Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 2: tập thể

⛔ dừng ở đây nếu bạn thấy không thoải mái, hữu duyên thì đọc chứ đừng share nha.

____

Khi đám người bao vây, sự căng thẳng như một chiếc lưới chặt chẽ siết quanh người Duy. Một trong đám tụi nó tóm lấy cổ cậu dùng sức bóp chặt, cậu cảm nhận được từng hơi thở của mình nghẹn lại trong cổ họng . Mọi thứ xung quanh cậu trở nên mờ mịt, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của chính mình, tiếng cười khúc khích và những bàn tay lạnh lẽo, như những chiếc xiềng xích không thể thoát ra. Đến khi tụi nó thoả mãn nhìn cậu quằn quại vì khó thở mới buông cậu ra.

Lấy lại hơi thở cậu lập tức kêu cứu người mình thương.

"Quang Anh c-cứu em...cứu em với"

"Nó kêu mày cứu kìa Quang Anh"

"Hể...có hả tao có nghe gì đâu" hắn nhàn nhã ngồi bên cạnh chỉnh sửa máy quay.

"S-sa.." cậu chưa kịp nói đã bị tụi nó chặn miệng.

"Mày câm cái mỏ mày lại, nói vừa thôi"

Bàn tay ghì chặt đến rỉ máu, thiếu chút nữa cậu đã cắn phải lưỡi của mình. Cậu không hiểu tại sao Quang Anh lại dẫn cậu đến nơi này, tại sao hắn lại ngồi đó không giúp cậu. Cậu không ngờ Quang Anh là loại người như vậy, hay là ngay từ đầu hắn đã như thế mà tại cậu mù quáng không nhận ra.

"Nhìn mày cũng được đấy nhóc, trắng trẻo...cũng thơm.." tên khốn biến thái đó kéo áo thun của cậu lên cao rồi cúi xuống áp sát vào vùng da nhạy cảm của cậu hít lấy hít để, cậu sợ hãi né tránh nhưng bị những tên còn lại nắm chặt tứ chi không cho di chuyển.

Hắn đứng ở ngoài nhìn bọn kia mà nổi da gà.

"Tụi bây không thấy ghê hả...nó là con trai đấy"

"Mày cổ hủ vừa thôi cha"

"Dạo này mấy thằng trên mạng mê loại này lắm mày, tiền thôi tiền thôi"

"Không phải tại ông già tao không cho tiền là tao không đụng vô mấy thứ này đâu"

Những lời thô thiển tụi nó nói ra như một điều hiển nhiên, càng biết điều tụi nó muốn là gì cậu càng run lên, sợ tụi nó sẽ biết bí mật của cậu. Không được! Tuyệt đối không.

Cậu cắn tay tên khốn kia liều mạng giằng ra mà một mình cậu sao đấu nổi đám đó. Cậu càng chống đối càng tội nghiệp đến đáng thương, Tụi nó như sói đói nhìn con mồi đang vùng vẫy tìm sự sống mà cười phá lên.

"Thằng nào chơi trước tao nhường"

"Thôi đi, khôn quá gái mày giành lắm mà. Mày kinh nghiệm với đàn ông thì thị phạm đi"

"Vậy cũng được, để tao phá trinh nó"

Nói vừa dứt câu những tên đó lao vào xé hết những mảnh vải còn sót lại trên người cậu, thề là cậu đã khóc lóc thảm thiết, phản kháng rất nhiều nhưng bọn cầm thú đó vẫn không tha.

Cậu trần trụi kẹp chặt hai chân, đến cả gió cũng tham lam luồn lách vào da thịt của cậu, không một nơi nào bỏ qua. Da dẻ mịn màng mềm mại đến lạ kì của cậu làm tụi nó càng tăng ham muốn.

Tên khốn kia vuốt dọc đôi chân đầy đặn của cậu không khỏi xuýt xoa, có da có thịt một chút trông nó quyến rũ hơn mấy đứa con gái ham giảm cân, nạc mỡ đầy đủ ăn phải ngon hơn gặm xương chứ nhỉ. Tên đó nhếch mày ra hiệu cho đồng bọn, bọn nó hiểu nhau liền dùng sức tách hai chân cậu ra.

"Aaa...đ-đừng mà...xin các anh"

?

Con trai có cặc là bình thường rồi, mà người dưới không chỉ có cặc mà còn có cái thứ y chang mấy đứa con gái.

"G-gì đây? Quang Anh, lại đây!lại đây!"

"Chuyện gì?"

"Mày nhặt được thứ gì nè! Coi đi "

Quang Anh chỉ bất ngờ chứ không quan tâm, hắn trề môi kinh bỉ càng thêm kinh tởm. Trái ngược với hắn, tụi kia đặc biệt thích thú.

"Lần đầu tao thấy trai có lồn đấy"

Tên khốn đó đưa tay chạm vào nơi tư mật của cậu vạch ra soi xét, kiểm chứng xem có phải đồ giả không.

"Hha...thằng này mềm vãi như của con gái ấy"

"Cặc bé nhưng tò lôn"

Nghe những lời bình phẩm khiếm nhã ấy đang hướng về mình. Cậu chỉ thấy nhục nhã, từ khi sinh ra cậu đã như thế, tại sao phải là cậu mà không phải ai khác? Nếu đổi lại là một người nào đó biết tự bảo vệ bản thân thì mọi chuyện có khác đi không?

Là do mày tự chui đầu vào thôi Đức Duy.

"Mày set góc quay xong chưa Quang Anh, làm cái đéo gì lâu thế tao chịu hết nỗi rồi"

"Từ từ đã, cái tripod bị gãy rồi. Thôi để tao cầm luôn cho nhanh"

"Quay sao cho đẹp đấy, đừng có nứng quá rồi run không quay được"

"Nứng? Nứng với loại này à... Mắc cười ghê. Quay xấu hay đẹp cũng đâu phải tại tao"

"Mày cầm máy không tại mày chứ tại ai, quay đẹp mới bán được"

"Sao tao thấy góc nào cũng xấu, canh làm gì...rách việc. Tụi bây làm gì thì làm đi"

"Mày thích thằng Quang Anh đúng không nhóc?" Tên khốn cười nhếch mép, bóp mặt cậu quay mặt về phía Quang Anh.

"Coi nó đối xử với nhóc kìa"

"Đừng có quay cái mặt của nó qua đây" hắn đứng dậy đi chỗ khác, vẫn tập trung vặn vặn nút trên chiếc camera.

Phải nghe những lời ấy từ người mình yêu cậu đau đớn vô cùng.

Duy không thể kêu cứu. Cậu muốn cử động, nhưng đôi chân như bị tê liệt, không thể nhấc lên. Cảm giác đau đớn dâng lên trong từng thớ thịt, nhưng đau đớn nhất là sự vô vọng, khi cậu biết mình không thể thoát ra, không có ai ở đây để cứu giúp.

Những thứ dơ bẩn ấy liên tục ra vào trong cậu, họ không quan tâm cậu có thể mang thai hay không mà thi nhau bắn vào nơi sâu nhất. Cả người cậu nhớp nháp vì thứ dịch bẩn thỉu, sàn nhà ẩm ướt đầy rẫy tàn thuốc lá, hút xong lại châm thêm, hết điếu này đến điếu khác như cách họ luân phiên nhau hành động.

"Để tao xăm một dấu lên cái lồn dâm này nhá"

Một trong những tên chó đực cầm điếu thuốc nóng dí vào mép cánh hoa, dùng sức nhấn mạnh khiến cậu hét lên vì đau rát.

Bỏng mất!

Ánh mắt của Duy loang loáng nước, vì sợ hãi, vì sự đau đớn trong lòng, cảm giác bị tổn thương không chỉ về thể xác mà còn về tâm hồn. Cậu chỉ muốn thoát khỏi nơi này, muốn tìm một nơi an toàn, nhưng mọi thứ đều là những bức tường vô hình đẩy cậu vào góc tối.

Đột nhiên, ánh sáng đỏ chói từ chiếc máy quay chiếu vào mắt cậu. Quang Anh đứng đó, mắt cậu nhìn thấy chiếc máy quay được cầm trong tay hắn, ống kính chỉa thẳng vào mặt mình. Duy cảm thấy như thế giới xung quanh đột ngột dừng lại. Cảm giác hoang mang, xấu hổ, bất lực dâng trào.

Bầu không khí lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng, chỉ còn những tiếng cười đùa bỡn cợt của đám người xung quanh. Đức Duy nằm đó, co rúm lại trong đau đớn và tủi nhục, nhưng đôi mắt cậu vẫn không ngừng dán chặt vào Quang Anh. Hắn đứng đó, hoàn toàn tách biệt khỏi sự hỗn loạn này, tay cầm chặt chiếc máy quay, ống kính vô cảm hướng thẳng về phía Duy.

Duy cố gắng vùng vẫy, nhưng sức lực cậu chẳng là gì trước những kẻ hung hãn đang đè chặt cơ thể cậu xuống. Cảm giác bất lực xâm chiếm từng tế bào, như thể không khí xung quanh cũng đang đè nén lên lồng ngực cậu.

"Quang Anh..." Giọng Duy khản đặc, yếu ớt, nhưng trong đó chất chứa tất cả sự cầu xin, sự tuyệt vọng. Cậu hy vọng rằng ít nhất hắn sẽ quay mặt đi, sẽ không nhìn thấy những gì đang xảy ra. Nhưng không, hắn vẫn đứng đó, lạnh lùng và dửng dưng, như thể cậu chẳng là gì ngoài một trò tiêu khiển.

"Dừng lại đi..." Cậu nghẹn ngào, nhưng lời nói của cậu tan biến vào không khí, không ai để tâm. Đức Duy cảm giác như trái tim mình đang bị bóp nghẹt, đau đớn không chỉ vì thể xác, mà còn bởi ánh mắt của Quang Anh - ánh mắt không mang chút cảm xúc nào, chỉ phản chiếu hình ảnh của cậu trong những giây phút nhục nhã nhất đời mình.

Chiếc máy quay tiếp tục quay, thu lại mọi hình ảnh, mọi âm thanh. Nó như một minh chứng tàn nhẫn cho sự đau khổ của Duy. Cậu tự hỏi, liệu có ai trên đời này đáng phải chịu đựng điều kinh khủng như thế này không?

Và rồi, khi đám người cười vang, hắn cười khẩy - nụ cười khiến Duy cảm thấy cả thế giới sụp đổ. Giây phút ấy, cậu nhận ra rằng, người mà cậu từng yêu thương, từng mơ mộng, đã hoàn toàn biến thành cơn ác mộng lớn nhất đời mình

"Anh..." Cậu không thể thốt ra được lời nào, nghẹn ngào trong sự bất lực hoàn toàn.

Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt của Đức Duy, nhưng cậu không khóc vì đau đớn hay nhục nhã nữa. Những cảm xúc đó giờ đây đã bị thiêu rụi bởi một ngọn lửa khác - ngọn lửa của căm hận.

Sự im lặng bao trùm không gian. Tiếng cười cợt nhả của đám người xung quanh dường như cũng trở nên mờ nhạt trước sức nặng trong suy nghĩ của Đức Duy.

Cậu không khóc nữa. Thay vào đó, nỗi đau và sự căm phẫn đã hoàn toàn bọc lấy trái tim cậu, khiến nó trở nên sắt đá. Trong khoảnh khắc ấy, Đức Duy biết rằng, tình yêu ngây ngô mà cậu từng dành cho Quang Anh đã chết đi, để lại chỉ một vực thẳm đen tối của hận thù.

Mùi tanh nồng của tinh dịch trộn lẫn với thứ dịch khác trong người cậu khiến cậu càng thêm kinh tởm cơ thể này, chỉ biết nằm đó mà không thể làm gì khác, đến cả la lên cũng không thể, chân cậu mỏi quá, đau quá.

Có ai không?

Có ai đến cứu cậu không?











_____

Zy đang chép kinh sám hối

motip truyện ko quá mới mẻ nên thấy trùng trùng chỗ nào ko phải là tui đạo nhái đâu :"))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro