Chương 1: Kẻ Ghét Omega
Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, dòng xe cộ nối đuôi nhau chạy dọc những con đường tấp nập, nhưng trên tầng cao nhất của tập đoàn Lâm Thị, không gian lại yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng đồng hồ treo tường tích tắc từng giây.
Lâm Kỳ ngồi trong căn phòng làm việc rộng lớn, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của hắn. Những con số, biểu đồ, các báo cáo tài chính vẫn liên tục lướt qua màn hình, nhưng tâm trí hắn không còn chú ý đến chúng nữa. Lâm Kỳ không phải là người hay để tâm đến cảm xúc của người khác, càng không phải khi có ai đó cố gắng chen chân vào không gian riêng của hắn.
Cánh cửa phòng mở ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.
"Giám đốc Lâm." Thư ký Xuân, một phụ nữ trung niên, bước vào với một tờ giấy trên tay. "Có chuyện cần báo cáo."
Lâm Kỳ nhíu mày, ngẩng đầu lên. Cả căn phòng vẫn giữ một không khí lạnh lẽo như thế, chỉ có tiếng nói của thư ký Xuân là phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Có chuyện gì?" Lâm Kỳ hỏi, giọng hắn cộc lốc và đầy vẻ không kiên nhẫn.
Thư ký Xuân không hề cảm thấy khó chịu, bởi vì bà đã quá quen với thái độ này của Lâm Kỳ. "Một trong những nhân viên của chúng ta, Trình Hạo, vừa thông báo rằng cậu ta đã... phân hóa thành Omega."
Lâm Kỳ giật mình. Cảm giác chấn động không hề nhỏ.
"Cái gì?" Hắn đứng phắt dậy, vội vã tiến đến trước bàn làm việc.
"Trình Hạo... là một Beta, nhưng bây giờ cậu ấy..." Thư ký Xuân do dự một lúc, nhìn Lâm Kỳ với vẻ ngập ngừng. "Cậu ấy có mang thai. Chúng tôi nghĩ... có lẽ cậu ta sẽ cần một ít thời gian để điều chỉnh lại."
Lâm Kỳ đứng sững người. Hắn không thể tin vào những gì vừa nghe. Trình Hạo – một người mà hắn từng cho là bình thường, không bao giờ có bất kỳ đặc điểm nào giống một Omega – lại đang mang thai?
Không thể nào.
Cảm giác khó chịu lan tỏa trong người hắn. Trình Hạo vẫn luôn là một nhân viên giỏi giang, chăm chỉ, chẳng bao giờ gây phiền toái hay thu hút sự chú ý. Vậy mà giờ đây, cậu ta lại là một Omega mang thai, và điều đó khiến Lâm Kỳ không thể không cảm thấy... không vui.
"Điều đó không liên quan gì đến tôi." Lâm Kỳ quay lại, cố gắng kiềm chế cảm giác thất vọng đang dâng lên. "Hãy giải quyết việc này đi."
Thư ký Xuân gật đầu và chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, bà dừng lại một chút, rồi cẩn thận nói thêm: "Nhưng... có lẽ cậu ấy sẽ cần bạn hỗ trợ một chút trong thời gian tới. Trình Hạo rất lo lắng về phản ứng của ông."
Lâm Kỳ không trả lời ngay lập tức. Hắn nhìn theo bóng dáng của thư ký Xuân, trong lòng rối bời.
Trình Hạo là ai? Một Beta cứng cỏi, luôn im lặng và kiên định. Nhưng giờ đây, cậu ta lại mang trong mình một bí mật mà chính hắn không thể hiểu nổi. Và hắn, Lâm Kỳ, lại là người mà cậu ta phải sợ hãi nhất.
"Bảo cậu ta về nghỉ ngơi," Lâm Kỳ nói khô khan. "Nếu cậu ta muốn nghỉ dài hạn, thì cứ thế mà làm. Tôi không quan tâm."
Trình Hạo quay trở lại căn hộ của mình sau một ngày dài làm việc, nhưng cậu không thể tập trung vào bất kỳ thứ gì. Sự thay đổi trong cơ thể đang dần trở nên rõ rệt, và cậu biết rõ mình không thể nào giấu được nữa. Cảm giác buồn nôn và đau đớn mỗi khi cậu cố gắng đứng dậy hay di chuyển đã không còn là điều dễ chịu. Nhưng điều khiến cậu hoảng loạn nhất chính là mùi hương Omega không thể nào che giấu được nữa.
Cậu nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến việc sẽ phải đối mặt với Lâm Kỳ. Nếu hắn biết chuyện, cậu sẽ không thể chịu đựng nổi sự ghét bỏ của hắn. Lâm Kỳ vốn không ưa Omega, càng không bao giờ để ý đến những người yếu đuối như cậu.
Cậu không thể để hắn biết, không thể để hắn nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Trình Hạo thở hắt ra, nỗi đau trong lòng dâng lên. Cậu không thể quay lại tập đoàn, không thể tiếp tục sống dưới sự nhìn nhận của Lâm Kỳ. Và hơn hết, cậu không thể để Lâm Kỳ biết rằng cậu đang mang thai.
Cảm giác tủi nhục bao trùm lấy tâm trí cậu. Làm sao cậu có thể tiếp tục làm việc dưới sự giám sát của Lâm Kỳ khi tất cả những gì cậu có là một cơ thể yếu đuối, đầy sự thay đổi mà hắn sẽ không bao giờ chấp nhận?
Cậu quyết định không thông báo cho ai. Trình Hạo biết rằng, nếu cậu đi một mình, sẽ chẳng ai có thể ngăn cản được số phận này. Nhưng rồi, một phần trong cậu lại không muốn rời xa. Đó là cảm giác khó tả giữa sự hoang mang và tình yêu mà cậu vẫn chưa kịp thổ lộ. Cậu không thể chịu đựng được nếu phải đối mặt với sự lạnh lùng và phũ phàng của Lâm Kỳ, nếu hắn biết chuyện.
Vậy nên, cậu quyết định rời đi, không lời từ biệt, chỉ để lại một lá thư ngắn gọn trong ngăn bàn: "Tôi xin lỗi, tôi không thể tiếp tục làm việc nữa."
Trình Hạo không muốn tiếp tục làm gánh nặng cho Lâm Kỳ. Cậu không muốn trở thành một đứa Omega yếu đuối trong mắt hắn.
Lâm Kỳ nhận được lá thư mà Trình Hạo để lại khi đi vào văn phòng sáng hôm sau. Cảm giác hụt hẫng dâng lên, nhưng hắn không thể thừa nhận sự lo lắng đó.
"Cậu ta thật sự rời đi rồi sao?" Lâm Kỳ lẩm bẩm một mình, nhưng không thể nào xua tan được cảm giác thiếu vắng kỳ lạ trong lòng.
Tình huống hiểu lầm bắt đầu dâng cao. Lâm Kỳ nghĩ rằng Trình Hạo rời đi vì không thể chịu nổi áp lực công việc, nhưng sự thật lại là Trình Hạo rời đi vì sợ rằng nếu Lâm Kỳ biết chuyện, hắn sẽ ghét bỏ cậu. Nhưng chính sự im lặng và không hiểu rõ này lại khiến cho mối quan hệ giữa hai người ngày càng xa cách hơn.
Và Lâm Kỳ không hề biết rằng, sự trống trải trong lòng hắn chính là sự bắt đầu của việc truy tìm một người mà hắn chưa bao giờ hiểu rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro