[Beast - KiWoon] Waiting...
[OneShot[PG – 15][KiWoon] Waitting
~ Title: Waiting…
~ Author: Zubi Park (Zubi Rinnie or RicBi) is me...
~ Pairing: KiWoon~
~Rating: PG – 15
~ Disclaimer : KiWoon không thuộc về Zubi nhưng Zubi tin rằng KiWoon luôn thuộc về nhau.
~ Status: OneShot – Completed
~ Category: Romance, Sad, HE…
~ A.N: Fic được viết vào 1 ngày đầy nắng nhưng nụ cười của Zubi lại không tìm được ánh nắng. Hãy đọc và cảm nhận nó dù bạn có thể hay không…
Chữ nghiêng là hồi tưởng của nhân vật.
I always bring the perfect for you. Just enjoy and love me…
Love ya…:”x~
~ Summary:
Hôm nay trời nắng…
Nhưng nó không còn hanh khô…
Nó cũng không giống như lòng ai đó…
Mà nó lại thật rực rỡ và rạo rực…
Vì chắc hẳn nắng đã tìm được vùng đất mà mình yêu…
Chờ…
Nắng sẽ mãi chờ…
Cho tới khi nắng tìm được nơi mình thuộc về…
Cũng giống như em sẽ chờ anh…
Chờ cho tới khi anh trở về…
Khi đó em sẽ mỉm cười hạnh phúc…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Waiting…
Seoul ngày nắng…
Nắng hiu hiu trên từng góc phố…
Nắng mùa thu mà…
Thật hanh khô…
Giống như lòng ai đó…
Tôi ngồi im lặng trong quán cà phê cổ quen thuộc. Tay không ngừng khuấy ly Americano. Đóng máy tính lại sau khi đã hoàn thành 1 chap mới của câu chuyện tôi đang viết dang dở trên mạng. Duỗi thẳng người dựa vào salon mềm mại. TÔi đảo mắt lên trần nhà.
“Woonie à… Chờ anh nhé!”
Tiếng nói của anh vẫn vang vọng trong đầu tôi. Anh đi rồi nhưng sao tôi vẫn còn mong nhớ anh tới vậy?
“Anh sẽ về sớm thôi mà”
Giọng nói anh vẫn lởn vởn trong đầu tôi không có cách nào thoát ra ngoài.
“Nhớ chờ anh đấy…”
Tôi và anh quen nhau trong quán café này. Thời gian cũng là mùa thu nhưng thời tiết không đến nỗi hanh khô như hôm nay.
Ấn tượng đầu tiên của tôi với anh là dáng người thấp nhỏ nhưng nụ cười lại quá sáng chói.
Vãn nhớ cái gương mặt ngô nghê mà anh muốn ngồi chung bàn với tôi. Àh… Cả cách giới thiệu tên nữa. Gì nhỉ:
“Chào hyung! Em là KiKwang! Lee KiKwang. Em 21 tuổi”
TÔi bật cười khi nghĩ tới bản mặt ngố tệ của anh khi giới thiệu về mình. Anh lớn hơn tôi 1 tuổi nhưng lại thấp hơn tôi nhiều quá. Lúc đó tôi cũng bật cười lại.
“Chào em. Hyung là DongWoon. Hyung kém em 1 tuổi”
Lúc đó KiKwang ngớ người. Mặt mũi đỏ bừng, chắc lúc đó anh ngượng lắm nhỉ phải không? Em nhớ như in lúc đôi môi dày của anh trều ra há hốc, mắt lồi ra thấy ngộ à.
~ DongWoon! Bánh của em này! ~ Noona phục vụ mang 1 miếng bánh trứng ra cho tôi.
~ Cảm ơn noona! ~ Tôi gật đầu đáp lại.
Bỏ 1 miếng bánh nhỏ vào miệng. Để miếng bánh mềm xốp tan trong miệng. Tôi và anh đều thích loại bánh này nhưng từ khi anh đi xa lâu lắm rồi tôi không còn ăn nó nữa.
“Woonie! Em xem! Anh làm bánh hấp dẫn không?” KiKwang giơ cái bánh nham nhở ra trước mặt tôi.
Hình như anh chỉ có 2 biểu cảm duy nhất thì phải. Anh không đần thối mặt thì cũng toe toét hớn hở cười mà thôi.
Tôi cười lớn. Cho 1 miếng bánh lớn vào miệng. Bánh anh làm rất tệ nhưng sao khi ăn lại ngọt ngào và ngon miệng đến vậy? Nhìn cái mặt dính đầy bột của anh mà tôi chợt phì cười.Kwang ngốc à… Anh đâu cần phải cố gắng làm em vui lòng tới vậy chứ?
Nhưng kỷ niệm chỉ là bong bóng xà phòng ( Bong Bóng mùa hè)
Tất cả sẽ phôi phai theo năm tháng mà thôi…
Ngày anh đi cũng là 1 ngày nắng…
Ngày nắng mùa đông lạnh lẽo…
Anh hứa hẹn…
“Woonie à… Nửa năm nữa anh sẽ về… Hãy chờ anh nhé!”
Anh đã hứa như vậy đấy. nhưng rồi nửa năm… 1 năm… 2 năm vẫn không thấy anh trở về. không email, không điện thoại, không thư từ… Có phải anh đã quên em rồi phải không KiKwang?
Vẫn chờ anh trong quán café cũ kỹ này. Vẫn là chỗ ngồi mà chúng ta luôn ngồi. Nhưng chỉ có 1 mình em mà thôi.
Em chờ anh 2 năm rồi. Ngày nào em cũng gửi nỗi nhớ vào câu chuyện của mình. Vậy mà anh không về như kết thúc hạnh phúc trong mỗi câu chuyện.
Kwang à…
Anh còn nhớ ngày hôm nay chứ? Chính là ngày mà 2 ta gặp nhau đấy.
Kim đồng hồ sắp điểm tới số 1 rồi đó. Anh có định xuất hiện không vậy?
Tích tắc…
Quả lắc đồng hồ tiếp tục lắc qua lắc lại. Liệu em có thể chờ được nữa không Kwang? Hay em sẽ chôn vùi ký ức về anh đây?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
DongWoon ngừng tay sau khi viết câu hỏi đó ra…
Chờ anh… Chờ đợi người đàn ông của mình tới bao giờ đây? Nhật ký của cậu đã được nhiều ngày rồi… Ngày nào cũng là 1 câu chuyện khi thiếu vắng anh.
Cậu đăng đoạn nhật ký vừa viết lên trang mạng. không thể ngờ nhật ký của mình lại được yêu thích tới vậy.
Chưa đầy 5 phút sau đã có 1 người để lại lời bình.
[Ki Babo: Son NamShin àh… Bạn thật là thủy chung. Người được bạn đợi quả thật rất may mắn. Chúc may mắn]
[Son NamShin: Kamsa bạn. Mình sẽ vẫn chờ. 2 năm rồi. Bạn vẫn đồng hành của mình. Mình thật may mắn khi có 1 reader như bạn]
DongWoon gửi lại lời đáp. Mỉm cười vì người bạn trên mạng này của mình. 2 năm nay từ khi cậu viết Nhật ký trên mạng, người bạn này đã rất nhiệt tình ủng hộ cho cậu. Mỗi bình luận của người bạn này đều rất chân thành và khiến DongWoon mỉm cười.
[Ki Babo: không có gì đâu. Bạn đừng khách sóa. Chúng ta là bạn bè mà! Bạn có muốn nhận 1 bất ngờ không?]
DongWoon ngạc nhiên nhìn bình luận. Bất ngờ?!
[Son NamShin: Bất ngờ ư?! Là gì vậy?]
Cậu reply lại và hồi hộp chờ đợi…
[Ki Babo: Quay người lại đi Son NamShin…]
DongWoon nửa ngờ nửa tin quay người lại…
Không thấy gì cả…
Cậu nhún vai định nói rằng người bạn này trêu chọc mình…
~ Hello! Can I sit here? (Chào hyung! Em có thể ngồi đây được không?) ~ Giọng nói vang lên.
DongWoon ngước nhìn người đang đứng trước mặt mình…
1 cậu nhóc với mái tóc màu vàng đang đứng trước mặt cậu. Cậu ta đeo kính đen. Hình như là người ngoại quốc. Vốn Tiếng Anh của DongWoon cũng không tệ nên có thể hiểu được. Cậu nhún vai:
~ Sure. You’re free to sit down. (được thôi. Cậu cứ tự nhiên)
Cậu ta ngồi xuống. Cầm Ipad lướt lướt.
[Son NamShin: Bạn đang đùa mình đó! Làm gì có gì đâu?]
[Ki Babo: Mình đâu đùa bạn? Bạn kiên nhẫn đợi đi!]
DongWoon bắt đầu cảm thấy người bạn này cố ý trêu chọc mình. Lại 1 người nữa bắt cậu đợi.
~ Chào hyung! Em tên là KiKwang! Lee KiKwang… ~ người trước mặt bỗng nói.
DongWoon đang đánh máy dở bỗng ngừng tay. Không tin vào tai mình nữa. Cái gì kia? Lee KiKwang?!!!
~ È hèm! Hyung nhỏ hơn em 1 tuổi ơi! ~ Cậu ta tiếp tục gọi. ~ Hyung đợi đủ chưa vậy?
DongWoon ngỡ ngàng ngước lên và bắt gặp nụ cười tỏa nắng quen thuộc…
~ KiKwang… ~ Cậu xúc động.
~ Anh về với em rồi đây… ~ Anh bỏ kính, mỉm cười với cậu…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay trời vẫn nắng…
Nhưng nó không còn hanh khô…
Nó cũng không giống như lòng ai đó…
Mà nó lại thật rực rỡ và rạo rực…
Vì chắc hẳn nắng đã tìm được vùng đất mà mình yêu…
Chờ…
Nắng sẽ mãi chờ…
Cho tới khi nắng tìm được nơi mình thuộc về…
Cũng giống như em sẽ chờ anh…
Chờ cho tới khi anh trở về…
Khi đó em sẽ mỉm cười hạnh phúc…
THE END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro