Khởi đầu của một khởi đầu mới
8/11/2016
Tôi đã tự hỏi bản thân cả nghìn lần một câu hỏi: " tôi đang làm gì thế?"
Tôi đã từng ước ao rất nhiều về Sài Gòn.
Sài Gòn trong tôi là 1 điều gì đó cổ kính và hoa lệ... và Sài Gòn có lẽ vẫn vậy chỉ là tôi thay đổi rồi.
Tôi mệt mỏi với những tháng ngày đằng đẵng, tôi ao ước được trở về nhà, với mẹ, với vũng tàu nhỏ bé, với biển.
Của tôi.
Sài Gòn đông đúc quá.
Sài Gòn nhộn nhịp quá.
Nhưng chẳng có chỗ nào dành cho tôi.
Đứng chờ xe buýt, trăm nghìn chiếc xe qua rồi lại, chỉ là chẳng có 1 chỗ dành cho mình.
Tôi cứ lầm lũi qua ngày tháng với bài vở.
Và rồi năm nhất cũng sẽ qua hết thôi.
Có những thứ ta luôn tưởng vậy mà có khi không phải vậy.
Đáng lẽ ta không nên kì vọng, bởi thế ta sẽ không phải thất vọng.
Nhưng rồi người ta vẫn cứ kì vọng để tự mình lại thất vọng thật nhiều.
"Ở độ tuổi còn rất trẻ, người ta nhìn thế giới này là 1 tờ giấy trắng.
Tất cả những thứ mắt thấy, tất cả những thứ cảm nhận được đều sẽ rơi xuống từng giọt, từng giọt như mực.
Không đen thì trắng, chính là trạng thái người ta nhìn thế giới khi ấy."
(trích Sách đọc tâm -
Tôi biết mình đang rơi, về phía trọng lực vô định...
Tôi đoán chúng ta ai cũng vậy, cần cho bản thân 1 khoảng không để rơi và thích ứng.
*Mong trạng thái jet lag này sẽ mau chóng qua thôi*
1/12/2016
Lại sắp 1 năm qua đi.
Mà tôi vẫn thế, chưa quen với Sài Gòn.
Người Sài Gòn hào sảng.
Gặp ai cũng có thể hỏi đường, không lo lạc.
Nhưng tôi vẫn đi lạc, lạc giữa lòng người.
Tìm phòng trọ giữa thành phố này là 1 điều khó khăn không tưởng.
Giá cả đắt đỏ, tìm được chỗ ưng ý thì người khác đã thuê mất hoặc giá trên trời.
Những chỗ ngột ngạt và chật chội luôn hợp với túi tiền sinh viên.
Tôi những tưởng mình sẽ yên ổn nhưng người với người,
câu chuyện không bao giờ có 1 dấu chấm hết.
Lỉnh kỉnh đồ đạc,
chúng tôi lại lang thang lên đường tìm 1 nơi, tạm thuộc về mình.
17/3/2017
Bạn luôn tưởng rằng thế giới có hai phần trắng và đen.
Bạn không thể thay đổi thế giới nhưng thế giới của bạn sẽ do chính mình tạo ra.
Và tôi đã từng nghĩ tôi sẽ vẽ 1 bức tranh của tôi, của chính tôi trên bức nền trắng ấy...
Cho đến ngày bạn nhận ra rằng, không phải chỉ có trắng đen tồn tại, không phải lúc nào đúng...sai, có...không, dừng lại...tiếp tục cũng nằm ở hai ngã rẽ cho bạn chọn lựa.
Bởi...
Màu xám xuất hiện.
Cho bạn thấy những mảng loang bạn chưa thấy.
Ranh giới giữa đúng và sai đã không còn rõ ràng nữa.
Có khi chọn dừng lại mà vẫn là đi tiếp, chọn tiếp tục nhưng đôi chân bạn nặng trĩu.
"Thế giới vẫn vậy, chỉ là
cách bạn nhìn thế giới ấy,
đã thay đổi rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro