Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Trời nắng chang chang, ánh mặt trời đổ xuống đầu người như đổ lửa. Trí Tú lại chẳng màng cái nắng cháy da mà đứng trân trân ở mép cửa ngoài nhìn vào trong phòng khách. Cô nép sát người không để lộ mặt, chỉ dám he hé mắt nhìn dáng người nhỏ bé mà cô nhung nhớ bao năm, người mà cô thương cuối cùng cũng lại được nhìn thấy. Em đã về rồi, em về thật rồi, về với làng quê mà em ngày đêm mong nhớ, về với gia đình mà em hết mực yêu thương. Nhưng sao bên cạnh em lại còn có người đàn ông nào vậy?

Người đàn ông đó còn rất trẻ tuổi, mặt mũi thanh tú, tóc tai chải chuốc, quần âu áo trắng hào hoa phong nhã hoàn toàn dư điều kiện để làm nao lòng các cô gái quê thôn dã. Cậu ta ngồi cạnh bên em, khóe miệng tươi cười vui vẻ trò chuyện với ông bà hội đồng, hai ông bà hình như cũng rất hài lòng với cậu. Bốn người họ ngồi chung với nhau, nói nói cười cười như một gia đình thật sự. Thấy họ như vậy trong tim Trí Tú bất chợt lại đau lên, dường như bị muôn ngàn đầu gai vô nhân tính ghim sâu vào cho chảy máu.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào, người đàn ông đó là ai? Trân Ni của cô, sao lại....

Trí Tú hít một hơi thật sâu cố điều hòa nhịp thở, lồng ngực cô sao mà đau quá, như là muốn nổ tung ra. Trân Ni người cô thương đã trở về nhưng là cùng với người đàn ông lạ, cậu ta thật điển trai, quần áo lụa là, không giống như cô chỉ là một đứa hầu hèn mọn. Trân Ni, chẳng lẽ hơn một năm qua em không gửi thư về cho cô là vì đã có người đàn ông này bên cạnh? Em thật sự... thật sự đã quên cô rồi?

Trí Tú bần thần đứng lặng người như tượng tạc, tưởng chừng như một chút hơi thở cô cũng không còn. Bàn tay cô cố bám vào thành cửa nhìn nụ cười của em tươi tắn mà nước mắt cô rơi, khóe mắt cay xè không thể nào ngăn được dòng lệ nóng. Mặn quá, nước mắt đúng là rất mặn, không có ngọt ngào như những kỷ niệm lúc em còn ở bên cô. Trân Ni khi đó lúc nào cũng quanh quẩn theo cô, kể cho cô nghe hết mọi chuyện ở trên đời. Nhưng còn em bây giờ đã khác, em không còn mặc chiếc áo bà ba quê mùa cũ rích, khoác trên người em là bộ váy đầm lộng lẫy, nón rộng giày Tây còn sang trọng hơn cả các cô gái Sài Thành. Em đã không còn là cô gái quê mặn mà chân chất nữa, trước mắt cô bây giờ là một Kim Trân Ni vừa mới du học ở Tây về.

Trân Ni ở trong nhà nói cười cùng với người đàn ông đó, nào có hay biết rằng cô đứng dưới trời nắng mà lại khóc như mưa. Đau lắm, lòng dạ cô đau lắm em à.

Trân Ni trong lúc nói cười lại vô tình nhìn ra cửa, phát hiện cô từ khi nào đã đứng ở đó nhìn mình. Đôi mắt cô nhuốm màu bi thảm, gương mặt thất thần đau đớn nhìn em nhưng lại chẳng có hành động gì. Cô đứng đó, nhìn em, âm thầm, lặng lẽ. Trân Ni thầm nghĩ Trí Tú thế này là đang muốn nhìn cho thật rõ, rằng người cô yêu rốt cuộc đã làm chuyện gì với cô rồi. Cô chờ đợi em ngần ấy năm trời, ong bướm vờn quanh cô mặc kệ, trai làng theo đuổi cô cũng chẳng quan tâm, một lòng một dạ chờ đến ngày em trở lại, vậy mà....

Trí Tú bàng hoàng, hụt hẫng. Cô lùi bước về sau, cảm giác nặng nề trong dạ suốt gần hai năm qua giờ lại càng tăng lên gấp bội. Cô quay đầu bỏ chạy, thật sự không muốn đối diện cùng em. Cô hai ngây thơ đơn thuần ở trong lòng Trí Tú giờ đây đã không còn nữa.....

- Trí Tú, Trí Tú!

- Ngồi xuống!

- Má, chị Tú chỉ...

- Má kêu bây ngồi xuống!

Trân Ni ngạc nhiên quay lại nhìn bà hội đồng, sắc mặt bà lạnh tanh, không giống với vẻ hiền hậu ân cần mà em thường hay thấy. Bà là đang ra lệnh.

- Lành!

- Dạ bà.

Anh Lành ở nhà sau nghe bà chủ gọi thì vội vã chạy lên, hai tay chắp trước mặt sẵn sàng đợi lệnh.

- Dạ bà gọi con.

- Mày chạy theo Trí Tú đi, nó mà có chuyện gì là tao xử mày.

- Dạ dạ!

Anh Lành hớt hãi chạy đi, Trân Ni vội kéo tay anh lại, đôi mắt nhìn anh như muốn hỏi chuyện gì nhưng rồi lại nghe thấy tiếng bà hội đồng tằng hắn. Anh Lành đột nhiên như chột dạ, đảo mắt không dám nhìn em rồi thẳng đường chạy đi một mạch.

- Cái nhà này có chuyện gì mà sao tui hông hiểu gì vậy, hết đứa này chạy tới đứa kia chạy? Riết rồi không biết ai mới là chủ cái nhà này nữa à.

Ông hội đồng hớp một ít trà rồi gằng giọng uy nghiêm, bà hội đồng bên này nghe thấy thì lại bình chân như vại đáp lời.

- Nhà thì vẫn là do ông làm chủ thôi, trước giờ vẫn vậy, có ai giành đâu mà ông phải nhắc.

Ông hội đồng nhận ra ngữ khí ngang ngạnh của bà thì nhướng mày nhìn qua một cái, xong rồi cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi nhìn qua cậu trai trẻ bên cạnh Trân Ni, ông mỉm cười hòa nhã.

Bà hội đồng liếc mắt ra hiệu cho Trân Ni ngồi xuống, em thuận theo ý bà, dù nóng lòng lo cho Trí Tú nhưng em cũng không thể làm mất thể diện gia đình trước mặt cậu bạn. Em âm thầm nghi ngờ đưa mắt nhìn bà, mẹ của em có điều gì lạ lắm.

Gió đồng thổi rộng khắp mọi nơi, kéo theo làn bụi mù bay qua con đường làng quen thuộc. Tại một khu đất vắng người, Trí Tú một mình ngồi bên ngôi mộ của mẹ với dáng vẻ u sầu thê thảm. Bàn tay thon dài bóc từng mảnh giấy tiền bỏ vào trong đống lửa, đáy mắt cô trong ngần cũng thấp thoáng hiện lên một ngọn lửa rực hồng, làn da trắng nõn bị sức nóng làm cho ửng đỏ. Cô chẳng quan tâm da thịt mình đã nóng rát đến mức độ nào, bởi lẽ nỗi đau trong lòng cô bây giờ còn lớn hơn nhiều so với cơn đau thể xác.

Giấy tiền đốt xong rồi, tro tàn bị gió đồng thổi bay đầy trời như là mưa bụi. Từng mảng xám xịt chầm chậm rơi rơi, cho tới khi chúng chạm đất thì cũng là lúc giọt nước mắt của cô lặng thầm chảy xuống. Cô nhìn tấm bia gỗ trên mộ mẹ mình, ánh mắt thiết tha trông vô cùng thảm thiết. Cô mỉm cười nhưng lại chẳng mấy vui tươi.

"Mẹ ơi, cô hai đã về rồi đó mẹ. Cổ đi biền biệt suốt mấy năm trời, cuối cùng con cũng chờ được cô hai về rồi.... "

Mẹ cô chắc cũng đang mừng cho cô nhỉ?

"Cô hai về chuyến này còn dắt theo một người bạn, cậu ấy đẹp trai lắm, sáng sủa nữa, chắc là bạn trai của cô hai. Chuyện này là chuyện vui mà... phải không mẹ?"

Cô mím môi hít lấy một hơi cố dằn xuống cơn đau đang nghẹn ở cổ họng mình, đã dặn lòng là không được khóc nhưng sao đôi mắt cô lại chẳng chịu nghe lời, giọt nước mắt lì lợm lại lần nữa cứng đầu chảy xuống. Cô tựa đầu vào bia mộ của mẹ mình, vòng tay ôm lấy nó như chính bà đang hiện hữu ở đây, ngay bên cạnh cô lúc này. Cô dụi đầu vào đó, thút thít một mình như trẻ mới lên ba.

"Nhưng mà mẹ ơi, chuyện vui như vậy mà sao lòng dạ con..... đau quá!"

Trí Tú cay đắng khép lại bờ mi, nhắm nghiền đôi mắt cố gắng không để mình nấc lên thành tiếng, nước mắt cô chảy dài, nỗi đau lần này cũng giống như lần mà cô nhìn thấy mẹ mình rời xa cô vậy.

Anh Lành lặng lẽ núp sau gốc cây gần đó từ nảy đến giờ, anh tận tường nhìn thấy được sự yếu mềm trong cô, nhìn thấy giọt nước mắt cô lăn dài trên má. Ngoại trừ lúc mẹ cô mất ra thì anh chưa từng thấy cô khóc đến đau lòng như vậy. Không hề có một tiếng nức nở nhưng lại quặn thắt cả đáy lòng. Có lẽ tình cảm mà cô dành cho Trân Ni đã quá sâu đậm rồi. Anh Lành quay người không dám nhìn cô tiếp nữa vì sợ rằng bản thân rồi cũng sẽ khóc như cô. Anh tựa lưng mình vào thân cây thô ráp rồi cắn chặt răng nhắm nghiền đôi mắt, cõi lòng cũng nặng trịch bởi những xót xa cho nỗi buồn của Trí Tú.







========

Chap này đã đúng ý mấy cô chưa?





















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro