dậy trong vòng tay Viktor. Anh mỉm cười, lần đầu tiên cảm thấy bình yên giữa cuộc chiến tàn khốc.
Nhưng Andrei biết, hạnh phúc này sẽ không tồn tại mãi mãi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro