Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Một Gã Lang Thang Trong Biệt Thự

Hôm sau, đúng như lời hứa, Zephys lái chiếc xe thể thao bóng loáng đến con phố nơi Nakroth thường ngồi. Cậu mặc chiếc áo len màu trắng và quần jeans đơn giản, nhưng trông vẫn như một tiểu thiếu gia giàu có lạc vào thế giới của người bình dân.

Nakroth đứng dựa vào tường, khoanh tay nhìn cậu.

“Cậu lại đến đây làm gì?” Anh hỏi, giọng trầm thấp.

Zephys hớn hở bước đến. “Anh quên rồi sao? Tôi sẽ giúp anh tìm việc!”

Nakroth nhướng mày. “Cậu định giúp kiểu gì?”

Zephys mỉm cười bí ẩn, mở cửa xe. “Lên xe đi, tôi đưa anh về nhà tôi trước đã.”

Nakroth ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối. Anh bước vào xe, ngồi xuống ghế bên cạnh Zephys.

Chiếc xe lướt đi trên con đường rộng lớn, qua những dãy nhà sang trọng. Zephys liến thoắng suốt dọc đường, còn Nakroth chỉ im lặng lắng nghe, đôi mắt đỏ ruby thi thoảng liếc nhìn cậu.

Cuối cùng, họ dừng trước một căn biệt thự lớn. Cánh cổng sắt tự động mở ra, để lộ khu vườn rộng rãi và ngôi nhà tráng lệ bên trong.

Nakroth bước xuống xe, nhíu mày. “Nhà cậu… lớn thật.”

Zephys cười đắc ý. “Tất nhiên rồi! Tôi là công tử bột mà!”

Nakroth bật cười khẽ. “Cậu thừa nhận luôn à?”

Zephys kéo tay Nakroth vào nhà, giọng nói đầy phấn khích. “Đi nào, tôi giới thiệu cho anh chỗ ở mới của anh!”

Bước vào trong, Nakroth cảm thấy hơi choáng ngợp. Nội thất bên trong biệt thự toát lên vẻ xa hoa, từng chi tiết đều hoàn hảo.

Zephys dẫn Nakroth đến một căn phòng ở tầng hai.

“Đây, từ giờ anh sẽ ở đây. Phòng này là của khách, nhưng không ai dùng cả.”

Nakroth khoanh tay trước ngực, nhìn quanh. “Tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy?”

Zephys chớp mắt. “Vì tôi thích anh.”

Nakroth giật mình, đôi mắt đỏ ruby thoáng lóe lên sự bối rối. “Cậu đang đùa à?”

Zephys cười tươi. “Không đâu! Tôi thích anh từ lần đầu gặp anh. Tôi cảm thấy anh đặc biệt.”

Nakroth im lặng nhìn Zephys.

“Anh có thể từ chối, nhưng tôi vẫn sẽ giúp anh,” Zephys nói tiếp, ánh mắt tím oải hương sáng ngời. “Tôi sẽ chăm sóc anh.”

Nakroth nhếch môi cười nhạt. “Tôi không cần ai chăm sóc.”

“Nhưng tôi cần anh,” Zephys thì thầm, đôi má đỏ ửng.

Nakroth nhìn cậu thật lâu, rồi khẽ thở dài. “Ngốc thật… nhưng được thôi. Tôi sẽ ở lại.”

Zephys bật cười rạng rỡ. “Tốt quá! Anh Nakroth, anh sẽ không hối hận đâu!”

Nhưng Nakroth chỉ nhướng mày, trong lòng tự nhủ: Cậu không biết mình đang dấn thân vào cái gì đâu, Zephys…

---

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro