
Chạm mặt
Tiếng chuông gió khẽ reo mỗi khi có người ra vào, hòa lẫn cùng mùi cà phê rang mới
Ánh nắng muộn trườn qua lớp kính, rơi nhẹ trên gương mặt người phụ nữ ngồi nơi góc quán
Nàng ngồi thẳng, dáng người tao nhã, từng cử chỉ chuẩn mực đến mức khiến không gian xung quanh như tĩnh lại
Freen Sarocha Chankimha - cái tên đủ khiến cả giới luật phải dè chừng
Một Alpha cấp cao — điềm tĩnh, lạnh lùng, nghiêm khắc và tuyệt đối nguyên tắc
Người ta bảo nàng sinh ra để đứng ở nơi cao, với lý trí sắc như dao và kỷ luật thép đến mức chính bản thân cũng không dám vượt qua
Trong hồ sơ cá nhân, người ta có thể tìm thấy hàng chục vụ kiện thắng tuyệt đối, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một dòng nào về đời tư
Bởi nàng ghét bị chạm vào dù chỉ là một cái bắt tay và nguyên tắc ấy, trong giới, ai cũng biết
Buổi sáng hôm đó, nàng có một cuộc hẹn thảo luận cùng Rain, một Alpha doanh nhân — người đang tìm kiếm đại diện pháp lý cho vụ tranh chấp nội bộ công ty
Nàng chưa đồng ý nhận
Hồ sơ của hắn dày đặc dấu vết mờ ám và nàng không thích dây vào những thứ khiến mình phải nhún nhường
Rain đến trễ mười lăm phút
Khi bước vào, mùi pheromone đậm đặc và nặng mùi quyền lực lan ra khiến vài người trong quán khẽ cau mày
Nàng chỉ nhấc mắt lên, không nói gì, tay lật nhẹ tập hồ sơ trước mặt
Cuộc trò chuyện vừa khởi động được vài phút thì cô phục vụ trẻ bước đến, tay run run đặt ly cà phê mới lên bàn
Không may, ly cà phê nghiêng, chất lỏng nâu sẫm vấy lên phần cổ áo của Rain
Một tiếng quát nổ ra, thô ráp và khó nghe
"Cô mù à?! Cô có biết cái áo này bao nhiêu tiền không?!"
Không khí quán lập tức căng lên
Cô gái nhỏ hốt hoảng cúi đầu, lời xin lỗi dồn dập, những vị khách khác nhìn nhau, chẳng ai dám can thiệp
Nàng đặt ly xuống, đôi mắt xám của nàng khẽ tối lại — lạnh, sắc, không cảm xúc vừa định lên tiếng nhưng giọng nói trong trẻo của một người khác đã vang lên trước, rõ và chắc như tiếng kim loại va vào nhau
"Thưa anh, theo quy định, lỗi vô ý trong phạm vi công việc thuộc trách nhiệm của cửa hàng. Nếu anh tiếp tục đe dọa, đó là hành vi vi phạm quy tắc ứng xử nơi công cộng, thậm chí có thể bị xử phạt hành chính."
Giọng nói ấy kéo mọi ánh nhìn về một cô gái trẻ ngồi gần cửa sổ - tóc buộc gọn, gương mặt thanh thoát, ánh mắt bình thản đến mức người ta có cảm giác cô đang đọc luật chứ không phải đang cãi lại một Alpha
Rain quay phắt lại, đôi mày chau lại vì bị cắt ngang "Cô là ai?"
"Là ai không quan trọng" Cô gái đáp, ngón tay khẽ gõ nhịp trên miệng cốc "Anh có quyền yêu cầu bồi thường nhưng không có quyền xúc phạm hay đe dọa người khác và... nên tiết chế pheromone của mình! Đây là quán cà phê, không phải nơi để khoe quyền lực giống thú hoang!"
Một tràng cười nhỏ bật ra từ góc quán
Rain đỏ mặt, cơn giận dâng lên nhưng cái nhìn lạnh của nàng đã khiến hắn khựng lại
"Đủ rồi, Rain" Giọng nàng trầm, dứt khoát, không lớn nhưng khiến cả quán im bặt "Tôi đến đây để bàn công việc, không phải để nhìn anh hành xử như kẻ hạ cấp"
Mặt Rain sạm lại
Hắn siết chặt hàm, cố nuốt lấy phần tự ái đang nghẹn trong cổ, trước khi hậm hực khoác áo rời đi
"Tôi sẽ liên hệ lại sau, luật sư Freen!"
Cánh cửa đóng sầm, để lại sự im ắng lạ lùng
Cô gái trẻ thở ra, mỉm cười nhẹ rồi quay sang phía nàng "Xin lỗi, tôi xen vào chuyện của cô rồi tôi chỉ... không chịu nổi loại người như vậy"
Nàng nhìn cô
Gương mặt ấy còn rất trẻ nhưng đôi mắt lại mang ánh sáng khiến người khác không thể rời đi — ánh sáng của lý trí và bản năng quan sát
"Không phải lúc nào cũng nên nhiều lời với rác rưởi" Giọng nàng bình thản, lạnh như lớp thép
Nàng dọn đồ, chuẩn bị rời khỏi chỗ, mắt liếc nhanh qua thẻ sinh viên trên cổ cô - nơi tên cô nằm chễnh chệ ở đó "Becky Rebecca Patricia Armstrong"
Cô khẽ nghiêng đầu, có lẽ định nói gì đó nhưng bước chân cô vướng phải chân ghế
Một tiếng "a" nhỏ bật ra và ngay sau đó, cô ngã nhào về phía trước
Ly cà phê trong tay nàng đổ nghiêng, chất lỏng sánh ra, rơi xuống giữa khoảng không chỉ kịp để lại mùi đắng nồng nàn
Trong thoáng giây ấy, cô ngã nhào vào người nàng — nhẹ, ấm và đầy bất ngờ
Thế giới dường như ngừng lại
Mùi hương của da, của hơi thở, của điều gì đó quá gần khiến nàng khựng người
Cô gái trong vòng tay nàng tròn mắt, gương mặt đỏ bừng, môi hé mở "Xin lỗi! Tôi— tôi không cố ý..."
Nàng cúi đầu, giọng nàng trầm, lạnh, và chỉ đủ cho hai người nghe thấy "Đừng bao giờ chạm vào tôi lần thứ hai!"
Rồi nàng đẩy cô ra — không mạnh nhưng dứt khoát
Nàng chỉnh lại cổ áo, nhấc túi tài liệu, đừng lên bước đi mà không hề ngoái lại - dáng nàng thẳng, từng bước đi đều đặn như thể chưa có gì xảy ra
Y/N (tên người đọc) - trợ lý của nàng đã đợi sẵn ngoài cửa, nhanh chóng mở cửa xe, đỡ túi hồ sơ
Cả hai ngồi vào trong, tiếng động cơ khởi động nhẹ
Trong khoang xe im lặng vài giây, trước khi nàng cất giọng — đều, thấp và không mang chút cảm xúc nào
"Y/N, điều tra về cô gái khi nãy! Becky Rebecca Patricia Armstrong"
Y/N thoáng khựng nhưng lập tức ghi lại "Vâng"
Chỉ vài giờ sau, tập hồ sơ sơ bộ được chuyển đến tay nàng
Nàng mở ra, mắt lướt qua từng dòng
/Becky Rebecca Patricia Armstrong. Quốc tịch kép: Thái – Anh. Thể pheromone: Không rõ. Chuẩn bị tốt nghiệp Đại học Luật danh tiếng tại Bangkok. Trong thời gian thực tập và hỗ trợ pháp lý, đã từng tham gia ba vụ kiện dân sự – cả ba đều thắng. Phân tích sắc bén, cách tranh luận lạ nhưng hiệu quả, từng được một thẩm phán ghi chú trong biên bản: "Viên ngọc mới của ngành luật"/
Nàng dừng lại ở dòng cuối, khóe môi nàng khẽ cong, nhẹ đến mức gần như không thấy được
"Viên ngọc mới của ngành luật..." Nàng lặp lại, giọng khẽ, pha lẫn chút hứng thú hiếm hoi
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi con phố, ánh nắng chiều hắt xuống lớp kính phản chiếu đôi mắt xám của nàng — sâu, lạnh và phức tạp
Còn tại quán cà phê, cô gái trẻ vẫn ngồi đó, tay khẽ chạm vào nơi cà phê còn nóng trên da, trong lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ mà bản thân không thể gọi tên
Không ai biết rằng, khoảnh khắc vô tình ấy — cái ngã vụng về tưởng như nhỏ nhặt kia — đã mở ra một sợi dây vô hình, trói chặt hai con người đối lập, và chẳng luật lệ nào có thể tháo gỡ được
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro