2
Mắt còn ươn ướt, vươn vai ngáp một cái rõ đã, nếu không đeo khẩu trang chắc bao nhiêu con bọ đã vào làm tổ trong khoang miệng. Hắt ... Xì ! Một cơn gió lớn kéo đến. Mặc dù đang là mùa hè và đã hơn 9h sáng nhưng sao rét thế này. Đúng là chiếc áo phản chủ không biết bảo vệ chủ nhân, thật sự lạnh chết đi mất. Vy không nghĩ thời tiết sẽ khắc nghiệt đến thế. Mau mau vào nhà ta sẽ quấn mình vào chiếc chăn ấm ngủ cho đã.
Chiếc taxi dừng chân trước con hẻm nhỏ, khoé mắt đỏ hoe, sững người trước hẻm, tiếng còi xe ra vào khiến cô tỉnh giấc. Quán cafe ngay trước nhà vẫn còn nhưng xe bánh tiêu của bà cụ cô hay ăn không còn nữa. Thững thờ từng bước chân, cuối cùng cũng được về nhà. Nhà cô khuất sau những căn nhà lớn. Cảnh tượng đã có chút thay đổi, con đường lát xi măng nhếch nhác nay sạch sẽ, suốt hai bên hông đường là những luống hoa đủ sắc sặc sỡ. Tràn ngập sức sống và tươi tắn hơn. Chỉ cần đi xuống hết con dốc thoải này là tới nhà cô. Là tiếng con Khứu ba cô nuôi. Phải nói ba cô rất khéo, vườn lan trước nhà là một tay ba cô chăm, thêm cả lồng chim treo đầy trên thanh ngang phải hơn chục con cũng là thú vui của ba.
- Ba ! Con về rồi.
Vòi nước trên tay rớt xuống cứ thế tung toé, bất ngờ và xúc động khiến hai chân cứng đờ, hô hấp cũng khó khăn, miệng cũng không tự chủ.
- Cái ông già kia, tưới cây kiểu gì mà để ướt vào nhà rồi nè.
Mẹ vẫn như hồi đó, vẫn hay càm ràm. Tiếng dép mẹ và cây lau nhà truyền tới, vẫn là câu chuyện ba tưới cây ướt nhà, mẹ cứ nói mãi thôi.
- Bà bà ơi...
- Cái gì cứ kêu tui kiểu đó.
- Bé Vy nó về .
Thấy bóng mẹ đã hiện ra ngay cửa, cô chạy vào ôm chầm lấy mẹ, chưa kịp để mẹ mắng cứ thế vùi đầu vào lòng mẹ. Thích thật đó, lâu rồi mới được có cảm giác được vỗ về. Ôm mẹ đã đời cô kéo ba vào, hít hà hương thơm của hai người, đúng là mùi này, mùi của bình yên.
- Ơ! Mới sáng sớm mà nhà mình đóng phim tình cảm ạ ?
Vân từ trên gác đi xuống bĩu môi. Nó cầm trái táo cắn dở. Miệng không ngừng nói.
- Chị hai vừa về, chắc mệt rồi, ba mẹ cho chị lên phòng nghỉ đi. Nhìn mấy cảnh sướt mướt thấy rất lạnh sống lưng.
- Chị về mà mày tỉnh quá Vân. Ừ nói thế đi, coi chừng tháng sau tao nói chị mày cắt bớt ba cái tiền vớ vẩn.
- Mẹ đúng là ép người quá đáng.
Nói rồi, nó tới xách hộ cô đống đồ trên tay đem lên phòng. Nó lườm cô, ánh mắt như muốn cắn Vy như trái táo nó cạp trên miệng. Cũng hơi mệt cô cũng không còn sức đôi co với nó. Hồi nhỏ chỉ cần sáp vô là hai đứa choảng nhau ngay mặc dù cô cách nó 6 tuổi.
- Bé Vy lên phòng nghỉ đi, ăn hủ tiếu không ba mua cho nha.
- Bé Vân cũng muốn ăn.
Nó từ trên gác vọng xuống.
Phòng ngủ đã được dọn gọn gàng tươm tất, ga giường cũng mới thay, hương hoa thoang thoảng, trên bàn là vài hộp sữa vị cô thích. Đồ ngủ và vài chiếc áo dày cũng được xếp ngăn nắp trên giường. Tranh thủ tắm, cô ngã người trên chiếc giường mềm. Cô có nhắn tin cho Vân nói với con bé về vụ nhà ở, nó biết sự xuất hiện cô ngày hôm nay nên cũng chả bất ngờ. Cứ nghĩ Vân nó vô tư nhưng con bé cũng tình cảm, chu đáo lắm. Nó mới 19 vẫn còn chướng hơi nhưng mà nó thương chị hai nó lắm, nó hiểu chị nó.
Cô ngủ quên tới tận chiều, ba mẹ và Vân cũng chẳng làm phiền. Cô thức dậy bởi tiếng động lớn, là tiếng đồ vật rớt. Vác thân thể lười biếng bước ra khỏi phòng. Cái bụng đánh tiếng rồi, cơn đói vật vã. Sức người có hạn không phải cứ ngủ sẽ thoả mãn cơn đói. Dụi con mắt, một đống album đồ dùng cũ của cô rơi đầy trước cửa phòng. Cô giật mình, ngồi xỏm xuống kiểm tra xem có bị hư hại.
- Ủa em lỡ làm đánh thức bé Heo dậy rồi hả taa ?
- Sao đem đồ chị đi lung tung vậy ?
- Mẹ nói em dọn cho gọn, phải nói ai bảo chị bừa bộn quá làm chi thảo nào vẫn chưa có chồng. Lêu lêu.
- Cô nói cho đã mồm cô đi, rồi tháng này bao nhiêu quỹ đen tui đưa cho mẹ giữ nhé.
- Noooo. Độc đoán ! Cả hai người quá đáng lắm. Em mách ba
- Hì hì
Cô phì cười, nó lớn rồi mà cứ như con nít, đáng yêu. Nó luôn vui vẻ, lạc quan, yêu đời và hay cười, giống cô khi đó. Tính cách cô với nó hợp nhau đến mức không cần nói mà đã hiểu ý đối phương, không như những cặp chị em khác cô với nó trước mặt là khẩu chiến, làm người khác hiểu lầm có vẻ không hoà hợp. Ba thường dạy hai chị em phải biết yêu thương đối phương, sau này nếu ba mẹ không còn, hai đứa chính là gia đình của nhau. Thế mà hồi còn bé cứ mãi đánh nhau biết bao nhiêu lần bất phân thắng bại đến nỗi ba phạt cả hai quỳ gối.
Cô ngồi phụ nó xếp lại đống đồ, tất cả là của cô, mà lại làm phiền nó. Album hồi cô còn học cấp 3, trông đần chưa kìa, ôi giời béo ú. Cô tròn từ nhỏ, nhưng cấp 3 là đỉnh điểm, ôn thi đại học cô tăng tận 10 kí. Nhưng bây giờ lại xanh xao, sụt cân nghiêm trọng. Nó khác, nó ốm từ bé, ăn bao nhiêu cũng không tăng cân, đúng là đáng hâm mộ. Nhìn 2 người chẳng giống chị em, cô da trắng mắt một mí, nó hai mí, mũi cao giống ba và mẹ, nên mọi người hay chọc là lượm cô dưới chân cầu.
Hình này là khi chơi bong bóng nước năm lớp 10, bột màu phủ đầy khắp người, hình kỉ yếu nữa nè, hình này là cả nhà đi biển, còn tấm này là Vân đi nhập học ở Đại Học, hình Vy ra trường ...
- Hồi xưa nhìn chị Vy hài quá à. Cái mặt Vy chắc đựng được nguyên một mâm chè luôn á.
- Đừng có tranh thủ dìm hàng nha.
- Ủa anh Tin nè ! Sao lâu rồi em không thấy ảnh ? Anh Bo thì em vẫn hay gặp ảnh đón cu Tủn.
- Tụi chị không còn là bạn nữa.
Nó chỉ vào bức tranh ba đứa nhỏ đang gặm bánh mì. Vy, Tin , Bo là bạn cùng lớp, cùng bàn cấp 3, cho đến năm nhất đại học vì lí do nào đó cho đến bây giờ Vy vẫn không hiểu Tin chặn mọi liên lạc của Vy, mặc dù chẳng hề xung đột. Chuyện đã qua lâu, Vy cũng có ít dằn vặt.
- Nhưng mà nhìn chị Vy khi đó lúc nào cũng cười. Bây giờ thì không có hình để xem luôn. Tấm này chị Vy mắc cười quá, máy bay gãy cánh.... À không, không có gì .
Vân giấu tấm ảnh sau lưng. Đó là bức ảnh vào hè 2020, Vy đi mùa hè xanh không may bị trật tay. Nụ cười cũng chập tắt.Vy khó hiểu, nhìn Vân. Nó tránh né, kiếm cớ, trông ngộ. Cô cũng chẳng bận tâm.
Đây chỉ mới đống hình ảnh lưu giữ quá khứ của Vy. Thùng đồ nghi ngút bên cạnh đây mới là vấn đề. Sẵn soạn những món đồ cần thiết không thì đem bỏ. Cái hộp nhạc cũ, bao nhiêu là sách Văn học, búp bê, kính mát, poster ...
- Chị Vy nghe bài mới của người ta chưa ?
- Nghe rồi, mới sáng nay.
- Nhưng mà thực sự là chưa gặp được luôn hả ? Hay Vy xạo em.
- Thật, chưa gặp được. Tui qua bên đó là lúc người ta đi nhập ngũ. Khi nào đi tui chẳng rinh cô theo.
- Buồn hiu, biết khi nào. Vy ở đây rồi.
Cuộc nói chuyện hiếm khi hoà thuận bỗng nhiên im lặng một cách đột ngột. Cơ thể Vy run rẩy, nấc lên từng tiếng, Vân nhìn sang. Trên tay Vy là miếng thạch cao gắn liền với cô hơn 5 tháng trời, vào mùa hè năm 2015, tay Vy bị trật. Trên đó là dòng chữ : " Tay phải ơi mau lành lại, tay trái anh cô đơn."
Vân giật ngay món đồ trên tay cô, vội vàng cất vào lại hộp. Toàn thân Vy bất động, chỉ còn là những nức nở bộc phát. Những mảnh kí ức chắp vá thay phiên xuất hiện, đầu Vy như muốn nổ tung, mồ hôi đua nhau chảy dài trên trẹn, làm cảm giác ngột ngạt như có ai bóp nghẹn trái tim. Vy cố hô hấp nhưng hơi thở chậm chạp, nặng trĩu. Vân thấy thế vội đỡ Vy, nó sợ chị nó lại như xưa. Mắt nó cũng rươm rướm vì sợ. Phải mất bao lâu, chị nó mới có thể bình thường trở lại. Nó không muốn nhìn chị nó như thế.
- Ủa Vy dậy rồi hả con. Xuống ăn hủ tiếu ba mua nè.
Nghe tiếng động trên gác, ba réo cô con gái cả. Nghe tiếng ba, tâm trạng Vy được cải thiện.
- Dọn giúp chị nha. Chị có quà để cho em trong balo đó. Quyển Summer Pack em cứ đòi hoài đấy.
- Dạ lát em chở Vy đi mua trà sữa nha.
- Ùm.
Vân thu dọn lựa ra vài món đồ để Vy đem theo. Nó tự trách vì quá sơ ý. Đáng lẽ ra nó phải đem đống đồ này bỏ đi từ lâu. Phải đem thủ tiêu, để chị nó dù có muốn cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro