Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C7


Khác với lần trước, lần này Martin chỉ thuần né tránh, chứ không chống trả như lần trước nữa. Cậu hiểu rằng càng chống càng tốn, chi bằng dùng cái sức ấy tính kế lui cho lành...

Nó dùng rất nhiều đòn vung, mạnh đến đáng sợ – Martin suy nghĩ thoáng qua trong khi tiếp tục né những chuỗi chém như mưa - nhưng chỉ thủ khi nào cậu có biểu hiện phản kháng, nếu đủ nhanh thì...

Roẹt....

Lưỡi đao vọt qua, vào khoảng khắc cậu sơ hở nhất. Một chém, ngọt lịm vào phần bắp tay trái...

- Mới chỉ rách da thôi.... Muốn giết được tao... còn lâu lắm

Martin cười, một nụ cười thoảng qua, khó hiểu. Đáp lại ánh mắt đó chỉ có một cắp mắt đó, sắc lạnh như chính lưỡi đao hắn đang cầm trên tay...

Hắn lại lao tới, vung lưỡi đao lên, bóng loáng. Nhưng lần này, cậu chỉ đứng yên...

Lần này tao bắt thóp được mày rồi con ạ....

Phập...

Cậu đâm thằng thanh kiếm về phía trước, nhanh như gió ngàn. Một xiên ngọt lịm, từ bụng thẳng qua qua lưng hắn...

Thanh gươm trên tay hắn, theo chiều cánh tay buông thõng, rơi vào vệt nắng trên sàn. Trong cái phút giây nặng nề ấy, ánh mắt cậu khẽ va vào cái nhìn yếu ớt của tên sát thủ lúc sắp rời nhân gian đầy đau khổ. Ảnh mắt bi thương, hòa vào cùng tia sáng le lói hắt lên từ thanh đao, khiến cậu chùn đi trong một khoảng khắc...

"Không có tình thân hay lòng thương xót được tồn tại trên lưỡi kiếm, Martin... Kè thù là kẻ thù, mình mất hoặc hắn mất... Hãy luôn nhớ điều đó"

Van..tamme?

Martin mở bừng đôi mắt, vào đúng lúc tên sát thủ chuẩn bị dùng hết chút sức lực còn lại để đâm con dao vào bụng cậu. Cậu đánh mạnh bàn tay trái xuống, hất văng con dao ra xa...

No mercy... allowed

Martin co chân, đạp tên sát thủ văng ra xa. Và không để nó kịp ngỏm dậy thêm một lần nào nữa, cậu phóng đến, tiễn một kiếm vào cổ, đưa hắn đi chầu Diêm vương luôn....

Gian hàng trống không, chẳng còn ai ở đây cả. Cậu hoảng lắm, nhưng đúng lúc ấy nhìn thấy cánh cửa vào nhà kho hé mở. Không chần chừ ,cậu vọt ngay vào trong ....

Nhà kho không quá rộng, nhưng tối tăm, chỉ có một vài ô cửa số bé bằng lòng bàn tay cho ánh sáng leo lét lọt vào, chiếu xuống nền đất ẩm thấp...

Martin mò mẫm trong bóng tối mịt mù, vừa đi vừa nạp lại khẩu súng bằng đống đạn cậu vừa lượm được lúc bước vào... Bác chủ quán đi rồi, chắc lấy cũng không sao đâu nhỉ...

Cậu nghĩ thế, những vẫn đặt lại một ít vàng lên giá...

- Em gái ơi... ra đây anh có kẹo này... ra đây nào...

Vãi * - Martin nghĩ thầm – Con bé có phải trẻ con đâu mà thằng cha này có thể ngu thế này được...

Tiếng vọng phát ra từ kia bên kia... Martin nhanh chóng rảo bước, nhẹ nhàng hết sức có thể, vừa đi vừa lắng tai nghe...

- Òa... - Tên sát thủ ló ra sau một cái kệ, nhưng sau đó chỉ có những con chuột đang gặm những mẩu bánh... Những tiếng chin chít vang lên, càng làm con bé đang run rẩy trong góc thêm sợ hãi...

- Đây rồi...

Tên sát thủ nhìn vào con bé đang run rẩy, vung vẩy con dao bén nhọn. Nó hét toáng lên, một tiếng hét chói tai, khiến chính Martin cũng phải nhăn mặt. Và nhân lúc tên kia đang sở hở, con bé ôm giỏ đồ, cố gắng chạy thoát ra phía cửa chính, nhưng mới lọt ra đến đường bên thì đã bị đè xuống...

- Con khốn nhà mày... vì mày mà bao nhiêu anh em chí cốt của tao đã chết... Nhưng giờ thì khác rồi... thằng chết tiết đó chắc đã chết dưới tay của anh tao rồi... Sẽ không còn ai cứu mày lần này đâu...

- Chắc không?

Giọng Martin sang sảng, làm tên sát thủ giật mình. Và lúc ngửng lên là lúc hắn ăn một sút vào cạnh hàm. Hắn bay đi như quá bóng...

- Em... em sao không... có bị làm sao không...

Martin đỡ con bé dậy, hỏi han, rồi lại hô nó

- ... ra khỏi đây... mau lên... anh sẽ theo sau. Mau lên

Chưa kịp nói xong, tên kia đã vọt tới, xiên con dao găm tới tấp

- Lại thêm một người nữa chết... tao sẽ giết mày... thằng khốn

- Mày không tính giết tao thì tao cũng chả có hứng...

Cậu gạt tay, hướng con dao găm cắm thẳng vào kệ, và khóa chặt tay phải của nó ở đấy. Những không dễ như cậu nghĩ, tên kia rút con dao găm ở thắt lưng trái, xiên mạnh vào bụng cậu...

- Không nhanh vậy đâu...

Martin nắm con dao bằng cả bàn tay trái, lưỡi dao của sát thủ có khác, chỉ chạm vào thôi mà máu đã xối ra, chảy xuống ướt đẫm cả quần cậu...

- Chết đi thằng khốn, chết đi... Máy giết anh tao... mày phải chết

- Thế chúng mày... muốn giết tao... thì tao phải chịu chết à? Mà đừng lo, tao hết nhân từ với lũ sát thủ chúng mày rồi...

Martin thả lưỡi dao ra, nhanh như gió ngàn, và quay người, đạp thẳng vào bụng tên sát thủ...

Một tiếng "Đoàng", gọn lỏn, vang lên trong nhà kho tối, làm con bé đang trốn sau mấy kệ hàng thảng thốt...

Martin vọt ra, hớt hải...

- Em... em... em ở đâu... Ra đây mau lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu...

Con bé ló ra, giất mình như bàn tay của Martin dớm máu, lắp bắp...

- T.. ay... tay anh... chảy máu kìa...

- Kệ nó đi – Martin kéo con bé đi bằng bàn tay phải – Anh sẽ băng nó sau, khi nào chúng ta được an toàn đã...

Martin lôi con bé đi, vọt ra ngoài nền trời sáng nắng âm u...

Cậu vọt qua cửa sau, rồi vọt ngay qua lấy bộ giáp ở chỗ tiệm rèn.

- Chúng tôi nghỉ rồi, có gì... A, là cậu bé hôm nọ... Vào đây vào đây

Cậu kéo con bé, bước vào gian nhà mù mờ ánh nến, rồi đóng chặt cửa lại... Ông thợ rèn già, từng sống ở Thủ đô tráng lệ, nhưng giờ nghỉ hưu, tận hưởng tuổi già ở vùng nông thôn với vợ...

- Ta sửa giáp xong xuôi rồi, cũng gia cố lại cho nó chắc chắn hơn. Với ta cũng thêm hệ thống thông gió nữa, sẽ đỡ nóng hơn nếu mặc lâu... Riêng phần chân có thấy thoải mái hơn không? Ta nới cỡ và chốt ra thêm một chút, và bố trí lại những chỗ treo đồ, cậu sẽ chạy nhanh hơn nhiều...

Lại được mặc lên mình bộ giáp màu bạc làm cậu cảm thấy tự tin hơn hẳn...

- Mả tay cậu làm sao thế, cậu bé. Sao đỏ máu và băng vội...

Ông thợ rèn vừa nói đến đấy, bên ngoài và trên mái nhà đột nhiên có nhưng tiếng bước chân dồn dập như tiếng truy hồn, rồi lại im bặt...

Ba người, không ai bảo ai, tự động im bặt...

- Cái gì thế... - Ông lão thì thầm sau khi dường như chúng đã đi hết....

- Ám nhân sát thủ bác ạ... - Martin nói trong tiếng gió - bọn cháu đang bị truy sát...

- Sao lại bị truy sát ... nó muốn bắt ai....

- Cháu nghĩ là nó muốn bắt em ấy - Martin nhìn Priest đang ngơ ngác, sợ sệt như một bé nai vàng lạc giữa trời thu...

- Thế thì im lặng... bọn này thính lắm, đừng để chúng biết mình đang ở đây... Để ta đi tìm cho cháu lọ thuốc... Cháu gái, mặc Chainmail cho an toàn nhé...

Ông vừa nói đến đấy, bác gái ở dưới nhà đã réo to:

- Ông ơi, bảo hai cháu xuống đây rửa tay chân đi... tôi làm xong bánh rồi này... Mau không nó nguội... Martin, xuống đây ch...

Một tiếng Xoảng, vang lên, vọng khắp ngôi nhà, như điềm báo tử. Ông thợ rèn tóm vội lấy cây búa rèn đã cũ, lao ngay xuống bếp, nhanh đến kì lạ. Cậu cũng lao vội ngay theo sau, tay nắm chặt lấy tay con bé...

Vũng máu đỏ, loang ra dưới đất, hòa cũng nắng chiều loang lổ trên sàn nhà đã cũ... Ông lão tưởng chậm chạp, xông qua những miếng kính vương vãi, dường như chẳng còn biết đau đớn là gì, vung những đường búa nhanh thoăn thoắt, như muốn đẩy lùi những sứ giả của thần Chết kia...

- Em đứng ở ngoài này, đừng để bị bắt nhé...

Cậu chỉ nói đến đấy, rồi lại ngó vào. Ba tên lăm lăm kiếm, rõ là chúng đang chờ để bắt ông lão và xử đẹp cậu chứ cơ bản mấy thằng này giết một ông lão cầm búa còn dễ hơn ăn bánh...

Thôi chịu vậy, liều ăn nhiều...

Cậu cầm con dao găm bằng tay trái, giữ cò súng bằng tay phải, rồi vọt phóng vào trong. Trong một chớp mắt thôi, cậu đã ghim ngay 1 con dao găm vào sọ tên bên trái. Tên bên phải còn thảm hơn, khi ăn hai viên đạn, một vào bụng, một vào ngực...

Sao kém thế - cậu tự nhủ, trong lúc chĩa mũi súng về phía tên sát thủ còn lại

- Bỏ kiếm xuống, trước khi mày nằm sàn như anh em của mày...

- Tao thà chết còn hơn thất bại nhiệm vụ... 

Rồi đúng như cậu tính, tên sát thủ vung một đường kiếm nhanh, vẽ lên tay bác thợ rèn một đường sâu hoắm. Kề thanh kiếm vào cổ bác thợ rèn đang chết lặng vì đau đớn, tên sát thủ ném về phía cậu cái nhìn đắc thắng, lên giọng

- Giờ hoặc là bỏ súng và quỳ xuống, hoặc là lão già này sẽ chết như cái cách mà bọn tao đã xử mụ già đằng kia... Kể cả có giết được tao thì mày cũng không thoát được khỏi đây đâu. Ám nhân sát thủ đã vây kín căn nhà này rồi. Nếu mày còn muốn giữ...

- Nói nhiều thế nhỉ? Túm lại là chúng mày muốn con bé?

- Hiểu nhanh đấy, thằng khốn. Nộp con bé ra đây và cái mạng chó của mày và lão già này sẽ được giữ lại, hoặc là cứ khư khư với cái nhiệm vụ của mày đi, nếu mày muốn chết không toàn thây...

- Đừng... cậu bé... đừng nghe hắn...

- Im mồm đi lão già...

Giờ thì bỏ khẩu súng và kiếm xuống đất, hoặc lão già này đi trước tiên...

Cậu giả bộ nghe lời, bỏ vũ khí xuống đất, và đá ra xa...

- Em... vào đây...

Con bé giật bắn, sợ đến mức chân run lẩy bẩy. Phải mãi sau, nó mới dám bước vào, nhìn cậu, hoảng sợ...

Cậu kéo con bé, nép vào bên cậu...

- Nó đây, thả ông lão ra...

- Ngoan nhỉ, thế này từ đầu có phải tốt không. Mang con bé lên đây, mau lên...

Cậu hơi đẩy sau lưng con bé. Nó díu lại, sợ đến phát khóc. Cậu chỉ nhẹ nhàng, đặt một tay lên mái tóc vàng bồng bênh của nó, nở một nụ cười, như khích lệ...

- Anh sẽ... không bao giờ bỏ em đâu...

Con bé hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn không khỏi sợ hãi. Tên sát thủ xem chừng không đợi được, quát nhặng lên

- Mày đứng yên đấy, đẩy con bé ra đấy! Mau lên, lề dề tao cho một chém vào cổ lão già này bây giờ...

Cậu hơi đẩy con bé, sợ sệt, đi về phía trước. Thiếu niên rồi mà cứ như trẻ con vậy, cậu cười trong lòng...

Tên sát thủ vòng tay ra, tóm lấy áo của con bé, rồi giật mạnh về phía hắn. Chỉ trong một thoáng hắn cúi xuống nhìn chiến lợi phẩm mà hắn cho là dễ ăn, cậu đã lao tới, với tốc độ của một tia chớp, giã thẳng một đòn trời giáng vào chính giữa mặt hắn. Hắn ngất ngư, toan chém bác thợ rèn thì lưỡi kiếm đã bị tay cậu nắm chặt...

Không để hắn kịp làm gì nữa, cậu tóm vội con dao trên thành bếp, xiên một đòn chí tử vào cổ...

- Em... chạy vào trong, mau lên...

Martin xốc nách bác thợ rèn tay đầy máu tươi, kéo bác ra khỏi căn phòng chết chóc ấy bằng tất cả sức lực còn lại. Con bé thì vừa hoảng vừa cuống, cố gắng nhặt thanh gươm và khẩu súng của Martin, sau đấy gắng sức kéo bác gái vào trước khi lũ áo đen ngoài kia vọt qua cửa sổ thêm một lần nữa...

- Em làm gì đấy... Vào trong, mau lên...

- Em... em... em muốn kéo bác gái vào trong...

Một loạt tên phóng tới, nhọn hoắt, găm sâu vào những bức tường gỗ phía sau. May sao cậu kịp kéo con bé xuống, vào đúng lúc cậu nhận ra có những tiếng rầm rập xung quanh...

MƯa tiễn vừa dứt, một tên nhảy vọt qua cửa sổ, vung cao thanh kiếm. Nhưng chưa kịp làm gì đã bị Martin nã ngay hai viên đạn vào người. Rồi cậu tóm lấy thanh kiếm con bé vừa nhặt trên sàn nhà, vung ngang, thằng vào hai tên vừa đạp thủng mái nhà nhảy xuống...

Không để một giây thừa, cậu nắm lấy tay bên kia của bà lão, ra sức kéo về phía cừa phòng.

Martin đóng sầm cánh cửa, trước khi mũi kiểm của một tên sát thủ kịp xé rách mặt cậu, thở dốc. Con bé đang gắng sức kéo bác gái ra giữa nhà, và lấy máu vương ra vẽ một vòng tròn lớn...

"Nghi thức ... phục sinh à?... Không cần phí sức... vào vợ chồng ta nữa đâu, cháu gái"

Ông lão, bước từng bước chân khó nhọc, giơ cánh tay vừa băng vội bằng vải thô, ngăn bàn tay Ivy đang nắm chặt con dao nhỏ đã kề sẵn trên bàn tay nhỏ nhắn...
- Bác... bác không muốn bác gái sống lại sao... Mà bác... bác lại...

- Ta muốn... ta muốn chứ... Chính vì ta muốn nên ta mới đưa bà ấy về đây để sống những ngày nhà nhã cuối đời, mong sao bệnh tình của bà ấy bớt đi phần nào, nhưng mà, đến nước này rồi...

Con bé rấm rức khóc, chỉ thút thít be bé thôi. Cổ nó nghẹn đắng lại. Khóe môi ấp úng, nó cố để nói ra điều gì đó những không sao có thể mở lời...

- Cháu... xin lỗi bác...

Giọng Martin, trầm đến u uất, khẽ bật ra khỏi cổ họng.Cậu không khóc, với cậu thế này chưa có gì đáng khóc cả. Cậu chỉ quỳ xuống, cúi đầu như mong được tha thứ...

- Không phải quỳ... Martin nhỉ... ừm Martin... Đứng dậy... đứng dậy chàng trai. Cậu không có lỗi gì với ta cả... Hai cháu không có lỗi gì với ta cả...

Một thoáng lặng thing. Những tiếng bước chân bên ngoài ngày càng dồn dập. Cánh cửa, may mắn thay, đã được bít chặt bằng hàng tá hòm và rương nặng, nếu không thì chắc nó đã bị thổi bay từ lâu rồi...

- Thôi mau nào... chắc ta không còn nhiều thời gian đâu. Martin, ta có mấy bộ chainmail trong kho, tìm giúp ta một bộ vừa với con bé đi, mau lên... Ta sẽ sửa đồ cho... Mau lên đấy...


Lặng bước vào trong gian nhà tối tăm, Martin rọi ánh lửa mịt mù từ cây đuốc trên tay vào những kệ, những thùng đầy đồ kim khí. Mò mẫm mãi, cậu mới tìm đến đúng góc để chainmail...

- Này...

Martin vừa ậm ừ vừa treo đuốc lên giá, vừa đảo mắt nhìn qua những bộ giáp...

... đừng... tự đổ lỗi cho bản thân nhé... Em không có lỗi gì cả đâu... Đừng tự dằn vặt mình quá...

Con bé im lặng... Nó vẫn chỉ lặng thing, lặng lẽ đi sau cậu, cúi đầu...

...Anh nhắc thế thôi... Này... bộ này bé và nhẹ này... dơ tay lên đi...

Con bé vẫn chỉ cúi đầu, mãi đến khi cậu gọi đến lần thứ 3 mới như hơi thảng thốt giật mình... Bộ giáp với con bé có vẻ hơi nặng, nhưng cậu không tìm thấy bộ nào nhẹ hơn cả...

Và nó cũng không nói gì... Thôi kệ...

Cửa vẫn không ngừng rung lên,âm vang dường như kéo dài đến vô tận. Martin đeo lại súng và giáp, tra kiếm vào bao mới toanh. Bình thường cậu thích cảnh này lắm, nhưng hôm nay thì không...

- Ngoài phải có đến hơn ba mươi tên... Cháu đi trước... bác và em ở sau...Bác..?

- Lại đây - Giọng bác bé hẳn đi, chỉ còn nhìn thấy cái vẫy khẩn thiết...

Khẽ nâng một mảnh sàn ra, Martin ngạc nhiên khi dưới đó hóa ra là một cầu thang dẫn xuống sâu thẳm... "Nó dẫn ra rìa thị trấn, gần bìa rừng"

...Hai đứa xuống đi...

- Còn bác thì sao ạ...

- Ta... còn chuyện phải làm, hai đứa cứ xuống đi...

Martin hơi chần chừ, nhưng cuối cùng cũng để cho Ivy đi trước, cậu trèo ngay theo sau. Nhưng vừa đến lúc cậu chạm chân xuống nề đất lạnh, cánh cửa bên trên đóng sầm lại...

Cái...

- Hai đứa cứ đi đi... ta còn chuyện phải làm... Thù ta còn phải trả cho vợ ta nữa... làm sao ta tha thứ cho bọn khốn này dễ thế được... Cứ đi đi, nợ ta nợ cháu coi như đã hết... Cảm ơn các cháu nhiều lắm...

Ông lão đã bọc thi thể của vợ mình, ngay ngắn, trong một tấm vải trắng từ bao giờ... Rồi cũng tự bọc chính mình, sơ sài, nhưng trên tay vẫn cầm ngọn đuốc, chực chờ dây bấc dưới chân...

- Cháu... cháu cảm ơn bác...

Một tiếng cười, thoáng qua, vào giây phút bản lề cánh cừa bung ra...

Căn nhà nổ tung, kéo theo bè lũ sát thủ xuống địa ngục. Đất đá trên đầu hai đứa bắt đầu sập xuống, bít kín lôi lên. May mà cậu đã kịp kéo con bé ra trước khi nó bị thương...

Quả thật, ở cuối đường hầm có một đường lên, giữa một bãi cỏ xanh, và cái nằng vàng từ đâu rọi xuống. Martin hít một hơi sâu. Mãi mới có một chút yên bình....

Nhưng cậu không chần chừ lâu. Mãi mới có thể cắt đuôi được lũ chết tiệt ấy, cậu không thể để dúng tìm ra con bé lần nữa được...

- Em... em có chạy được không?

Martin nắm tay con bé, chạy thục mạng về phía rừng .... Nếu cái bản đồ này không sai, thì cậu có thể tìm đến thành phố Mây ngàn sau khi đi hết khu rừng này...

Và khu rừng này ... là khu rừng cấm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro