Paris
Hôm sau, khi Gemini vừa đặt chân tới sân bay Charles de Gaulle, cũng là lúc nửa đêm. Trước mắt anh là một Paris nhộn nhịp, những ánh đèn lấp lánh chiếu thẳng vào mắt anh và dòng người vội vã,chen chúc,xô đẩy nhau.Anh biết họ không quan tâm những người xung quanh mình là ai chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành những công việc của mình thật sớm. Khác hẳn với vẻ tĩnh lặng, bình yên mà Chiang Mai từng mang lại. Gemini mới chập chững lên bảy cũng dần nhận ra rằng cuộc sống mới này cậu phải học cách thích nghi với nó.Anh dần gạt bỏ những thứ xung quanh chìm vào suy nghĩ
-"Sau này, nhất định mình sẽ quay lại Bangkok để tìm Fourth, mình hứa với lòng mình."
Đột nhiên, mẹ Love cất tiếng vội cắt ngang dòng suy tưởng của anh
-"Gem! Xe tới rồi, chúng ta đi thôi. Mẹ Milk đã xách hành lý lên xe hết rồi, chỉ còn lại mẹ con mình thôi."
Hai tiếng sau, tại dinh thự Titicharoenrak
Khác với vẻ đồ sộ pha lẫn cổ xưa của dinh thự Chiang Mai thì tại Paris nó mang bên mình vẻ đẹp cầu kì hơn với những lối kiến trúc kì lạ đan xen chút hiện đại. Dưới ánh vàng ấm áp của thành phố mang lại, nó dường như phản chiếu lên những bức tường cổ xưa của ngôi nhà .Một phần tạo nên khung cảnh huyền bí ,tráng lệ làm những người đi dù chỉ là thoáng qua, cũng không khỏi dừng lại vài giây, ngẩng đầu nhìn về phía dinh thự với ánh mắt trầm trồ
-"Gem, mẹ lớn, người vào nhà sau sẽ là người dọn nhà đấy." – Mẹ Love vừa nói vừa bước vào nhà, để lại Gemini và Milk sự ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của ngôi nhà mình ở
Một lúc sau cả hai mới chợt bừng tỉnh chỉ biết cười bất lực nhìn theo bóng mẹ Love đã khuất. Đột nhiên, Milk quay sang nhìn Gemini nở một nụ cười lạ lùng, pha chút nghịch ngợm.
-"Gem, mẹ xin lỗi... Mẹ chưa muốn dọn nhà đâu." – Milk vừa nói, vừa chạy vụt vào nhà, bỏ lại Gemini đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì cả.
Bỗng nhiên tiếng chuông nhà thờ gần đó vọng lại, anh lại bị cuốn theo dòng suy nghĩ của mình. "Fot à, không biết bây giờ bé thế nào rồi, có còn mơ thấy ác mộng không? Bé có ăn uống đầy đủ không? Hay lại chọc tức bố nhỏ nữa? Mọi thứ ở đây sao mà xa lạ quá, chẳng giống chút nào với quê hương của ta cả... Gem nhớ Fot chỉ muốn ôm chặt em vào lòng thôi."
Gemini đứng lặng thinh, đắm chìm trong suy nghĩ. Mãi một lúc sau, Milk nhận ra anh vẫn đứng bất động ngoài sân. Lo lắng, cô gọi vọng từ trong nhà:
-"Gem, mau vào đi con! Cứ đứng đờ ra vậy, có chuyện gì à?"
Nhìn thấy tâm trạng của Gemini không ổn khác xa với lúc ở quê nhà chả giống với cậu gì hết, mẹ Love vội vã xoa đầu cậu, an ủi:
-"Đi nghỉ đi con, chắc là mệt sau chặng đường dài. Cứ thư giãn một chút rồi sẽ ổn thôi."
Cậu lê lết tấm thân mệt mỏi lên từng bậc thang, đôi chân nặng trĩu như không còn chút sức. Khi mở cửa phòng, mọi thứ xung quanh dường như chẳng còn quan trọng. Cậu chẳng buồn dọn dẹp cứ thế mà leo lên chiếc giường rộng lớn đắm chìm vào giấc mơ để quên đi mọi thứ. Tất cả đều như một làn sóng xô đẩy, cứ để nó trôi đi, chẳng cần phải vội vàng đối mặt.
•
•
•
•
•
•
Mình định drop bộ này rồi nhưng mà mình muốn đứa con tinh thần của mình được hoàn thành một cách trọn vẹn nhất.
Chap này mình có nhờ một chút người bạn của mình để phát triển văn phong cho nó mượt mà tí
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro