Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 2

Chap 2.

"Bặp" - Một cánh tay ở trên tóm lấy tay SuA, cô ngạc nhiên, mừng thầm rằng mình đã được cứu. SuA ngẩng lên, đó là một cô gái tóc đen, tuy trong bóng tối không nhìn thấy rõ mặt cô ấy nhưng có vẻ cô ấy rất xinh đẹp, hình ảnh bỗng nhiên hệt xuất hiện ánh sáng bừng lên ở đằng sau, ngay chính giữa là một vùng đen tối mờ ảo lấp ló từng nét trên khuôn mặt bí ẩn. Sự kết hợp với mái tóc màu tối cộng với khuôn mặt lạnh lùng u uất, nhưng thật sự không hề đem lại cảm giác gì đáng sợ, cả hai cảm giác tương phản cùng đến một lúc khiến SuA ngây ngẩn chẳng màng tới xung quanh.

- Cố lên nào, tôi sẽ kéo cô lên - cô gái đó nói, giọng nói rất ấm áp.

SuA tỉnh dậy khỏi mớ mơ hồ, liền nắm chặt lấy tay cô gái, cố gắng đi lên.

" Sụt " - tuyết ngày càng lún sâu hơn, hòn đá không chịu được cũng đã dời khỏi vị trí, rồi nó rơi xuống dốc.

- AAAAA - SuA bị mất chỗ bám. Càng kéo mạnh tay cô gái hơn.

- AAAA - Bị kéo mạnh xuống, cộng với việc phần tuyết dưới chân đã bị lún, cô gái tóc đen không thể đứng vững được.

- AAAAAAAAAAA - 2 cô gái cùng nhau lăn xuống dốc. Để lại những tiếng hét chói tai trong màn đêm tĩnh mịch.

-------------------

Nửa tiếng sau.

Siyeon từ từ mở mắt. Tối quá! Cô vừa mới giúp một cô gái khỏi bị rơi xuống vực. Nhưng sảy chân cái thế là cô cũng theo cô ấy rơi xuống đây luôn, Siyeon tiếp tục đứng dậy một cách uể oải, phủi những hạt tuyết trên quần áo, sau mọi thủ tục làm sạch để đủ chấp nhận cô lôi điện thoại trong túi quần ra.

11pm.

Muộn quá rồi! Làm thế nào bây giờ! Tối thế này làm sao đi lên được! Đành phải ở dưới này một đêm thôi!. Một loạt những câu cảm thán bập bùng như pháo hoa trong đầu Siyeon, tuy vậy nhưng cô vẫn tỏ ra chuyên nghiệp, khuôn mặt lãnh đạm cố định. Siyeon nhìn xung quanh và bắt đầu kiếm cái cô gái mà rơi xuống cùng mình.

- Cô gì ơi ??? - Siyeon lên tiếng gọi.

Vừa đi vừa gọi thì chân bỗng dưng bị vật cản, có cái gì đó vướng ở chân, Siyeon nhìn xuống, một cô gái trẻ đang nằm đó, đã bị ngất.

- Haizzz - Siyeon thở dài. - Tốt bụng cứu người mà chẳng cứu được, rốt cuộc thì bị kẹt ở dưới chân dốc, lại còn vướng cái con người đang bị ngất dưới đất kia nữa chứ.

Siyeon nhìn con người đang an tọa trên mặt đất kia rồi quay mặt đi, xong lại quay lại nhìn, xong lại quay mặt đi, sau một tràng ngán ngẩm với tình cảnh bất lực này, cô nâng cô gái ấy dậy, đưa ra đằng sau mình, rồi cõng cô ấy lên, đi kiếm chỗ trú qua đêm nay.

SuA mở mắt, trong tầm nhìn xuất hiện một khung cảnh lạ hoắc lạ huơ, sau thị giác là cảm giác, hình như người cô đang di chuyển, có ai đó đang cõng cô. SuA ngạc nhiên khi biết đó là vị cứu tinh vừa rồi, cô cẩn trọng lên tiếng :

- Cô gì ơi?.

- Hửm? - Siyeon quay sang hỏi.

- Chúng ta đang ở đâu vậy?.

- Bị kẹt ở dưới chân núi rồi, bây giờ lên trên không được đâu, nên chúng ta phải tìm chỗ ở qua đêm nay.

Đi được một lúc, Siyeon bỗng dừng lại, thả SuA xuống.

- Cô tỉnh rồi. Nên tự đi đi. - Siyeon nói, khuôn mặt lạnh tanh cùng tông giọng thể hiện cái nét hết sức phũ phàng.

- À ... ừm - SuA có hơi hụt hẫng. Dù sao lăn một chặng đường dài xuống đây khiến cô rất mệt, được cõng nên rất sướng. Cơ mà chưa được bao lâu đã phải tự đi bộ, cô gái trẻ thầm kín thấy tự trách, biết thế cứ im lặng.

Siyeon vẫn tiếp tục đi xung quanh xem có nhà nào ở dưới chân núi không, còn SuA lẽo đẽo theo sau, cứ thế cứ thế hai người lững thững đi cùng nhau như vậy.

- Aisssh. Chẳng lẽ ở dưới này không lấy nổi một căn nhà hay sao? Một vạch sóng cũng không có nữa - Siyeon bực mình, cô đang cầm điện thoại gọi cho ai đó nhưng không được.

- .... - SuA im lặng chả biết nói gì, điện thoại của cô thì hết pin rồi, có muốn liên lạc cũng chẳng được. Cô nàng muốn nói gì đó, gọi là an ủi vậy, nhưng tính khí cô gái trên kia nhìn chung có vẻ là khó tính, nên tốt nhất không nên đối thoại, chỉ tội bị quát thôi, vị cảnh sát hiền lành đã nghĩ như vậy.

Đi được thêm một quãng nữa, cuối cùng cũng thấy một căn nhà ở đây. Siyeon không chần chừ gõ cửa.

" Cộc cộc cộc "

" Cạch " - Một bà già với khuôn mặt hiền từ mở cửa. Có vẻ như là chủ căn nhà này.

- Chào bà ạ - Siyeon cất tiếng chào.

- Có chuyện gì không?.

- Bọn cháu là khách du lịch, bị lạc đường. Khách sạn ở trên núi nhưng tối quá rồi nên không thể về đó được. Bà cho bọn cháu ở nhờ một đêm được không ạ?. - Siyeon lễ phép nói.

- Ừ. Được, nhưng nhà ta chỉ còn một phòng thôi.

- Cũng được ạ.

- Vậy vào đi. - Mở cửa ra rộng hơn. Bà già mời Siyeon và SuA vào.

*Gâu~~*

- Á. - SuA bỗng dưng nhảy cẫng lên, tay lập tức bám chặt vào cô gái lạ nhưng là ân nhân bên cạnh, một con cún trông không hiền lành mà cũng chẳng dữ tợn tự dưng từ đâu đó nhào ra khiến một con người sợ cún như cô khiếp đảm.

- Sao vậy?. Nó không làm gì cô đâu. - vị ân nhân vừa trầm ổn giọng nói mà phán vừa chưng ra cái bộ mặt thản nhiên dễ sợ dù phản ứng người kia rất bất thình lình, thậm chí khiến cả bà chủ nhà mở to mắt nhìn.

- Tôi bị dị ứng với lông cún.

- Hai cô vào phòng đi, Midu sẽ chỉ đứng đó thôi không làm gì đâu. - vừa nói bà chủ nhà chỉ dẫn hai cô nàng tới vị trí căn phòng còn trống.

" Cạch " - Đây - Bà chủ nhà nói.

Siyeon nhìn quanh, căn phòng chả có gì đặc biệt, chỉ có một cái giường và một cái tủ, chấm hết.

- Ở tạm đây nhé. Nhà ta hết phòng rồi. 2 cô không phiền chứ.

- Ồ không. Có chỗ để ngủ là tốt lắm rồi ạ. Cám ơn bà - Siyeon lễ phép nói, mép môi thỉnh thoảng còn nhếch lên thể hiện ý cười, khác hẳn với thái độ khi nói chuyện với SuA, thờ ơ và lạnh nhạt.

- Ừm. Vậy 2 cô vào đi. Ta về phòng mình ngủ đây. Cũng muộn rồi đó. Chúc 2 cô ngủ ngon

- Vâng. Chúc bà ngủ ngon - Siyeon nói.

- Chúc bà ngủ ngon ạ - SuA nói theo.

" Cạch " - Cửa phòng đã được đóng.

Sự im lặng diễn ra. Chẳng ai biết nói gì, nói cái gì bây giờ khi họ chẳng quen nhau mà phải ngủ chung một phòng, được một lúc cuối cùng cũng có người lên tiếng :

- Xin lỗi. - SuA nói với khuôn mặt ái ngại, chứng kiến chuỗi phản ứng của người kia là đủ biết chính cô là người phiền phức rồi.

- Ừ không sao. - Siyeon bộc lộ chút thông cảm.

- Tôi là Kim SuA. 26 tuổi. Còn cô? - SuA giới thiệu.

- Lee Siyeon, em 25 tuổi, kém chị 1 tuổi rồi. - Siyeon đáp lại, mặt hơi vênh vênh.

- Vậy sao? Thật là ngại quá.... vì cứu chị mà em bị rơi xuống dưới này - SuA vuốt tóc ngại ngùng nói, hành động thật dễ hiểu lầm và khiến người khác có chút không tỉnh táo, nhưng không biết có tác dụng với người đối diện không, Siyeon chỉ một mực trung thành với ánh mắt sắc sảo nhìn SuA.

- Tối rồi mà sao chị lại lang thang chỗ hoang vu đó vậy? - Siyeon thắc mắc.

- À không chị tính đi dạo ở khu trượt tuyết một lúc thôi. Không để ý thế là đi quá xa.

- ....

- Thế còn em? em làm gì ở đó vậy?. - SuA hỏi lại.

- Hả? ... À .... - Siyeon bị hớ - Tôi cũng đi dạo thôi mà..... Thôi. Ngủ đi. Tôi mệt rồi. - Siyeon đánh trống lảng. Rồi cô nằm xuống giường, chừa một bên cho SuA.

- Ừm.... - SuA ngại ngùng. Chẳng lẽ nằm chung sao?. 2 người họ còn không biết nhau mà.

- Sao thế? Nằm xuống đi. Tôi không ngại đâu. Nếu chị ngại thì dải chăn xuống sàn mà nằm, trong tủ có một cái chăn nữa đấy. - Siyeon nói khi thấy SuA chần chừ không lên giường.

- À không. Phải nằm giường chứ. - SuA tò tẽn leo lên giường.

Bên ngoài tuyết rơi nhiều hơn, đặc và dày, không khí ngày càng lạnh lẽo.

Nằm trong chăn mà SuA vẫn rùng mình, lạnh quá, hình như căn nhà này không có máy sưởi, mặc một đống áo rồi mà vẫn lạnh, làm thế nào bây giờ.

Nhìn sang bên cạnh. Cô gái Siyeon đó ngủ rồi. Sao mà ngủ nhanh vậy?. Vừa mới đặt lưng thôi mà.

Được một lúc, vì quá lạnh, SuA đành lên tiếng :

- Siyeon-sshi à.

- ....

- Siyeon ... Lee Siyeon. - SuA lay Siyeon dậy.

- Ưm.... - Siyeon mở mắt một cách mệt nhọc.

- chị lạnh quá. em không thấy lạnh sao? - SuA run rẩy nói.

- Có chứ. Ngủ đi cho quên cái lạnh.

- Nhưng chị không ngủ được.

- Đợi tôi lấy thêm chăn nhé. - Siyeon bật dậy đi ra tủ quần áo lấy thêm cái chăn nữa.

----

- Hết lạnh chưa? - Siyeon hỏi khi 2 người đang co ro trên giường.

- Đỡ hơn rồi nhưng vẫn lạnh - SuA vẫn run rẩy nói.

- Biết làm sao đây?. Cố gắng lên. Sáng mai chúng ta sẽ lên núi.

- chị.... ôm em được không? - SuA ngại ngùng đề xuất.

- À .... Được thôi. - Siyeon ấp úng nói. Đề nghị bất ngờ quá. Nhưng dù sao cô cũng đang lạnh, có người ôm sẽ ấm hơn.

- Ừm. Đợi chị tí - SuA tung chăn ra, cởi bỏ từng lớp áo, cho đến khi trên người chỉ còn 1 cái áo mỏng thì thôi.

- Làm gì vậy? - Siyeon ngạc nhiên hỏi.

- Thân nhiệt gần nhau sẽ ấm hơn. em cũng cởi áo ra đi. - SuA tự nhiên nói.

- À .... ừ. - Siyeon cũng bật dậy cởi áo.

------------------------

Giờ 2 người họ chỉ mặc mỗi cái áo mỏng, rồi nằm xuống, đánh liều, SuA ngay lập tức ôm lấy Siyeon. Vùi mặt vào hõm cổ của cô ấy. Rồi đắp 2 lớp chăn và một đống áo dày lại.

- Woa... Ấm thật đấy. Ngủ ngon nhé Siyeon-sshi - Nói xong SuA nhắm mắt ngủ.

- U...Ừm - Bất ngờ thật. Siyeon chưa kịp load xong những hành động vừa rồi. Cô ấy đang gối đầu lên cánh tay của cô, ôm cô và ngủ. Công nhận là ấm hơn thật. Siyeon cũng ôm lại SuA và từ từ nhắm mắt lại ngủ.

-----------------------------

- Oppa à. Vẫn không liên lạc được. Làm thế nào bây giờ - Seungyeon như đang ngồi trên lửa. Đi đi lại lại. Cô đang lo lắng cho SuA.

- Em ấy có nói là đi đâu không? - Si Won hỏi.

- Không. Chị ấy chỉ nói là đi dạo thôi. Chả biết đi đâu nữa. Aissh. Làm cái gì mà điện thoại cũng không thèm bật nữa. - Gahyeon đang lo lắng.

- Chúng ta làm gì bây giờ?. Tuyết rơi ngày càng dày - Jimin lo lắng nhìn đội trưởng nói.

- Biết làm sao giờ?. Thời tiết khắc nghiệt thế họ không cho ra ngoài đâu. Chỉ còn cách ở lại đây chờ tin của SuA thôi. - Shin Dong buồn bã nói.

Trời về đêm, tuyết rơi khắc nghiệt, màn đêm bao trọn bầu trời đen kịt lại cả khoảng không, cứ thế một mối quan hệ mới bắt đầu.

End chap 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro