Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

LE CONTRAT DU MONSTRE


Teaser/2: Cái chết của Rian khép lại bằng một lời tuyên bố "đột tử," nhưng ai cũng biết sự thật không đơn giản thế.  Người vợ góa, đứng lặng trước mộ chồng mình, đôi mắt thoáng cay đắng lẫn chế giễu. Cô đã biết, đêm đó, anh buộc phải chết. Dưới cơn mưa nhẹ, một bóng người bước đến – người đàn ông mang theo những lời đề nghị vừa cám dỗ vừa nguy hiểm, ánh mắt như xuyên thấu tâm can. Giữa lòng dinh thự Wayv, nơi âm mưu và bóng tối giao thoa, cô bắt đầu ván cờ mới. Vai diễn lần này là một con rối đáng thương, nhưng cũng là quân cờ phá nát cả đế chế.

"Ván cờ đã bắt đầu, và chỉ có máu mới rửa sạch được những món nợ."

Cái chết của Rian nhanh chóng được thông báo là "đột tử" sau cuộc điều tra chóng vánh. Vụ án khép lại,trong sự mất mát của Leva.

Trong đám tang của chồng mình, cô gái đứng lặng nhìn dòng người giả tạo. Những khuôn mặt nghiêm nghị, những giọt nước mắt khóc thuê đã thấu hiểu quá rõ.

 "Cô Rita,theo điều tra của giám sát viên,đó không phải là đột tử,mà là ám sát." Một viên cảnh sát nói khẽ

Rita khẽ gật đầu, không tỏ vẻ kinh ngạc. Cô dường như đã đoán được ai là chủ mưu.Đón lấy bó hoa trắng từ người cảnh sát cô điềm tĩnh 

"Vậy nên,dù kế hoạch có thất bại ,đêm ấy, hắn buộc phải chết"

Cô lướt qua mộ phần,bàn tay lạnh giá từ từ đặt lên mộ, ánh nhìn vừa tiếc nuối vừa cay đắng. Sau đó, Rita khẽ cúi mình, rơi vài giọt nước mắt giả tạo trước ánh mắt của những kẻ chứng kiến,cất lời tiễn biệt cuối cùng cho người chồng bạc phận 

"Tout le monde peut rentrer maintenant, merci d'être venu."-"Mọi người có thể về được rồi ,cảm ơn vì đã đến"

 Cô dựa bên mộ Rian ,tạo ra dáng vẻ khiến ai cũng phải đau xót cho số phận.Mưa rơi nhẹ trên những viên đá xanh lạnh lẽo quanh mộ, tạo nên âm thanh rào rạt giống như những lời thì thầm của quá khứ, ánh mắt xa xăm, những giọt nước mắt hòa lẫn với nước mưa, chỉ đôi lúc khẽ lấp lánh trên má cô.

 Khi tất cả đã lần lượt ra về, cô không giấu được bật cười nhẹ, như một lời chế giễu dành cho những kẻ sống trong vở kịch không thể thoát vai. 

Có bóng dáng cao lớn xuất hiện khuất sau cơn mưa, bộ vest đen thẳng nếp toát lên vẻ lịch lãm ,chiếc áo khoác đen dài cùng mái tóc hơi ướt  khiến anh ta trông vừa bí ẩn vừa lạnh lùng. .Và khi mưa ngừng sau cánh ô đen, ánh sáng cũng vừa đủ để cô nhận ra  Camel ,con người mà ngay từ lần gặp đầu tiên đã không đơn giản, ánh mắt chứa đựng sự pha trộn giữa giễu cợt và tò mò.

"On ne devrait pas rire lors des funérailles de son mari, n'est-ce pas Leesera.Rita?"-"Không nên cười trong tang lễ của chồng mình chứ ,Leesera.Rita" Giọng nói nhẹ nhàng nhưng khẽ nhếch mép tạo nên một nụ cười khó đoán, khẽ đưa tay muốn đỡ cô.

Bám vịn lên cánh tay Camel, cô nhẹ nhàng đứng dậy,  phủi nhẹ tà váy đã vấy bẩn vài hạt bụi từ trận mưa nhẹ. Ánh mắt cô lạnh lùng, nhưng sự sắc sảo trong giọng nói không hề bị mất, khẽ cất lên ngôn ngữ chỉ anh và cô hiểu: 

"Anh muốn gì?"

"Nghĩ sao, nếu như tôi giúp cô nhấn chìm Mirae ,và tìm lại thông tin về đứa em gái đã mất của cô?."Anh thẳng thắn lên tiếng, nghiêng nhẹ cánh ô về phía người con gái 

Những nếp nghĩ thoáng hiện lên trong ánh mắt cô gái. Cô cười nhạt, đầy hoài nghi: 

"Tôi có thể tin anh?"

Anh không né tránh, đáp lại bằng sự bình thản đến kỳ lạ: "Cô không còn là người của Leva, và cũng không thể tin ai ngoài tôi." Anh nhìn sâu vào mắt cô như muốn cắm rễ niềm tin bằng ánh nhìn.

Cô nhếch môi, giọng nói như một lời nhắc nhở đầy dịu dàng:

 "Đừng ảo tưởng. đừng quên tôi là viên chức của Mirae, anh có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào."

 "Tùy vào cô thôi.  Cô có thể đến tòa dinh thự nhỏ ở phía Nam để tiếp tục kế hoạch của mình, cô chẳng còn nơi nào để về rồi." Anh khẽ cười, một lời đề nghị nhẹ nhàng nhưng đầy hàm ý.

Cô nhìn người đàn ông che ô cho mình mà đã ướt một vai áo, tâm trí  dậy sóng. Cô chưa từng thấy ở anh sự uy hiếp nào, mà thay vào đó là chút an toàn kỳ lạ, khác hoàn toàn với Rian. 

Khi đang loay hoay trong kí ức, có tiếng nói trầm ấm vang lên, một lần nữa khiến cô cảm thấy yên bình:

"Cô sớm muộn cũng bị đuổi thôi, Mirae sẽ không chấp nhận người ngoài, và một kẻ đáng ngờ như cô...Hơn nữa ,chúng ta là đồng loại ,những con người duy nhất có thể tin tưởng nhau giữa vũ hội của những kẻ xa lạ ,Nhiên à..."

Anh tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa họ như bị ánh mưa rào cản tách rời lại trở nên gần gũi. Tên của cô, cái tên đã bao nhiêu năm không được nghe, cái tên từng bị Rian nhấn chìm, giờ đây một lần nữa cô tìm thấy ở anh ,một kẻ xa lạ mà thân quen

"Nếu được ,hãy nhớ những gì anh đã nói và đứng trở thành một Rian thứ 2"

Tin tưởng anh ,cô có thể dễ dàng xâm nhập vào Leva để tìm kiếm chứng cứ .Nhưng Camel đâu phải là kẻ đơn giản ,anh ta cũng mang trong mình nỗi thù hận riêng ,những gì đang chờ đợi phía trước, nơi mà những tên ác nhân trong bóng tối vẫn không ngừng rình rập.

Hai con người  mang trong mình khát vọng và thù hận khác nhau, giờ đây lại đứng cùng hướng, bước đầu cho vở kịch đẫm máu.

Màn sương còn vương lại trên những khung cửa kính lớn, ánh mặt trời yếu ớt như cố xuyên qua lớp mây dày, phủ lên không gian một vẻ u ám dịu nhẹ. Cô gái trong chiếc váy ngủ lụa trắng ngà, xuất hiện ở đầu cầu thang. Những bước chân cô nhẹ nhàng như không muốn phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Lọn tóc đen mềm mại rơi trên bờ vai gầy, đôi mắt dường như còn phảng phất dư âm của giấc ngủ, nhưng sâu trong đó là sự tỉnh táo khó che giấu.

Tại phòng khách, người đàn ông ngồi vắt chân trên chiếc ghế sofa lớn, tay cầm một tờ báo mở rộng, như một kẻ săn mồi đang thăm dò địa hình trước khi lao vào mục tiêu, dừng lại ở những dòng tin tức liên quan đến tổ chức Mirae, vẻ mặt trầm tư và có chút lãnh đạm thường thấy. Cốc cà phê trên bàn bốc lên một làn hơi mỏng, giống như những suy tính ngấm ngầm trong đầu anh.

"Félicitations, maréchal Camel"-"Chúc mừng, thống chế Camel"

 Cô lên tiếng, tạo nên một nụ cười ẩn ý ,tinh tế mỉa mai bằng tiếng Pháp. "Chức vị này quả thật rất hợp với anh – một vị vua không ngai trong ván cờ đầy rẫy những quân tốt."

Anh ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao lướt qua cô, nhưng nơi khóe môi lại nhếch lên một nụ cười, không đáp, chỉ khẽ gật đầu như tiếp nhận lời trêu chọc đó một cách thản nhiên. Đôi mắt thoáng hiện chút ấm áp khi nhìn thấy Rita. Buổi sáng mang đến một vẻ đẹp khác lạ cho cô – trong trẻo và gần gũi hơn vẻ sắc sảo thường ngày. Rita ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện, khoanh chân một cách thoải mái nhưng không làm mất đi sự thanh lịch vốn có.

 "Vậy, thưa đạo diễn Camel," cô cất giọng nhẹ nhàng, nghiêng đầu, đặt hai tay lên thành ghế, đôi mắt sâu thẳm với vẻ hiếu kỳ như thể chẳng hề quan tâm đến vở diễn đang chờ đợi. "Vai diễn  của tôi sẽ là gì?"

Anh đặt tờ báo xuống bàn, ánh mắt anh tối lại, như màn đêm vừa phủ xuống một vùng trời. "Tiếp tục làm  cô vợ đáng thương của Rian, và nghĩ sao nếu ta vạch trần cô nhân tình đang gian díu với chú ruột của Rian, đưa phóng viên và máy ảnh vào thẳng khách sạn? Khi bức màn sự thật bị kéo xuống, đứa bé kia sẽ không còn chỗ đứng trong gia tộc Leva."

Cô nhướn mày, ánh mắt lạnh lẽo. "Một vở bi kịch gia đình. Nghe thật quen thuộc."

Anh mỉm cười, nhưng  sắc như lưỡi dao. " Khi scandal lan rộng, tổ chức Mirae sẽ chịu cú sốc lớn. Và trong lúc gia tộc Leva chia rẽ, ta có thể tiếp cận Leva Tari – con rắn đầu đàn, tìm kiếm bằng chứng cho vụ hỏa hoạn năm xưa và đưa hắn ra trước pháp luật."

Đôi mắt cô gái thoáng lóe lên ngọn lửa căm hận, ánh mắt tối lại khi nghe Camel nhắc đến Leva Tari – kẻ đứng đầu Mirae, người đã gián tiếp hủy hoại cuộc đời cô.  Ngón tay cô vô thức bấu chặt vào lớp vải váy, hơi thở  trở nên nặng nề. Anh quan sát điều đó, không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào, đứng dậy, bước đến gần cô, như một bóng đen phủ lên ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ, ánh mắt dịu đi một cách hiếm hoi.

"Đừng để ngọn lửa ấy thiêu rụi chính cô" Camel khẽ nói, giọng trầm thấp nhưng sắc bén như một lời cảnh báo. "Trong ván cờ này, mỗi nước đi sai lầm đều là một nhát dao kết liễu."

Cô nhìn anh ta, ánh mắt pha lẫn cảnh giác . 

"Được, nhưng nhớ lấy, Minh à. Trong ván cờ này, tôi không phải một quân tốt. Và vì vậy, một khi tôi nghiền nát từng viên gạch mà Leva và Mirae xây nên, nếu như anh không thể tìm thấy chút tàn tích nào của Rina, người tôi giết sẽ là anh"

Anh khẽ nhếch môi, một nụ cười mơ hồ đầy ẩn ý. 

"Tốt thôi ,tôi đã hứa rằng ,tôi không phải Rian"

Không gian như đóng băng trong khoảnh khắc, trước khi anh quay lưng, bước đi với phong thái của một vị vua không ngai, và cô, với tham vọng thiêu rụi tất cả, sẵn sàng bước vào vở diễn tiếp theo .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #love