3
Đó là khi Vân học lớp 9. Nó thấy người ta tới nhà đem đồ đạc đi hết. Chỉ có mẹ nó ở đó. Chị nó không thấy đâu. Ba nó thẫn thờ. Mẹ nó không ngừng gào thét. Nó lao tới ôm mẹ tránh khỏi những gã đàn ông to lớn. Ba nó phá sản. Bị người ta kiện. Thu hồi tài sản. Nhà nó cũng không còn.
Đi học nó bị bạn bè tẩy chay bởi vì ba nó phá sản mà nó học giỏi. Không một ai bên cạnh. Chị nó cũng không ở bên. Nó trống trải, cô đơn. Nó tủi thân. Lúc nó cần chị nhất. Chị không có ở đó. Gia đình nó sang tạm nhà bà ngoại ở. Ông nội bà nội nó mất, căn nhà đó là di vật tổ tiên để lại, ba nó đánh mất. Suốt năm đó nó hay theo mẹ lên toà. Mẹ nó là làm nhà nước, quen biết cũng khá rộng, bên phía ngoại cũng am hiểu về luật pháp. Mất bao nhiêu công sức, bao nhiêu mối quan hệ, bao nhiêu bằng chứng mẹ nó cũng chứng minh ba nó vô tội. Nhà cũng lấy lại được, tài sản cũng vậy. Nhưng nó không vui. Nó cảm thấy tức giận. Sao chỉ có mỗi nó phải chứng kiến và chịu đựng biến cố này một mình mà chị nó lại ở thành phố hưởng thụ cuộc sống tự do. Nó bắt đầu thấy ghét chị.
Bẵng một thời gian nó cũng quên hết mọi thứ. Cuộc sống mới cũng dần vào quỹ đạo, tuy vất vả hơn trước rất nhiều. Năm nay nó chuyển cấp. Mẹ dẫn đi may hai chiếc áo dài. Nó bất ngờ. Bởi khi đó nhà nó vẫn còn đói cơm. Kể từ chuyện đó, ba nó cũng không đi làm. Mẹ nó giờ đây là trụ cột chính. Mẹ vừa đi làm ở cơ quan vừa phải đi dạy thêm vào cuối tuần. Nó thương mẹ. Ở nhà vẫn còn tận 4 cái áo dài của chị nó. Nó mặc lại vẫn được mà.
- Sao mẹ lại may cho con. Tốn tiền lắm. Con mặc lại của chị cũng được. Thôi mình đi về nha.
- Vô may đi, đừng có nói linh tinh.
- Không con mặc được, áo chị rộng thoải mái.
- Con bé này. Áo dài thì phải may chứ. Mẹ muốn thấy con gái mẹ xinh đẹp.
Mãi sau này nó mới biết chị nó gửi tiền cho nó may.
Hè này, nó đi làm phục vụ ở quán cà phê gần nhà để phụ giúp mẹ. Ba nó từ chuyện ấy, như biến thành một người khác, cứ lầm lũi không nói không rằng. Mặc dù hồi đó ba có hơi gia trưởng và bảo thủ, nhưng ba rất hay cười. Bây giờ ba ở nhà, nấu ăn, dọn dẹp, giặt dũ, trồng cây,.. Gia đình nó hoán đổi vị trí cho nhau.
Hôm ấy nó lĩnh lương, lần đầu tiên nó kiếm ra tiền. Nó tự đắt vô cùng. Nó sẽ mua cho mẹ một chiếc áo khoác, mua cho ba một con chim cảnh. Nó sẽ đi chợ, mua đồ về nấu lẩu, một bữa hoành tráng. Còn chị Vy ? Chị Vy như mất tích. Không thấy đâu, nó có gọi, có nhắn tin mà chị nó không hồi âm. Nó ấm ức.
Mở cổng vào nhà. Không thấy ba đâu. Nó cũng không bận tâm, xuống bếp bắt tay vào sơ chế. Nó thầm sướng. Mắt lộ rõ ý cười. Rửa rau, rửa thịt. Hôm nay mua tận nửa kí thịt bò. Lâu lắm rồi mới được ăn thịt chắc ba mẹ vui lắm. Xong xuôi nó ngồi đợi ba mẹ cũng tới hơn 1h chiều. Nó sốt ruột. Nó lên gác kiểm tra, rõ ràng mẹ nó đã về nhà rồi, chiếc áo vest đang treo trên thành cửa. Cái áo khoác ba nó treo ở đây cũng biến mất. Có linh cảm không lành. Nó vội gọi cho mẹ, mẹ nó không bắt máy. Nó bắt đầu suy nghĩ linh tinh, bao nhiêu là thứ trên đời. Nó căng thẳng, đến độ muốn nổ tung. Nghe tiếng cổng. Nó chạy nhào ra. Chân trần, chưa kịp mang dép. Ba mẹ nó về, hình như còn một người nữa, là chị Vy. Gần 2 năm rồi. Nó mới gặp lại chị. Nhưng sao trông chị nó xanh thế. Cái má phúng phính của chị nó đâu rồi. Chị nó sụt cân thấy rõ. Gương mặt phờ phạt. Bọng mắt sưng húp. Làn da trắng hồng trông tối màu hẳn. Chị nó nhìn thảm quá, thảm hơn cả nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro