Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 65. Nhu tình

Mùa xuân sắp trôi qua, rũ bỏ xuống trước thềm mùa hạ những cơn gió lạnh buốt. Kim Amie vừa sợ lạnh lại vừa thích lạnh, nhìn tán cây đầy hoa anh đào phất phơ từng cánh hồng hào trong không trung, sau đó rụng đầy dưới sân vườn quả thật cũng có chút tiếc nuối. Nhưng làm gì có ai có thể níu kéo thời gian, khoảnh khắc này trôi qua, khoảnh khắc kia lại tới, mỗi thời điểm đều có những nét đẹp riêng. Nhưng mùa xuân năm nay chính là đặc biệt nhất, bất kể mùa xuân nào của những năm sau này cũng không thể đem ra so sánh.

Kim Amie gần đây đã trở về Busan cùng Kim Seokjin, bên cạnh còn có Jimin, Soojin, Sejung. Jeon Jungkook bất quá không đi được, lại bắt đầu bày ra dáng vẻ của một ông chồng ân cần chu đáo, sửa soạn hành trang cho cô lên đường. Kim Seokjin nghe thấy Jeon Jungkook năm lần bảy lượt dặn dò, anh sốc đến mức nghệch mặt ra.

"Jungkook à, anh nuôi nó còn lâu hơn em đấy!"

Thật lòng, Kim Amie không thích Busan lắm, nơi mà cô sinh ra và lớn lên cũng chính là nơi chứa đựng những hồi ức đau lòng nhất. Ban đầu cô rời khỏi đây cũng không mấy quyến luyến, nhưng khi trở về, cô không thể phủ nhận việc bản thân có một chút an lòng. Bởi lẽ Busan là nhà, và đó là điều không bao giờ có thể thay đổi.

Kim Amie cùng Kim Seokjin đi thăm mộ mẹ, sau đó về lại căn nhà trước đây. Cây sồi to lớn vẫn sừng sững trước cửa, bóng râm xuề xoà che chắn cả một vùng trời mát rượi. Dưới đất cây cỏ đã mọc um tùm, lá rụng cả cũ lẫn mới chồng chất lên nhau. Gió khẽ thổi qua mang tai, hai người cùng nhau quét dọn cả trong lẫn ngoài, vọng lại từ đâu đó là tiếng lá cây kêu lạo rạo, chim chóc hót líu lo trong lành. Những ngày như thế này trước đây đều đã từng rất nhiều lần trải qua, nhưng chưa bao giờ khiến cho Amie thất thần đến vậy. Không hẳn là luyến tiếc, chỉ là có chút nhớ nhung.

Trong nhà Kim Amie có khá nhiều vật dụng kỷ niệm mà khi đến Seoul, cô đã không mang theo. Đôi giày mẹ mua cho, cũng chính là vật chứng kiến vụ tai nạn thảm khốc năm ấy, Kim Amie giữ lại nhưng thường không dám nhìn tới, rất lâu rồi mới lôi từ trong tủ ra. Quần áo đầy màu mè mà thuở còn bé Kim Seokjin mua cho cô, trước đây chưa từng động đến nhưng tới giờ vẫn cất giữ cẩn thận. Nhắc đến lại cảm thấy buồn cười, trước đây mỗi lần anh ấy nói vừa mua thứ gì cho cô, trong lòng cô liền vực lên một linh cảm không lành.

Cây sồi trước cửa nhà chính là khó quên nhất, những vết đóng của năm đó từ lâu đã trở nên chai sần, không còn nhìn thấy được nữa. Kim Seokjin lúc trước mỗi lần đo chiều cao cho cô đều dùng cây sồi đó đánh dấu, mấy tháng sau lại tá hoả khi nhận ra Kim Amie chẳng những không cao thêm mà còn ngày một lùn xuống. Về sau mới biết, ra là do cây sồi lớn quá nhanh.

Ở lại Busan thêm một ngày nữa, cả bọn cùng nhau kéo tới nhà Song Soojin ăn cơm. Mẹ Soojin bao giờ cũng là người hiếu khách, đối với những đứa trẻ từ lâu đã trở nên quen thuộc như bọn cô thì lại càng yêu thích hơn. Song Soojin lại chơi thân với Kim Amie nhất, nên hôm nay cũng không phải lần đầu tiên cô ngủ lại nhà cùng cậu ấy.

Lúc Song Soojin đang trong phòng tắm, trên màn hình điện thoại của Kim Amie bỗng hiển thị một thông báo. Cô nhìn sang, hơi ngạc nhiên khi phát hiện tin nhắn đó đến từ Lover App.

J.Cookie

J.Cookie

Chào bé.

Làm quen không cưng?

Ali.Kim

Được ạ.

J.Cookie

Ừ, bé còn độc thân chứ?

Ali.Kim

Đương nhiên rồi ạ.

J.Cookie

:)

Anh cho em nói lại đấy.

...

Kim Amie tay cầm điện thoại cười tít mắt. Lúc vừa ngã xuống giường, trên màn hình điện thoại đã hiển thị một cuộc gọi đến, không cần nhìn cô cũng đoán được là cuộc gọi của ai. Vừa nhấn nghe máy, bên tai đã là một âm thanh trầm thấp đầy nhớ nhung.

"Sao không trả lời tin nhắn của anh?"

Kim Amie ngưng cười, khe khẽ nói:

"Em nhớ anh, em biết thế nào anh cũng sẽ gọi cho em mà. Em muốn nghe giọng của anh."

Lần này, đến lượt Jeon Jungkook buông xuống một tiếng cười đầy hài lòng. Một lúc sau, anh lại nói:

"Nhưng giọng của em ngay lúc này làm anh sầu não quá, anh nhớ em."

"Hôm nay anh đã làm gì vậy?"

"Nhớ em."

"Em hỏi công việc cơ mà?"

Anh ở phía bên kia khẽ khịt mũi mấy cái, sau đó nói:

"Đến cảng, dùng cơm cùng Chủ tịch Eun. Sau đó thì về công ty làm việc, về đến nhà thì nhắn tin cho em."

"Sao tự nhiên anh lại nhớ đến ứng dụng này thế, em còn tưởng anh xoá mất rồi."

"Anh tình cờ nhìn thấy trong máy thôi."

Cô hơi bĩu môi, giọng điệu ngờ vực:

"Không phải là giữ để tiện tò tí te tò te với cô nào đó chứ?"

"Ừ thì có đấy, cô ấy vừa bảo mình còn độc thân."

Cô thấy anh có vẻ vẫn còn để bụng mấy lời vừa rồi liền phá lên cười, một lúc sau, Jeon Jungkook bất thình lình lên tiếng, giọng điệu rầu rĩ hẳn.

"Amie à."

"Dạ?"

"Anh nhớ mùi của em quá."

Lời nói đi đôi với tiếng thở dài của anh, Kim Amie chợt thấy lòng mình mềm nhũn. Cô hạ tầm mắt, im lặng mất một lúc, sau cùng mới nhẹ giọng dỗ anh:

"Trưa mai em về rồi mà."

"Trưa mai chứ có phải tối nay đâu, anh muốn ôm em ngủ."

Cô dở khóc dở cười, một lúc sau lại cảm thấy hơi nghẹn ngào. Kim Amie cũng muốn ôm anh, cô cũng rất nhớ mùi của anh.

"Mai em phải về sớm đấy, anh ra sân bay đón em."

"Dạ."

Không khí có chút chùn xuống, nói chuyện với anh lúc này lại không thể được anh ôm vào lòng, cô bịn rịn vô cùng. Nghe thấy tiếng thở dài của anh, khoé mắt lại càng cay hơn, nhân lúc tiếng nước trong phòng tắm vừa tắt, cô liền nói:

"Anh, Soojin đến rồi, chúng em đi ngủ đây. Ngủ ngon."

"Được rồi, bye bé, ngủ ngon."

Điện thoại tắt, Kim Amie mím môi thở dài. Nếu còn nói với anh thêm một lúc nữa, cô sợ mình sẽ nhịn không nổi mất. Song Soojin trở ra, trông thấy cô ngồi thẩn thờ ở trên giường liền nâng cao chân mày:

"Tớ tắm có một chút mà cậu thấy nhớ tớ rồi đó hả?"

Kim Amie không trả lời, chỉ cúi mặt nhìn vào điện thoại, Lúc này màn hình bỗng sáng lên, hình nền hai người chụp cùng nhau ở Jeju đập ngay vào mắt, cô lại càng cảm thấy sầu hơn. Song Soojin lúc này mới à một tiếng, nhếch khoé môi:

"Trời ạ, ra là nhớ chồng cậu."

Kim Amie cũng không phủ nhận, vì đó vốn dĩ là sự thật.

Buổi tối hôm đó cô thực sự sầu não, lúc chăn đã đắp ngang cổ trong lòng vẫn luôn trăn trở. Từ lâu cô đã tự rèn luyện cho mình bản tính tự lực, không ngờ sắp bước qua năm hai mươi lăm tuổi, thiếu mùi của một Jeon Jungkook thôi mà cô lại không ngủ được. Về khuya trời vẫn lạnh, lăn qua lăn lại trên giường, trăng sáng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào bên trong căn phòng với bốn bức tường màu xanh thẫm khiến cho Kim Amie lúc này lại càng tỉnh ngủ ra. Cô nhớ ánh trăng treo trên ngọn cây anh đào già ngoài cửa sổ, cô nhớ cánh tay săn chắc đêm nào cũng nằm ở dưới gáy, cô nhớ anh.

Tầm mắt hơi hạ xuống, Kim Amie kéo cái chăn che tới một phần gò má đỏ ửng, khoé mắt hồng hồng dần trở nên long lanh.

...

Gần hai giờ sáng, sau lớp kính nhìn từ tán cây anh đào là một màu trầm tĩnh lặng. Jeon Jungkook ngồi dậy, đánh một tiếng thở dài. Anh nằm ở đây đã hơn một giờ đồng hồ, kết quả vẫn là cảm thấy có gì đó không được thoải mái. Anh quen ôm cô ngủ rồi, nhìn cái gối ôm mềm xèo trong lòng, anh lại muốn vứt nó xuống giường.

Cửa phòng mở, Jeon Jungkook đưa tay dụi mắt, thất thần bước vào phòng sách. Mở màn hình điện thoại kiểm tra, còn hơn mười phút nữa mới tròn hai giờ, anh định bụng sẽ uống một ít rượu cho ấm bụng. Gần đây đầu anh thường có dấu hiệu đau trở lại, từng cơn vụn vặt và uống thuốc vào lại hết nên anh không định nói với Amie làm gì, cô ấy chỉ có nước sốt sắng lên. Dù sao anh cũng đã quen với một cái đầu thỉnh thoảng lại đau âm ĩ rồi, bây giờ nếu nó đột ngột trở lại như bình thường, có khi anh còn lo hơn.

Từ lúc sống cùng với Kim Amie, ngoài những lần gặp đối tác ra, Jeon Jungkook ít khi ở nhà mà lại động đến bia rượu. Anh là đàn ông, đương nhiên không phải không muốn uống, chỉ là lo Kim Amie sẽ không thích. Cô chưa từng nói với anh, nhưng mỗi lần ngửi thấy mùi rượu trên người anh, hai chân mày cô sẽ hơi nhíu lại, tay xoa nhè nhẹ trên chóp mũi. Nhưng Kim Amie ngoan ngoãn bên anh chính là như vậy, ít khi chủ động yêu cầu hay đòi hỏi ở anh cái gì, những điều này cũng chỉ là do Jeon Jungkook tự mình phát giác ra. Thế nên nhiều chai rượu quý trưng trong phòng sách, rất lâu rồi anh không động tay tới.

Rượu rót quá tay, Jeon Jungkook uống hơi nhiều một chút. Sau cùng lại thấy chưa đến hai giờ, anh lại tiện thể nốc thêm mấy ly. Cuối cùng khi đã ngà ngà say, màn hình điện thoại hiển thị gần hai giờ hai mươi phút, anh không để tâm đến số nữa, chỉ đăm đăm vào nụ cười của Kim Amie.

Anh nhớ muốn chết.

Màn hình điện thoại tắt, anh hơi mím môi, loạng choạng bước xuống ghế. Vẫn còn đủ tỉnh táo để cất chai rượu, cái ly thì tuỳ tiện mang xuống bếp vứt ở bồn rửa chén. Bước đầu tiên vừa hướng đến phía phòng ngủ, phòng bếp đã vang vọng tiếng chuông điện thoại, Jeon Jungkook ngó nghiêng mới phát hiện mình vậy là lại bỏ quên điện thoại ở trên bàn.

Hai chữ "cục cưng" đập vào mắt khiến cho anh hơi bất ngờ, số giờ chính xác lúc này là hai giờ ba mươi.

"Em chưa ngủ à? Sao thức khuya vậy?"

Trả lời anh là một không gian tĩnh mịch, Kim Amie ở bên kia im lặng không nói. Jeon Jungkook cố tỉnh táo lên tiếng:

"Em à, sao vậy?"

Vài ngọn cây ở cửa sổ gần đó khẽ đong đưa, phía bên kia điện thoại cũng rì rào như vừa có một cơn gió thổi qua. Giọng Kim Amie lí nhí, nghe qua tựa như là cô đang rất lạnh:

"Anh à, xuống dưới mở cửa cho em với."

Jeon Jungkook sững sờ, tim đập lịch bịch, anh cho rằng mình say đến nghe lầm. Nhìn vào tên người gọi, anh hỏi lại:

"Amie, em vừa nói gì đó?"

"Em quên mang chìa khoá rồi, ra mở cửa cho em đi."

Ngay tức thì, Jeon Jungkook vứt điện thoại trên bàn, gấp rút chạy đến cánh cửa nhà. Trong nhà tối om, không gian tĩnh mịch, anh cảm nhận được bàn tay đang mở cửa của mình cũng trở nên run lên. Rất nhanh cánh cửa đã mở toang, Kim Amie thật sự đứng sừng sững ở trước nhà, cả người co rúm, vali nắm chặt trong tay.

"Ơ, anh nhanh thế?"

Cô cười tít mắt nhìn anh, kéo vali vào bên trong, từng bước đi khiến cho áo lông mềm mại ngúng nguẩy theo. Cởi găng tay đặt lên vali, cô liền xoay người ôm lấy Jeon Jungkook.

"Em nhớ anh quá nên phải chạy về với anh."

Cửa nhà chưa đóng, Jeon Jungkook vẫn còn đang đứng hình. Đến khi cảm nhận được hơi ấm này là thật, anh mới hốt hoảng gỡ tay cô ra:

"Tối mà em tự lên máy bay về đây một mình?"

Hai cánh tay đang được anh nắm lấy, cô vui vẻ gật đầu.

"Thấy em giỏi không?"

"Sao em không gọi anh đến đón em?"

"Em muốn tạo bất ngờ cho anh, vậy mà anh vẫn bình thường à."

Thế nào là bình thường? Vừa rồi Jeon Jungkook còn tưởng rằng tim mình đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhìn sắc mặt cô trắng bệch vì trời lạnh nhưng đuôi mắt cong cong nhìn anh, trong lòng anh lúc này dâng lên một cỗ hạnh phúc chưa từng có. Kim Amie vì nhớ anh nên mới từ Busan một mình chạy về đây, trời về khuya còn lạnh như vậy, vừa vào nhà đã liền ôm chầm lấy anh.

Rất nhanh, Kim Amie nũng nhịu áp mặt vào lồng ngực Jeon Jungkook. Còn tưởng anh không bất ngờ, cô có hơi bĩu môi.

"Buồn ghê, em nhớ anh chết được, em còn tưởng anh sẽ ôm em thật chặt cơ."

Ngay tức thì, cánh cửa liền đóng sầm. Jeon Jungkook một lần nữa kéo Kim Amie ra khỏi cái ôm, trực tiếp hôn lên môi cô. Amie bất ngờ với sự nồng nhiệt này của anh, đôi môi lạnh lẽo lúc này đã được phủ lên dư vị ngọt ngào cùng ấm áp. Một người bất chợt cuồng bạo, một người trở nên lúng túng, căn nhà tĩnh lặng lúc này vang lên vài âm thanh mị hoặc, rõ nhất ở bên tai cô chính là tiếng thở nặng nề của Jeon Jungkook cùng mùi rượu cay nồng thoáng qua nơi đầu lưỡi. Anh kéo eo Kim Amie lại sát mình, thắm thiết hôn như muốn giải bày hết nỗi nhớ nhung cùng cực của mấy ngày qua. Anh không cho rằng mình lại chật vật đến như thế khi cô không có ở bên cạnh, càng không dám tim bản thân sẽ mê muội hơi ấm của cô mà trở nên mất kiểm soát giống như lúc này. Nhưng môi càng ấm nhiệt độ con tim càng cao, anh từng bước từng bước lấn tới, ép cô tựa người vào tường.

Jeon Jungkook thật sự say rồi. Anh kiềm chặt cô trong lòng, từng cái hôn mạnh bạo lẫn ôn nhu xen kẽ lẫn nhau, rải rác từ môi tới mắt, rồi lại đến cần cổ trắng mềm phía sau lớp áo bông. Kim Amie nghe thấy tiếng vali ngã trên nền nhà, cơ thể cũng có chút chuyển động, âm thanh dây kéo vang lên, Jeon Jungkook cởi áo khoác bông của cô vứt trên sàn nhà. Áo bên trong không mấy dày dặn, cơ thể nóng bừng lúc này được siết chặt bởi lòng bàn tay của Jeon Jungkook. Trong cơn u mê đến mù mịt, cô nghe thấy anh thỏ thẻ:

"Anh nhớ em, nhớ em chết đi được..."

Lưng rời khỏi bức tường, tay anh luồng vào áo hung bạo vuốt ve từng tất da mềm mại. Kim Amie cũng siết lấy anh, nhón chân cao để anh tiện bề hôn lấy. Bước chân anh di chuyển dần về hướng cầu thang, cô liền lập tức cảm nhận được sự hồi hộp từ nơi ngực trái. Rất nhanh, anh rời khỏi môi cô, cả cơ thể bỗng chốc liền trở nên nhẹ tênh. Jeon Jungkook bế cô trên tay, cả cơ thể Kim Amie lúc này khẽ chuyển động theo từng bước chân gấp gáp của anh.

Một đêm dài trôi qua, cả người Kim Amie bị anh thăm hỏi đến mỏi nhừ. Cô vô lực nằm trên cánh tay anh, cơ thể trần trụi không một mảnh vải được anh ôm chặt. Lòng bàn tay Jeon Jungkook vuốt dọc sống lưng cô, ở trên đôi vai trắng nõn tình tứ hôn xuống, mùi hương quen thuộc này khiến cho anh vô cùng dễ chịu. Thái dương anh loáng thoáng nhẹ một tầng mồ hôi, lồng ngực săn chắc khẽ phập phồng lên xuống. Kim Amie hơi nhướng người, ý muốn hôn anh, anh liền lập tức cúi người đáp lại. Cả hai ôm chặt quấn quýt thật lâu, đến khi mí mắt không còn sức lực mới cùng nhau đi vào giấc ngủ.






___
*tổng tài bị phá sản đang là trend hả các bác? mấy hôm nay có nhiều bạn ib kêu mình viết về tổng tài bị phá sản đi thế là mình đang định cho anh Bánh trong Chuyện tìnk bánh trứng phá sản đây 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro