Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17. Muốn nói lời xin lỗi

Sáng hôm sau, Jeon Jungkook đến công ty với cái tâm trạng không thể rối bời hơn. Anh không đến phòng Giám đốc điều hành, ngược lại lại chạy đến trước cửa phòng của Kim Taehyung, đưa mắt ngó qua ngó lại mà tìm kiếm.

Kim Amie không có ở đây.

"Gì đây?"

Âm thanh phía sau làm Jeon Jungkook hơi giật mình. Anh quay người lại, sau đó gãi gãi đầu. Gương mặt hốc hác do thiếu ngủ bắt đầu trở nên hơi lúng túng.

"Gì đâu... Kim Amie chưa đến nữa à?"

Kim Taehyung còn tưởng Jeon Jungkook lại muốn gây sự, liền chán nản lướt ngang, vừa đi vừa nói:

"Người ta không có đi trễ đâu. Thư ký Kim bị sốt nên xin nghỉ phép rồi."

"Vẫn còn sốt à? Có làm sao không?"

Kim Taehyung ngừng bước, quay lại nhìn Jeon Jungkook với ánh mắt đầy rẫy sự khó hiểu.

"Nhìn cái gì? Tôi hỏi cô ấy có làm sao không?"

"Đương nhiên phải có làm sao thì mới nghỉ... Này, hai người hòa lại rồi à?"

Jeon Jungkook một tay xoa xoa chóp mũi, cuối cùng giả vờ không nghe thấy câu hỏi của Kim Taehyung, nói:

"Tôi đi đây."

...

Từ sáng cho đến giờ nghỉ trưa, Jeon Jungkook không tài nào tập trung được vào công việc. Cuộc hội thoại của anh cùng Kim Seokjin hôm qua, đến bây giờ vẫn còn văng vẳng ở bên tai.

"Anh đã giết chết mẹ của con bé."

"Kim Seokjin, anh điên rồi sao? Anh có biết mình đang nói cái gì không?"

"Anh đương nhiên biết rõ mình đang nói cái gì. Anh từ nhỏ đã không có tình yêu thương của mẹ, và cũng chẳng có ai có ý định yêu thương anh cả, nhưng duy nhất mẹ của Kim Amie đã tự nguyện chăm sóc cho anh. Em biết không, bà ấy đối tốt với anh đến mức anh đã gọi bà là mẹ, và rất nhiều lần anh đã lầm tưởng rằng đó là mẹ ruột của mình, lầm tưởng rằng Kim Amie chính là em gái thực sự của anh. Nhưng đến cùng, anh lại gián tiếp giết chết bà ấy... Bà đã đỡ lấy anh trong một vụ tai nạn xe. Một đêm ngắn ngủi, Amie tận mắt chứng kiến mẹ mình toàn thân bê bết máu me nằm bất động dưới lòng đường, em có biết sau chuyện đấy con bé đã bị ám ảnh rất nặng nề không? Thậm chí đến bây giờ tình trạng của nó vẫn không khá khẩm hơn, nó giống y hệt em đấy Jungkook. Nhưng em còn có thể dùng thuốc, Amie thì chẳng có thuốc nào trị được nỗi sợ của nó cả, con bé chỉ biết sợ hãi đến run rẩy và bật khóc thôi. Anh ban đầu chẳng dám nói ra lý do này với em, vì anh xấu hổ, rất rất xấu hổ. Dù con bé không hận anh, nhưng anh vẫn xấu hổ và đau lòng đến mức không biết mình đã đối diện với cái lan can của sân thượng bao nhiêu lần, anh muốn chết quách đi cho xong. Nhưng anh không làm được, vì anh nghĩ đến Amie. Con bé đáng thương lắm rồi, chẳng còn có ai để nương tựa cả. Amie thậm chí còn không thể học ở một ngôi trường Trung học và Đại học mà mình yêu thích, chỉ vì tiết kiệm tiền. Con bé nói nó có thể tự lo được, nhưng anh vẫn không đồng tình. Và anh biết rằng dù mình có dốc hết lòng cũng chưa thể bù đắp được một phần nhỏ tổn thương mà anh đã từng gây ra. Jeon Jungkook, em nghe cả rồi đấy, cuối cùng em đã chịu hiểu hay chưa?"

...

Vứt chiếc bút bi lên bàn, Jeon Jungkook điên tiết vò lấy tóc mình, thật sự không thể lường được hóa ra mọi chuyện lại là như vậy. Hóa ra cô ấy mất mẹ từ nhỏ, hóa ra là Kim Seokjin nợ cô ấy món nợ lớn đến như thế. Trong nhiều ngày qua anh đã đối xử với Kim Amie thế nào chứ, anh đã nhìn cô ấy bằng ánh mắt gì. Đúng là điên mất thôi.

Lòng vẫn còn đang rối bời, bỗng có tiếng chuông reo lên. Không phải điện thoại di động, là điện thoại bàn. Jeon Jungkook sầu não nhấc máy.

"Alo."

"Giám đốc Jeon, có cô Han Jookyung, Phó giám đốc của Jella đến đây muốn tìm anh. Cô ấy nói rằng hôm qua Thư ký Kim thất lễ, Trợ lý Kang thì lớn tiếng quát vào mặt cô ấy. Bây giờ cô Han nằng nặc đòi phải gặp anh, chúng tôi cũng không biết nên..."

Nghe đến Han Jookyung, trong đầu Jeon Jungkook tự động tưởng tượng ra tiếng "chát" đến chói tai. Anh như nổi cơn điên, lớn giọng quát:

"Con cừu điên đó có mặt mũi chạy đến đây? Gọi bảo vệ lôi cô ta ra ngoài, để tôi xuống tận dưới thì cô ta hơi mệt đấy."

Nói xong, anh liền lập tức gác máy. Giờ thì hay rồi, anh không thể tập trung được vào cái gì, cũng không biết sắp tới phải đối diện với Kim Amie ra sao.

...

"Có cần phải thế này không? Tớ biết chìa khóa bị rơi ở nhà hàng ERIUS, chúng ta đến đó tìm là được rồi."

Park Jimin xem xét lại cái ổ khóa mới thay, sau đó nói:

"Thôi, nhân lần này thay luôn cho rồi. Tớ thấy cái ổ lần trước không ổn từ lâu, chỉ là cậu bảo giữ thì tớ giữ thôi. Mà có cần báo với quản lý chung cư một tiếng không?"

"Không đâu." Kim Amie đưa tay giữ miếng hạ sốt sắp bị rơi ra trên trán, nói "Mọi người ở đây có thay cũng không nói gì, không sao đâu."

Park Jimin gật đầu sau đó nhìn Kim Amie với ánh mắt đầy lo ngại.

"Nó còn mát không? Hay thay miếng mới nhỉ? Ban nãy anh Seokjin đưa cho tớ cả đống này."

"Không cần đâu. Tớ thấy nó vẫn còn dùng được."

Park Jimin không chút thương lượng, trực tiếp gỡ luôn miếng trên trán của Kim Amie, sờ sờ mấy cái.

"Được cái đầu của cậu, hết dính luôn rồi, mát mẻ gì nữa đâu." Park Jimin cho miếng cũ vào trong túi, sau đó lấy ra một miếng hạ sốt mới toanh, gỡ ra rồi dán vào trán Kim Amie "Thế này xem có được không. Giờ thì vào trong đi, tớ phải đi đây. Chút nữa công ty tớ có cuộc họp."

"Ừ, cảm ơn nhá."

Park Jimin đi rồi, Kim Amie cũng vào trong. Điều đầu tiên làm chính là gọi điện thoại báo tình hình cho Kim Seokjin nghe. Biết được mọi thứ đã ổn, anh ấy mới yên tâm bảo cô nghỉ ngơi.

Chậc, đột nhiên lại nghĩ đến việc hôm nay xin nghỉ, trong lòng cô thầm tiếc tiền đến chết được. Nhưng Kim Seokjin một mực không cho cô đến công ty, bảo cô nhất định phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng, cô cũng chỉ có thể vâng dạ nghe theo. À, anh ấy đương nhiên còn đòi biết mặt mũi của cái kẻ gọi là "đối tác của công ty" đã ra tay đánh cô, tuy nhiên cô kiên quyết không chịu nói. Dựa vào tính khí của anh ấy, chắc gì không rủ rê Park Jimin chạy đi tìm người làm ầm ĩ lên một trận. Thật may vệt đỏ trên mặt đã nhạt đi nhiều, nên Park Jimin không biết chuyện cô bị đánh. Nếu không thì... Hmm, chắc chắn sẽ mệt mỏi lắm đây.

Lúc mở điện thoại, Kim Amie mới phát hiện tin nhắn anh Bánh gửi cho mình vào tối hôm qua.

J.Cookie

J.Cookie
Ali, tự nhiên anh có cảm giác
mình đã làm sai điều gì đấy..

Làm sai?

Là điều gì mới được?

...

Mười phút trôi qua, tin nhắn lại đến ngay.

J.Cookie

J.Cookie
Cuối cùng cũng chịu trả lời.

Tưởng em mất tài khoản, còn
định nhắn qua gmail cho em.

Em ở đâu từ hôm qua đến
giờ vậy?

Em bận một chút chuyện thôi

Xin lỗi anh nhé, em đang bị bệnh

Thời tiết dạo nay tệ quá

J.Cookie
Em bị bệnh á?

Chết tiệt, bệnh gì?

Không sao chứ?

Không phải vì em đang nằm
viện nên mới không nhắn
tin cho anh đấy chứ?

Em tuyệt đối không nên giấu
anh đâu. Anh giận thật sự đấy.

Không có đâu, em không sao

Chút bệnh vặt thôi

Hôm nay em không đến trường

Anh bảo anh làm sai điều gì,
nghĩa là sao vậy?

J.Cookie
Cũng không có gì... Chỉ là.

Anh hiểu lầm người ta một chút,
nên đối xử tệ với người ta.

Giờ biết sự thật rồi lại không
biết nên làm thế nào.

Có lẽ người ta cũng ghét anh
luôn rồi.

Ai dám ghét anh của em

Không có sao đâu, anh đối tốt
với họ chút là được.

Sẽ không ai ghét một người
đối xử tốt với mình đâu

J.Cookie
Thật á? Em nghĩ vậy sao?

Dạ thật

J.Cookie
Ừ, vậy anh nghe theo em.

Bảo bối nghỉ ngơi đi.

Anh bận một chút việc.

Yêu em nhiều ❤

❤️

...

Kim Amie tắt điện thoại, chạy vào bếp lấy nước uống. Lúc quay trở ra, chuông vang lên.

Là Trợ lý Kang.

"Alo."

"Thư ký Kim, bệnh tình thế nào rồi? Sao lại bị sốt?"

"Tôi quên đem ô ấy mà, dầm mưa có một lúc, thế mà lại ốm. Nhưng không sao đâu."

Người phía bên kia lại nói:

"Ừ, thế cô giữ gìn sức khỏe nhá. Mặt còn đau không?"

"Không, bớt nhiều rồi. Chút xíu này chẳng làm gì được tôi đâu."

"Ừ... Cô cũng đừng giận Giám đốc Jeon quá nhé, dạo nay anh ấy áp lực công việc lắm, chứ không phải có ý xấu xa gì đâu..."

Nghe đến đây, Kim Amie liền có chút thay đổi thái độ.

"Anh đừng nhắc đến anh ta, tôi không muốn nghe đâu."

Bên kia điện thoại im lặng một chút, sau đó Trợ lý Kang mới lấp vấp nói:

"Được rồi được rồi, mai cô đi làm chứ?"

"Đương nhiên rồi." Kim Amie nói. Mỗi ngày nghỉ đều bị trừ tiền lương, cô nhất định sẽ không để phí thêm một ngày nào nữa.

"Ok, thế mai gặp."

"Được."

...

Trợ lý Kang nhấn tắt màn hình điện thoại, sau đó từ từ đưa mắt nhìn qua cái người đang ngồi lì trên một góc bàn làm việc của mình.

"Giám đốc Jeon, anh nghe rồi đấy, đã hài lòng chưa ạ?"

"Cậu đúng là chậm tiêu. Sao không trực tiếp hỏi Kim Amie có giận tôi hay không?"

Trợ lý Kang cười khổ. Thái độ Kim Amie bày ra rành rành như thế, Jeon Jungkook còn bảo cậu đi hỏi? Thật ra nếu là cậu, cậu cũng sẽ giận thôi.

"Tôi đoán... từ giờ anh đừng lại gần cô ấy thì hơn."

Không khéo Kim Amie lên cơn điên, đấm cho Jeon Jungkook một đấm thì lại lớn chuyện.

Jeon Jungkook chậc chậc lưỡi rồi lại nhắm nghiền mắt, bộ dạng chán nản vô cùng. Trợ lý Kang ấp úng một lúc, sau cùng cũng quyết định hỏi:

"Giám đốc Jeon, dạo trước anh làm sao thế? Cứ nhắm vào cô ấy mãi thôi."

Jeon Jungkook liền mở mắt ra, nhìn nhìn.

"Trông tôi cố tình nhắm vào cô ấy lắm à?"

"Vâng, phát xít cực luôn ấy."

Jeon Jungkook nghe xong lại càng cảm thấy rầu rĩ hơn, cứ thế này mãi chắc anh điên mất thôi. Trợ lý Kang trông thấy bộ dạng anh như thế, cuối cùng bẽn lẽn hỏi:

"Anh lại đau đầu à? Có cần thuốc không đấy?"

Jeon Jungkook không trả lời, ngược lại chỉ hỏi:

"Vậy theo cậu tôi nên xin lỗi làm sao đây?"

Trợ lý Kang trợn tròn mắt. Xin lỗi? Jeon Jungkook muốn xin lỗi người ta á? Ôi trời ơi, ngày hôm nay cũng đáng sợ quá rồi.

Cậu gãi cằm suy nghĩ một chút.

"Thực ra cách thức gấp gáp thế này cũng không ổn lắm. Anh vẫn nên bắt đầu từ việc đối xử ôn hòa với cô ấy lại, trở nên tốt bụng một chút. Mọi thứ ổn hơn rồi hẵng nói lời xin lỗi."

Jeon Jungkook hừm một tiếng.

"Ý kiến bổ ích quá. Thật sự là cậu nói y chang bạn gái tôi nói vậy."

"...."

Chịu thôi, cho ý kiến là thế, chứ cậu cũng đâu có chắc rằng Kim Amie có thể hết giận hay không. Jeon Jungkook bây giờ trở nên sốt sắng như thế này, chỉ có thể nói là nghiệp không chừa một ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro