Bến đỗ- les
Câu chuyện bắt đầu khi tôi vừa chuyển nhà từ thành phố về một nơi rừng sâu, hoang vắng.
Từ thành phố xa xôi, tôi lại phải trở ngược đến một nơi xa xôi hẻo lánh để sống... Thật khó hiểu là vì sao, tôi lại cứ phải sống ở đây chứ? Đây... là đâu? Một căn biệt thự khủng bố, đẹp lộng lẫy... thật tuyệt vời... à! Ai thấy tuyệt chứ tôi chả thấy tuyệt tí nào? Với tôi nơi đây đúng sẽ là một nơi kinh khủng nhất mà tôi từng được sống. Gia đình tôi vốn đang sống tại thành phố, chẳng may nhà lại nằm trong vùng giải tõa. Sau khi nhận được tiền đền bù, mẹ tôi lại tìm một ngôi nhà để mua. Ai đó đã giới thiệu cho bà một căn biệt thự như thế này. Nó nằm tận trong rừng sâu cơ. Và trước nhà là, một dòng kênh xinh xinh... nước trong... à nhầm... đen không thể tưởng... mùi hương rừng họa quyện cùng nước sông bốc lên nghi ngút... hôi kinh dị! Còn chung quanh nhà thì tăm tối, mù mịt... dường như lúc nào tôi cũng cảm khó chịu. Chỉ cần có một cơn gió thoáng qua thôi, cũng đủ khiến tóc gáy tôi dựng ngược lên... sợ muốn té xỉu. Vậy mà làm sao có thể sống ngày qua ngày, tháng qua tháng ở một nơi như thế này? Nghe đâu, mẹ tôi đã mua được căn biệt thự này với một giá cực kỳ rẻ. Và có thể dọn vào ở liền...
Nhà tôi có hết cả là 2 chị em. Tôi là chị hai, cùng với cậu em trai tôi năm nay 14 tuổi. Nó nhỏ hơn tôi 3 tuổi... Chị em tôi không có cha. Cha chúng tôi đã qua đời khi chúng tôi còn rất bé. Và một mình mẹ tôi đã ở vậy nuôi chúng tôi nên người. Mẹ tôi là chủ một công ty kinh doanh kem đánh răng, bàn chải, và nhiều thứ nữa... mà đại loại là những thứ đó phục vụ cho khách sạn...
Trở lại với chuyện chính bây giờ là tôi không biết tôi có thể sống nổi trong ngôi nhà này hay không nữa. Có một điều tôi không thể hiểu nỗi từ mẹ tôi là lý do vì sao bà lại chấp nhận mua ngôi nhà này. Trong khi nó lại hoàn toàn không thuận tiện cho việc đi lại của bà trong công việc... Bà thật sự làm cho tôi cảm thấy sợ. Bởi lẽ từ xa xưa tới giờ, tôi nghe nhiều trường hợp tương tự như thế này lắm rồi. Người ta kể rằng, nếu như một người nào đó muốn mua nhà. Mà coi phải một ngôi nhà có quỷ... nếu như tuổi của người đó hạp với con quỷ đó thì nó sẽ xui khiến người đó sẽ mua ngay căn nhà đó và muốn sống liền ở đó... Trường hợp của mẹ tôi tương tự như vậy. Mà ngay từ lúc mới bước chân vô ngôi nhà này, tôi cũng đã có linh cảm không tốt với ngôi nhà này. Nó khiến tôi luôn có cảm giác rằng mình đang bị theo dõi. Có ai đó cứ nhìn, chờ chực để hại mình. Nhưng làm sao tôi xác định được điều đó là đúng? Nói ra mẹ và em tôi cũng không tin tôi đâu. Thật kinh khủng... nếu bạn biết rằng tôi là một người cực kì yếu bóng vía. Sợ ma kinh khủng. Người ta nói thế này, ai mà thấy ma là xui tận 3 năm lận. Thế này là tiêu rồi còn gì?... Nhưng mà dù muốn, dù không tôi cũng phải sống ở đây...
Sau khi mang đồ đạc vào nhà cất, và đến căn phòng của tôi... nó... rộng thật... rộng hơn nhà trước của tôi nhiều... Và mọi thứ thật là thoáng mát, sạch sẽ... thật khó nghĩ là một ngôi biệt thự hoang lại có một căn phòng sạch sẽ đến thế này... Và giữa căn phòng là một chiếc giường thật là êm, radar hồng, lại còn phảng phất mùi hương hoa hồng thật là dễ chịu, làm sao lại có những cảm giác như vậy nhỉ?... Chiếc giường thật là ấm áp và êm, khiến cho tôi buồn ngủ quá... không thể nào cưỡng dậy được... mắt tôi cứ nhắm nghiền lại và dần chìm trong vô thức...
-Tỉnh dậy! Tỉnh dậy đi! Thiên Kiều! Dậy đi con!
-Hơ... Ai đấy? "Đang ngủ ngon giấc, nghe loáng thoáng có tiếng ai đó gọi, Tôi gượng ngồi dậy và lờ mờ nhận ra" -Mẹ! Sao vậy? Con đang ngủ mà? Để con ngủ đi, buồn ngủ lắm!
-Có ai tìm con ngoài kia kìa! Bảo là nhất định phải gặp con! Con ra đi, người ta đang đợi!
-Ơ... vậy à! Đợi con xíu!
Tôi ngồi dậy, ánh mắt vẫn không thể nào mở dậy nổi, sao vậy ta? Người thật là nặng nề và khó chịu. Vừa xuống tới nhà dưới. Thì người ấy gọi tôi:
-Thiên Kiều! Hay quá! Cuối cùng chúng ta lại gặp được nhau rồi! Thiên Kiều khỏe không?
-Ai... ai vậy? "Tôi sửng sờ mở to nhìn cô bé đó! Lạ quá! Tôi đâu có quen ai giống như cô bé này đâu? Cô bé độ khoảng tuổi tôi thì phải, mà nhìn mặt non hơn, có lẽ là nhỏ tuổi hơn tôi. Cô bé có đôi mắt sáng long lanh, to tròn, sóng mũi cao, gương mặt trái soan, đôi gò má hồng hồng, đôi môi nhỏ nhắn và rất là đáng yêu"
-Kiều không nhận ra em sao?
-Xin lỗi! Tôi không nhớ là đã quen ai giống cô bạn cả! Cô có nhìn nhầm tôi với ai không?
Cô bé đến sát bên tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi... kì lạ... tôi có cảm giác như vừa có xét đánh ngang tim mình... tự nhiên lại thấy hồi hợp, tôi ngần ngại quay đi. Cô bé cười:
-Em là Sóng Giang. Nhỏ hơn kiều 1 tuổi đó. Hồi nhỏ mình hay chơi đùa chung với nhau rất là vui vậy mà giờ Kiều không nhớ thật hả? Hồi đó, mình chơi thân với nhau được một thời gian thì... nhà em chuyển đi đến nay không gặp lại nữa. Kiều không nhớ sao?
-Sao? Có chuyện đó hả? Sao... sao tôi lại không nhớ! Thế nhà Giang bây giờ ở đâu?
-Ở gần đây thôi! Ngay bên sông kia kìa!
-Sao? Bên sông kia à? Sao hồi chiều tôi có thấy đâu? Có nhầm không?
-Hi! Sao lại nhầm được! Nhà của em, làm sao có thể nhầm được? Không tin Kiều đi với em! Em đưa Kiều đến nhà em chịu không? Sẳn đó mình nhắc lại chuyện củ luôn! Rồi Kiều sẽ nhớ ra em thôi!
-Ơ... như vậy... có được không? Nhà có gần đây không? Sắp tối rồi! "Tôi ngước mắt lên nhìn đồng hồ" -Gần 6 giờ rồi!
-Không sao đâu mà! Em bảo là nhà em gần đây lắm! Bộ Kiều sợ em bắt cóc Kiều sao?
-Không... không phải!
-Vậy thì còn chần chừ gì nữa? Đi thôi!
Và Giang chạy nhanh đến nắm tay tôi lôi đi...
-Từ... từ đã nào...
Quả đúng như lời Giang nói, nhà của cô bé đúng là chỉ cách nhà tôi có một con sông... thật kì lạ! Vậy mà hồi chiều tôi lại không thấy? Hay là khi chiều tôi đã quá mệt... nên không thấy được chăng? Chắc vậy quá!
-Chúng ta vào nhà Giang nha!
-Ừ!
Cả hai chúng tôi bước vào trong. Không gian ngôi nhà cũng thật là đẹp và thoáng mát. Bên trong ngôi nhà được trưng rất là nhiều hoa hồng. Có lẽ cô bé ấy thích hoa hồng... và mùi hương ấy... cái hương thơm thoang thoảng mà tôi đã cảm nhận được lúc ở trong phòng của mình với cái hương thơm tỏa ra ngào ngạt và rất là dễ chịu ở đây là hoàn toàn giống nhau. Có lẽ nào lại trùng hợp đến thế? Tôi ngẩn ngơ nhìn những bông hoa được trưng bày bên trong ngôi nhà... chúng thật là đẹp... nói sao nhỉ? Tôi thích hoa hồng. Thích vẻ đẹp kiêu sa, gợi cảm của chúng.
-Kiều đang nghĩ gì vậy?
Giang khều nhẹ tay tôi làm tôi như tỉnh mộng, tôi lắc đầu:
-Có... có nghĩ gì đâu? Chỉ là... mấy đóa hoa hồng trưng bày ở đây đẹp quá!
-Hi! Kiều vẫn như ngày nào? Vẫn thích hoa hồng như vậy? Thế mà Kiều có biết vì sao mình lại thích hoa hồng không?
-Ơ... không biết nữa! Chỉ là nhớ ngày xưa có gì đó làm cho mình rất thích chúng. Đến bây giờ cũng vậy, nhưng mà... lâu quá rồi lại không nhớ được!
-Vậy à!
Giang khẽ cuối đầu và trông nét mặt rất buồn. Sao vậy nhỉ? Chẳng lẽ tôi thật sự có quen với cô bé ấy hay sao?
-Thôi! Vào trong ngồi đi!
Giang nắm tay tôi kéo vào trong ngồi ở ghế sopha giữa nhà và nói:
-Đợi em nha! Để em pha trà cho Kiều uống!
-Ừa! Cũng được!
Giang quay vào trong nhà bếp. Sau một hồi quay ra đưa cho tôi một tách trà thơm phức... là mùi hương lài... đây là loại trà mà tôi thích nhất đây mà. Giang đúng thật là... sao lại hiểu ý tôi như vậy? Tôi cầm lấy tách trà và uống một ngụm... trà ngon quá! Cô bé pha trà thật khéo...
-Sao? Trà ngon không?
-Ngon lắm! Giang pha trà khéo thật!
-Hihihi! Em cố tập pha trà để mong có ngày gặp lại Kiều để pha trà cho Kiều uống đó!
-Sao? Thật vậy hả? Nhưng... nhưng mà... xin lỗi... thật sự mình vẫn không thể nhớ ra Giang! Thật lòng xin lỗi!
-Sao vậy? Sao ngày đó... Kiều bảo là Kiều sẽ mãi mãi luôn nhớ về em mà? Sao giờ lại không nhớ?
-Xin lỗi! Chỉ tại có một buổi sáng... sau khi ngủ dậy... đột nhiên những chuyện gì đó quan trọng của thuở bé, mình đã bị quên đi mất! Cố nhớ lắm cũng không thể nhớ nổi!
-Vậy à? Tiếc nhỉ!
Tôi cuối đầu xuống, tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô ấy. Vì tôi cảm giác được rằng... cô ấy đã luôn rất mong muốn được gặp lại tôi. Đã luôn nhớ đến tôi... thế mà tôi lại quên mất... tôi thật là có lỗi với cô ấy... Đột nhiên cô ấy mỉm cười:
-Thôi! Không sao! Em hiểu và biết vì sao mà! Hay là chúng ta làm lại từ đầu nha! Từ hôm nay chúng ta bắt đầu tìm lại quá khứ của chúng ta ngày xưa được không?
Rồi đôi mắt cô ấy long lanh lên và chờ đợi tôi gật đầu...
-Ừ! Mình sẽ cố gắng nhớ ra!
-Hi! Hay quá! Chúng ta sẽ làm lại từ đầu!
Và cô ấy cười thật tươi. Nụ cười thật giống như một đóa hoa hồng vừa chớm nở vậy, thật hồn nhiên, thật đáng yêu... và ngập tràn hạnh phúc... là lòng tôi đang cảm thấy rất là vui, tôi thích nụ cười của cô bé...
...
-Dậy! Dậy đi nào! Thiên Kiều! Con định ngủ đến khi nào đây?
-Hơ... Ai đấy? "Đôi mắt tôi lại lờ mờ mở ra... tôi lại ngủ quên ở nhà cô bé ấy nữa sao?... Và rồi tôi choàng người ngồi bật dậy" -Trời! Đang ở đâu vậy nè?
-Sao? "Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi" -Con bệnh đó hả? Đang ở trong phòng mà hỏi ở đâu là sao?
-Không... không thể nào?
Tôi ngạc nhiên nhìn mọi thứ xung quanh... đúng là tôi vẫn đang ngủ trong căn phòng của mình. Thế lúc nãy... sao tôi thấy mình rời khỏi nhà rồi mà... vả lại... cô bé đó... cô bé tên Giang đó... rõ ràng tôi cảm giác được rằng mình đã gặp cô bé ấy... không lẽ là tôi nằm mơ? Không... không lẽ nào lại như vậy? Sao cảm giác lại thật đến như vậy?... Những chuyện xãy ra một cách rõ ràng như thế... cảm giác củng thật đến thế... vậy mà... thì ra chỉ là mơ! Thực chất, tôi vẫn chưa hề rời khỏi căn phòng của mình... tất cả chỉ là giấc mơ! Tiếc quá! Nếu là thật thì tốt biết mấy... cô bé tên Giang ấy, tôi muốn gặp lại cô bé ấy...
-Con sao vậy Thiên Kiều? Không khỏe à?
-Không có! Con không sao đâu mẹ! Sao mẹ lại gọi con dậy?
-Dậy ăn tối! Tối đến giờ con chưa ăn gì mà!
-À! Đúng rồi! Mẹ xuống nhà trước đi! Con sẽ xuống sau!
-Ừ!
Nói rồi mẹ rời khỏi nhà. Và tôi lại tiếc. Nếu như chọn giữa cái ăn và giấc mơ kì lạ nhưng lại dễ thương khi nãy thì tôi lại thích ngủ để nằm mơ hơn...
Ăn tối xong, tôi lại quay trở về phòng cố ngủ... nhưng vẫn không thể nào ngủ được... Ước gì tôi có thể ngủ liền. Biết đâu tôi lại được mơ thấy cô bé ấy thì sao? À... cô bé tên gì nhỉ?... Sóng Giang... phải rồi! Cái tên thật là đẹp và đáng yêu. Và rồi gương mặt cô bé ấy hiện ra trước mắt tôi một cách rõ ràng cùng với nụ cười duyên dáng, cô ấy thật sự xinh đẹp như một đóa hồng... thật là... tôi đang nhớ một người trong mơ đến điên lên đi được. Sao tôi lại có thể như thế! Lòng thì cứ buồn man mác... không thể nào chịu nỗi... Rồi một cơn gió thoáng qua... có lẽ nó lại đưa tôi vào giấc mơ củ rồi... có lẽ là thế... cảm giác buồn ngủ quá... không thể suy nghĩ được gì nữa rồi... ngủ đi thôi... chắc chắn tôi sẽ lại được gặp cô ấy cho mà xem...
Ánh nắng chói chang soi sáng rực rỡ cả giang phòng. Tôi giật mình tỉnh dậy sau cả một giấc ngủ dài. Thế là, đêm qua chẳng mơ thấy gì. Cũng không thấy cô bé ấy nữa! Tiếc quá! Tiếc thật là tiếc!
Tôi thẩn thờ bước xuống nhà, vẫn còn say ngủ lắm... Vừa bước xuống nhà, đập vào mắt tôi là...
Khi dọn dẹp lại bãi chiến trường do tôi gây ra trên giường, tôi nhìn thấy những cánh hồng đủ màu vương trên tấm dra trải giường. Chạm tay vào những cánh hồng đó, tôi cảm nhận một cảm giác rất lạ len lỏi trong cơ thể. Chưa kịp xác định đó là cảm giác gì thì tiếng mẹ tôi vang lên
_ Kiều, xuống ăn sáng đi con
Tôi nhanh chóng gạt những cánh hồng vương vãi vào trong sọt rác và xuống lầu. Suốt ngày tôi chìm trong bài vở nên chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới những cánh hồng. Dù là đang nghỉ hè thì tôi cũng cần ôn tập chứ. Ở nơi hẻo lánh này nếu không học thì tôi chẳng bíêt làm gì.Tối đó tôi đi ngủ và tôi mơ.........
Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi nhìn thấy cạnh gối mình có một đoá hồng màu đỏ....cái màu rực lửa yêu thương..........Tôi hỏi mẹ và thằng em nhưng họ đều cười và bảo chẳng ai rỗi hơi đi chơi trò tặng hoa buổi sáng ấy. Tôi đành giữ thắc mắc cho riêng mình. Kể từ ngày ấy, sáng nào thức dậy tôi cũng nhìn thấy một đóa hồng đỏ cạnh gối mình. Và mỗi tối, tôi đều mơ đi mơ lại một giấc mơ.........
Trong mơ, tôi đứng trên một cánh đồng tòan hoa hồng, màu sắc rực rỡ.....Đứng cách tôi một khoảng là một cô gái chỉ trạc tuổi tôi, nhìn tôi mỉm cười. Lúc nào cũng vậy, cô gái đó luôn cách tôi một khoảng nhất định, nhìn tôi và hoàn toàn không có biểu hiện gì là muốn bắt chuyện với tôi cả.Vài lần tôi chạy tới, cô ấy lại chạy đi, vẫn giữ nguyên khoảng cách như lúc đầu. Dần dà, tôi cũng không muốn tới gần cô ấy nữa mà tôi bắt đầu quan sát cánh đồng hoa..........
Nơi này gợi hco tôi cảm giác rất quen, nhưng tôi chắc chắn là chưa bao giờ đến nơi này........có một cảm giác.....vừa xa lạ vừa quen thuộc........đối với nơi này và cả với cô gái ấy..........
Mỗi ngày tôi đều dành thời gian đi dạo quanh khu vực gần biệt thự với mong muốn sẽ nhìn thấy cánh đồng đó. Nhưng cũng chỉ là những cố gắng trong vô vọng...........Và những đóa hồng, dù mỗi tối tôi đều đóng chặt cửa thì sáng ra, vẫn có một bông hồng cạnh gối.
Cho đến một ngày, tôi băng qua con sông gần nhà. Mọi lần khi tôi có ý định vượt sông lại có cảm giác đau nhói ở lồng ngực và tim tôi đập rất nhanh....cứ như đang sợ hãi điều gì đó và nó ngăn không cho tôi đi. Hôm nay, tôi quyết phải tìm hiểu vùng đất bên kia sông. Bất chấp cảm giác sợ hãi đang bao phủ khắp người, tôi chậm chạp tiến từng bước một về phía trước.
Tôi đứng sững lại.............Trước mắt tôi lúc này là cánh đồng hoa tôi vẫn gặp trong giấc mơ, có khác chăng chỉ là ở đây không có cô gái luôn đứng cười với tôi. Dạo quanh cánh đồng hoa rộng lớn, tôi dang tay đón nhận những cơn gió mơn man da thịt, mát rười rượi. Kiếm một chỗ mát mẻ và thóang đãng, tôi đặt lưng xuống. Nằm gối đầu lên tay, tôi nhìn thẳng lên bầu trời trong xanh trên cao kia, cảm giác hình như đang có ai nhìn mình...........tôi ngủ thiếp đi.........
Tôi thấy mình đang đứng trên cánh đồng hoa, phía xa vẫn là cô gái đang mỉm cười. Hôm nay có vẻ khác với mọi ngày, gương mặt cô ấy ẩn hiện một nét buồn man mác. Vài lần tôi nhận thấy cô ấy muốn bước đến gần tôi nhưng không tài nào đi được. Thế là tôi nghĩ ra một chuyện........Tôi tìm vài sợi dây mây kết lại thành chiếc vòng, tôi đính thêm vài bông hồng lên đó thành một chiếc vòng hoa đội đầu. Thả chiếc vòng xuống đất, tôi chạy ra xa một chút để cô ấy có thể tới gần chiếc vòng mà vẫn giữ nguyên khoảng cách với tôi. Nhặt chiếc vòng lên, cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, ngập tràn hạnh phúc. Đội chiếc vòng lên đầu, nhìn cô ấy lúc này như một công chúa......công chúa của các lòai hoa.........Không kiềm đc mình, tôi chạy thật nhanh đến nắm lấy tay cô ấy. Cô ấy không để ý nên cũng không thể né kịp. Bàn tay bị tôi giữ chặt, cô ấy ngước lên nhìn tôi, không nói lời nào. Nhìn vào đôi mắt long lanh đang chất chứa những cảm xúc không thể diễn đạt thành lời, tôi cảm thấy hồi hộp. Cảm giác như mình bị nuốt trọn vào trong ánh mắt thấm đẫm yêu thương............
.........rồi môi tôi có cảm giác nóng ấm. Khi tôi định thần lại được thì cô ấy đã áp đôi môi mềm mại của mình lên môi tôi. Đôi tay trong vô thức đưa lên như muốn ôm ghì lấy cô ấy. Tôi chưa kịp làm đã cảm thấy đầu đau như búa bổ. Hai chân khụy xuống, tay ôm lấy đầu...........đầu đau nhức như hàng ngàn mũi kim đâm vào trong khối óc, từng mạch máu như tê liệt..............cảm giác nhói giật từng cơn......Cô ấy cúi xuống, khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng. Nhưng những ngón tay thon dài vừa chạm vào tôi thì một tiếng sét long trời lở đất vang lên, dộng mạnh vào tai tôi khiến tôi choàng tỉnh.
Bật người dậy ngơ ngác, tôi quay nhìn xung quanh. Bầu trời đã đen kịt lại, gió lốc thổi từng cơn như muốn bứt tung cả những gốc cây già cỗi, sấm chớp đì đùng......giữa cánh đồng hoa lúc này là một con lốc đang cuốn bay tất cả mọi thứ, cát bụi tung mù mịt.......Điều đáng sợ hơn là tôi nhìn thấy cô gái trong giấc mơ........cô ấy đang dần bị hút vào trong lốc xoáy..........Trong cơn sợ hãi tột cùng, tôi đã hét lên cái tên
_....Sóng Giang........_ rồi giật mình nhận ra cái tên ấy tôi chưa từng nghe qua
Đầu tôi lại đau không ngừng, những hình ảnh, những tiếng nói.....xoáy vào nhau, trộn lẫn như thước phim tua nhanh.....lần lượt lướt qua trong óc mà không kịp nhìn kĩ............Nhưng bây giờ không phỉa lúc để suy nghĩ, hình ảnh trước mắt khiến tôi cố nén cơn đau, đứng lên chạy nhanh về phía cô gái ấy. Định sẽ kéo cô ấy tránh xa cơn lốc nhưng vừa chạm tay vào người cô ấy, trong đầu tôi lai xuất hiện thêm hàng loạt hình ảnh....vừa nhanh vừa chậm......chúng cắt ghép với nhau thành một bộ phim mà tôi và cô gái có cái tên Sóng Giang kia đóng vai chính..........Khụy người xuống một lúc định thần, tôi run run đặt tay lên vai Giang
_ Giang......em.........đừng đi.........đừng bỏ Kiều mà........_ câu nói tôi đứt quãng vì cơn đau đầu hành hạ
Giang ôm lấy tôi, cười hạnh phúc khi nước mắt lăn dài trên đôi má hồng
_ Kiều đã nhớ rồi........Kiều đã nhớ ra rồi........_ cố ấy vui mừng thì thầm bên tai tôi
Đúng lúc đó từ giữa tâm cơn lốc xoáy tỏa ra một luồng hào quang chiếu rọi khắp nơi, từ trong luồng hào quang một người phụ nữ đã lớn tuổi xuất hiện trong bộ áo màu trắng. Từ người bà ta tóat lên sự uy nghiêm khiến ngừơi khác thầm kính phục, nhìn bà ta rất giống một vị thần. Đôi mắt bà ta quắc lên nhìn về phía chúng tôi đầy giận dữ. Chỉ ngón tay về phía Sóng Giang, bà ta quát
_ Sóng Giang, sao con lại không nghe lời? tiếp tục với thứ tình cảm phàm trần này chỉ có hại cho con thôi, hãy mau theo ta quay trở về
_ con không về....._ Giang hét to rồi nắm chặt lấy tay tôi
_ con nói gì? nếu con không về thì cô ta sẽ chết_ bà ta hướng ngón tay về phía tôi, đầu ngón tay sáng lên
Giang quay sang nhìn tôi, ánh mắt khẩn thiết. Tôi không thể do dự lúc này, đây là lúc tôi không được quyền do dự, tôi siết chặt tay Giang, gật đầu........
_ nếu mẹ giết Kiều thì con sẽ chết chung với cổ.....có chết chúng con cũng ở bên nhau......_Giang nhìn tôi mỉm cười, tôi cũng cười.....đó là quyết định của tôi.......
_ con..................._ bà ta giận run người, nói không nên lời, gương mặt đỏ gay......
_ mẹ, con cầu xin mẹ, hãy cho con toại nguyện, cho con đến với Kiều......._Giang mở miệng cầu xin
_ không được_ giọng nói đầy uy quyền lại vang lên cắt ngang câu nói của Giang_ con là tiên, nó là người phàm sao có thể....đã thế cả hai còn là nữ. Ta không chấp nhận
_ con thà làm người phàm để được ở bên Kiều còn hơn là làm tiên............_ Giang bắt đầu khóc, những giọt nước mắt trong như pha lê rơi khỏi khóe mi lăn dài xuống
_ đừng nói nhiều, mau theo ta về............
Đến nước này thì tôi không còn im lặng được nữa
_ khoan đã_ bà ta quay lại nhìn tôi với ánh mắt khinh khỉnh pha lẫn sự ngạc nhiên_ bà là Thánh mẫu có đúng không? Bà là mẹ của Sóng Giang?
Đợi bà ta gật đầu tôi tiếp
_ bà là mẹ sao lại không nghĩ tới con mình, chỉ bíêt làm theo ý mình. Bà ép cô ấy làm theo lời bà vậy bà có nghĩ cô ấy sẽ vui vẻ không?chẳng phải đối với cha mẹ hạnh phúc của con cái là quan trọng nhất sao,vậy sao bà cứ muốn cô ấy làm theo ý bà. Nếu cô ấy đã không hạnh phúc khi làm tiên vậy thì làm tiên có nghĩa lí gì,làm tiên thì có gì hay kia chứ. Không phải những gì bà nghĩ tốt cho cô ấy thì nó sẽ tốt thật đâu, nếu cô ấy đã không thích thì cho dù đó có là điều ai cũng mong muốn cô ấy cũng không màng đến.Chẳng phải sống chỉ cần vui vẻ hạnh phúc thì đã là sống tốt rồi sao?
_ ngươi thì biết gì......Ngươi hãy nhìn lại mình xem, chỉ là một đứa con gái người phàm,làm sao ngươi có thể đem đến cho nó hạnh phúc, làm sao ngươi có thể bảo vệ được cho nó trước ánh nhìn của mọi người. Rồi nó sẽ sống như thế nào khi ngươi cũng chết đi vì "sinh lão bệnh tử".......mọi thứ lại trở về như ban đầu, đã thế thì tốt nhất nó nên kết thúc từ đây
_ tôi chỉ là người phàm nhưng tôi sẽ dùng cả cuộc đời mình để làm cho cô ấy sống bên tôi thật vui vẻ, chỉ cần chúng tôi có nhau thì xã hội là cái thá gì chứ. Chúng tôi sống cho bản thân mình chứ không phải sống cho họ, sao cứ phaỉ nhìn thái độ người khác mà sống, sống như vậy thì còn gì gọi là sống............cho dù chết tôi cũng sẽ luôn ở bên Sóng Giang vì.............tôi yêu cô ấy_ khi nói câuc uối tôi quay sang nhìn Giang và cô ấy cũng đang nhìn tôi, nở nụ cười rất tươi
_ được, nếu ngươi đã muốn chết như thế ta sẽ toại nguyện cho ngươi_ dứt lời một tia sét phóng thẳng xuống người tôi. Tôi đứng yên không tránh né, Giang đã ôm chặt lấy tôi với ý định cùng chết...........
Chỉ nghe thấy một nổ chát chúa bên tai.......tôi không cảm thấy chút đau đớn gì. Tôi vẫn chưa chết sao?.....Khẽ hé mắt nhìn, tôi thấy một khoảnh đất dưới chân sát bên cạnh bị sét đánh trúng làm tung tóe lên, khoét một lỗ. Hai chúng tôi ngước nhìn Thánh mẫu thì bà ta đang khuất dần sau những đám mây đen, chỉ còn vang vọng lại câu nói:"hãy sống cho tốt như lời các con đã nói"
Vậy là............bà ấy.........chấp nhận rồi sao.........Tôi nhìn, Giang đang cười rất tươi. Hai chúng tôi ôm siết lấy nhau. Mây đen tan hết lại lộ ra bầu trời xanh thẳm, cánh đồng hoa lại trở nên yên bình như chưa từng có gì xảy ra. Mọi thứ cứ như một giấc mơ...........Nhưng tôi bíêt có một thứ không
phải là mơ. Đó là tình cảm của tôi và Sóng Giang. Nó luôn tồn tại và mãi mãi tồn tại..........................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro