Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 5: CỔ TÍCH GIỮA BÙN LẦY

Đêm mưa tan dần, để lại vũng bùn loang loáng dưới chân từng gốc cây tràm. Rừng sáng hôm sau vẫn tĩnh mịch nhưng không bình yên, vì tin báo địch sắp càn vào khu B.Chị Sáu Đen bước vào lán, gõ mạnh vào thân tre.

Chị Sáu Đen (quát):
“Trúc Lam! Dậy sớm theo tôi, trạm xá vừa chuyển thương binh về.”

Minh Huyên (từ võng bật dậy):
“Sao không gọi tôi?”

Chị Sáu Đen (cộc lốc):
“Tổ trưởng để ở lại chuẩn bị hỏa tuyến. Lam theo tôi, học cách băng vết thương. Muốn sống ở đây, phải biết làm máu ngưng chảy trước khi nó cuốn trôi cả người.”

Trúc Lam chưa từng thấy ai mất máu đến thế.Năm người nằm trên những tấm phản gỗ lót lá chuối, mỗi người là một mảng thịt đỏ lòm, lẫn lộn giữa gạc trắng và ruồi. Một anh trai bị mất gần hết cánh tay trái. Một chị nằm co quắp với miệng rên rỉ. Một người khác đang giãy như cá mắc cạn  máu trào từ vết thủng lưng.

Chị Sáu Đen (gằn giọng):
“Lam, lại đây. Cầm gạc. Ấn mạnh. Đừng rùng mình. Nó sẽ chết nếu em run.”

Bàn tay Trúc Lam run bắn. Nàng ấn chặt miếng gạc vào vết thương máu ứa qua khe ngón tay như mật ngọt. Người lính trẻ mở mắt.

Người lính (thều thào):
“Cô là... y tá mới à?...”

Trúc Lam (nuốt nước bọt):
“Không… tôi… chỉ học cách… giữ người sống.”

Người lính (cười yếu ớt):
“Cô đẹp lắm... Giống con gái tôi… Nhưng cô không nên ở đây…”

Trúc Lam (rưng rưng):
“Tôi ở đây vì người tôi yêu đang ở đây.”

Giữa giờ nghỉ, Trúc Lam ngồi dưới gốc chò chỉ, tay còn vương máu. Minh Huyên từ chiến hào trở về, thấy nàng lặng lẽ cởi áo ngoài, thả xuống sông.

Minh Huyên (nhẹ giọng):
“Lam… em ổn chứ?”

Trúc Lam:
“Lúc đầu thì không. Sau đó… em nghĩ, nếu một người có thể chịu đau như thế để bảo vệ đất nước, thì em có thể chịu đau để giữ lấy người mình thương.”

Minh Huyên:
“Tôi không đáng để em phải chịu khổ như thế…”

Trúc Lam (đứng lên, mắt rực sáng):
“Chị có biết trong tim em, chị không chỉ là người yêu không? Chị là lựa chọn. Là con đường. Là sự phản kháng cuối cùng em có đối với định mệnh của một tiểu thư hội đồng.”

Buổi chiều, Tư Văn  một chiến sĩ mới từ huyện Hồng Ngự  nhìn thấy Trúc Lam từ xa, liền nói nhỏ với Huyên.

Tư Văn:
“Chị Huyên, em không tiện nói... nhưng em nghĩ chị nên để cô ấy về quê. Cô đó không hợp với rừng núi, lại là con gái hội đồng… Người dân chưa chắc chấp nhận.”

Minh Huyên (nhìn chăm chăm):
“Tôi biết cô ấy là ai. Nhưng cũng chính tôi đưa cô ấy vào. Nếu một người chấp nhận máu, vắt, và cái chết vì tôi, thì tôi sẽ không vứt người đó lại vì miệng lưỡi thiên hạ.”

Tư Văn:
“Nhưng chị... là nữ đội trưởng. Làm sao giữ được lòng dân nếu... chị yêu một người đàn bà?”

Minh Huyên (nét mặt sắc lạnh):
“Tôi yêu ai là chuyện của tôi. Khi nào tôi phản bội lý tưởng, phản bội tổ chức, lúc đó hẵng hỏi tôi yêu ai.”

Trúc Lam được phân làm phụ y tế cho trận tiếp theo. Dù chỉ làm hậu cần, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc phải sát bên người hấp hối.

Minh Huyên (ôm nàng trong lán nhỏ):
“Lam, nếu tôi không quay về sau trận đánh mai… em hãy rời rừng. Về quê, sống đúng nghĩa một người phụ nữ, đừng chờ tôi.”

Trúc Lam (siết chặt tay Huyên):
“Nếu chị không về, em cũng không về. Em sẽ ở đây, chăm những người như chị, và chờ... chờ khi chị về trong cơn mơ.”

Minh Huyên (thì thầm):
“Đồ ngốc…”

Rạng sáng hôm sau, trận đánh bắt đầu. Tiếng súng vọng như sấm, khói bốc lên từ phía kênh Rạch Giá. Trúc Lam chạy như điên trong trạm xá, đôi mắt đầy máu và lệ.

Khi chị Sáu Đen hét lên:
“Có người bị bắn thủng bụng! Trên cáng! Là đội trưởng Huyên!”

Trúc Lam chết lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro