chap 18
Chap 18
Chiếc áo sơ mi trắng được tháo cởi một nửa.
" Cốc cốc cốc "
Bỗng có tiếng gõ cửa. Ngạc nhiên dừng mọi hoạt động lại, Victoria quắc mắt về phía cánh cửa tội nghiệp. Rồi thay đổi chóng mặt, dịu dàng nhìn xuống cô gái đang tỏ vẻ khó chịu kia. Vỗ nhẹ vào chiếc má xinh xắn.
- Đợi nhé.
........................................
" Chát " - tiếng tát thật đau vang lên. Nạn nhân là kẻ vừa gõ cửa. Anh chàng ôm mặt đầy đáng thương nhìn vào cô chủ của mình.
- Có chuyện gì?
Victoria ngồi sập xuống chiếc ghế sô pha mà cáu gắt. Cô ghét nhất là loại vô duyên, chen ngang giữa những lúc như thế kia của cô.
- Yi Han chết rồi ạ.
- Hả?.
- Không hiểu sao cảnh sát Hồng Kông biết mà đến. Tóm hết tất cả số hàng vừa được đào lên của anh ta.
- Ai đã giết nó?.
- Từ một kẻ nào đó giấu mặt ở phía xa. Bắn tỉa vào Yi Han lúc anh ta không để ý. Trúng tim không chật một li.
- Bắn từ xa mà chính xác như vậy sao?. Ai mà cao thủ thế?
Victoria nhếch mép cười. Tuy một tên đàn em vừa mới hi sinh. Nhưng không có gì đáng buồn hết. Nhờ thế mà cô đã có tư cách để làm việc mình muốn.
- Có thể là tên tay sai của Yi Han. Người này có vẻ như không ưa anh ta lắm. Là một người Hàn, Min Suga. Anh ta đã từng sống ở Trung Quốc và rất giỏi trong việc sử dụng vũ khí.
- Vậy sao?.
- Có cần đi tìm và thủ tiêu không ạ.
- Thôi. - Victoria phẩy tay - Dù gì ta cũng không ưa Yi Han cho lắm. Chẳng cần phải trả thù cho nó đâu. Giờ thì lui ra đi.
- Vâng.
- Này.
- Dạ.
- Từ sau còn một lần như thế nữa. Ta chém ngươi đấy. Phòng ngủ của ta không phải là chỗ muốn gõ cửa thì gõ đâu.
- Vâng. Xin lỗi cô Song. - tên thuộc hạ đã hiểu ra chuyện. Vội hối lỗi và đi ra khỏi nhà.
-------------------------------------------
Sáu con người dừng chân tại trước một căn nhà tuyệt đẹp. Theo như bọn tay sai của Lee Taeyong khai, đây là nơi Lee Siyeon đã ở suốt mấy tháng qua. Đi sâu vào bên trong, thật ngạc nhiên rằng cánh cửa không khóa, chỉ đóng hờ.
Một chiếc vali màu đen, một chiếc túi xách được đặt ngay cạnh cửa khi vừa mới bước vô. Một quyển sổ hộ chiếu và một tờ vé máy bay rơi tung lung dưới đất ở gần đó. Cầm lên xem xét. Shin Dong bất ngờ :
- Đây là vé máy bay của Lee Siyeon. Chuyến đi Seoul vào lúc 9 giờ sáng hôm nay.
- Vậy là lỡ chuyến bay rồi còn đâu.
- Tình cảnh này giống như cô ấy đã bị bắt cóc vậy.
SuA lo lắng sau khi nghe Seungyeon nói. Trong lòng nôn nao không vững im. Có khi nào người con gái kia đã đem cô ấy đi.
- Phải làm sao để tìm cô ấy đây?.
- Sao Lee Siyeon lại muốn về Hàn? - Jimin lơ SuA mà chuyển chủ đề.
- Có thể sau khi nhìn thấy cảnh sát cô ấy muốn chạy trốn tiếp.
- Thế thì phải đi nước khác chứ.
- Cô ấy ở đây là do bị Lee Taeyong đưa đi. Vậy sẽ không bị kết tội chạy trốn đúng không?. - SuA lại một lần nữa hỏi không đúng trọng tâm. Khiến cô bị nhận vài ánh nhìn không mấy thiện cảm.
- SuA nói đúng mà. Vụ hỏa hoạn ở Pohang những tên kia cũng đã khai ra là do Lee Taeyong rồi. Lee Siyeon chỉ là nạn nhân bị bắt cóc đưa đi thôi. - Seungyeon lên tiếng nói đỡ.
- Ừm đúng là như thế. Nhưng tội đồng phạm của kẻ buôn ma túy vẫn không được tha. Chúng ta vẫn phải có nhiệm vụ đi tìm và áp giải Lee Siyeon về Pohang.
- Chỉ huy bảo chỉ cần để một hai người ở đây truy tìm thôi. Còn lại đi về làm nốt những công việc kia.
- Em sẽ ở lại.
- Anh sẽ ở lại với em.
SuA bỡ ngỡ nhìn sang Jimin, rồi cau mày bực mình. Công cuộc đi tìm người yêu cũ không thể để kẻ kì đà này cản mũi được, cô sẽ gặp phải nhiều phiền phức. Hằng giọng, SuA phản đối :
- Không cần đâu. Seungyeon sẽ ở lại với em. Cậu ấy sẽ nhắc nhở em việc bữa ăn và uống thuốc.
- Nhưng mà ...
- Được rồi. Cứ thế đi. - Gahyeon chấm dứt mối tranh cãi. Shin Dong và Si Won cũng đành gật gù cho qua chuyện khi biết tâm trạng khó chịu hiện giờ của SuA.
------------------------------------------
Nhướng mày nhìn con người đang nằm ngủ ngon lành ở dưới, mới đi ra có vài phút thôi mà đã say giấc được ngay rồi. Victoria gọi :
- Lee Siyeon.
- ....
- Siyeon. Dậy ngay. Đã bảo đợi cơ mà.
- ...
Hết cách. Nhếch môi nở nụ cười một lần nữa. Victoria vùi mặt vào hõm cổ mịn màng, quấy rối hòng đánh thức cô gái kia.
- ... Dậy rồi đây - Siyeon lên tiếng, cảm thấy thật phiền phức, vội cựa mình tránh sự tiếp xúc kia. Cô đã giả vờ ngủ để mong rằng sẽ thoát khỏi được đêm nay nhưng lại không thể.
- Hừm. - lườm yêu con người phía cơ dưới, Victoria tiếp tục cởi nốt những khuy áo còn lại của cô ấy ra.
- Đừng. Để lúc khác được không?. Giờ tôi không được khỏe. - Siyeon cứu vớt, cất giọng năn nỉ.
- Cưng đòi ở trên hay sao mà muốn khỏe, dù cưng cũng xứng đáng để nằm trên đấy nhưng không phải hôm nay, nằm yên đó đi.
- Tôi sẽ kiệt sức mất. Cả ngày hôm nay chưa ăn gì rồi.
Victoria chớp chớp mắt. Ngỡ ra, đúng là cô ấy bị bất tỉnh từ sáng, giờ tối rồi mà chưa ăn gì. Cũng đáng để thông cảm.
- Được thôi. Vậy thì đi ăn nào.
...........................................
Ngồi trong phòng ăn. Sờ nhẹ lên, suýt soa phần cổ tay đã bị quấn chặt lâu, vết hằn đỏ hiện lên rất rõ, khiến Siyeon xót.
- Ăn nào - Victoria đặt thức ăn lên bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh Siyeon.
Bụng kêu cồn cào. Siyeon lập tức bắt đầu thưởng thức, chậm rãi nếm, rồi gật gù, thức ăn thực sự rất ngon. Được một lúc, chợt nhớ ra điều gì đó, cô ngẩng đầu hỏi cái con người đang đê mê ngắm nhìn kia :
- Điện thoại của tôi đâu?.
- À ... đây.
- ... - giật ngay chiếc điện thoại yêu quí từ tay người kia. Siyeon thầm nghĩ sẽ dùng nó để liên lạc rồi cô sẽ thoát khỏi chỗ này.
- Tính gọi cho Yi Han sao?. - Victoria bật cười - Hắn chết rồi.
- Hả?. - khuôn mặt chẳng khác gì cô gái tóc vàng khi vừa mới nghe tin này.
- Kể cả bọn thuộc hạ lẫn số hàng trên núi. Bị tóm hết.
Siyeon trầm ngâm. Như vậy thì SuA của cô an toàn rồi. Có lẽ xong xuôi mọi công việc cô ấy đã về Hàn rồi cũng nên. Nếu không bị bắt cóc tới đây thì giờ cô đã có thể đi gặp cô ấy. Sao bức tường ngăn cách hai người họ càng ngày càng dày thế này.
- Sao thế? Ăn tiếp đi. Kêu đói cơ mà.
- Ừ.
- Chính vì thế, nên hãy ở lại đây đi.
- Sao cơ?.
- Tôi bảo cô hãy ở lại đây. Không phải ai cũng được đặt chân vào chỗ này đâu.
- Thật vinh dự. Nhưng tôi xin từ chối.
Victoria đăm chiêu vào con người đang cố tỏ ra bình tĩnh kia, quay đầu đi nở nụ cười nhạt. Rồi tiếp tục câu nói :
- Và không phải ai đã đặt chân vào đây mà thoát ra được đâu. - gằn giọng. Thái độ đối xử khác hẳn với tiếng nói ngọt ngào, dịu dàng khi ở trong phòng ngủ. Đứng dậy, Victoria đi ra khỏi phòng ăn.
Siyeon nhìn theo cái bóng dáng vừa đi khỏi kia mà rùng mình. Tưởng cô ta tốt bụng thế nào. Hóa ra cũng giống như Lee Taeyong mà thôi. Sư phụ đệ tử y như nhau. Kiểu này nếu cô còn cố tình chống đối chắc sẽ bị nhốt ở đây thêm vài tháng nữa mất.
Sao cái số của cô toàn bị những người khác khống chế thế này. Mở khóa chiếc điện thoại, nghiên cứu trong mục liên lạc để xem cuộc gọi gần đây nhất là gì, với hy vọng sẽ tìm được một vị cứu tinh. Và có một số vừa gọi vào máy cô cách đây không lâu.
Một dãy số quen thuộc, cái tên cũng quen thuộc nốt, là Lee Taeyong. Cơn hy vọng vừa mới chớm nhổm dậy lại bị dập tắt xuống hoàn toàn. Anh ta đi rồi còn đâu. Đây là số máy của người chết. Làm sao cô có thể cầu cứu được đây.
Vội cảm thấy khó hiểu, đăm chiêu nhìn vào số điện thoại của Lee Taeyong, cuộc gọi được thực hiện vào lúc tầm chiều, trong khi theo lời nói của cô gái kia thì đáng nhẽ ra anh ta đã bị giết vào lúc sáng khi lên núi tìm kiếm chứ.
Nheo mắt suy nghĩ, cố gắng sắp xếp mọi thứ theo đúng trình tự. Bắt đầu thấy đau đầu. Điều chỉnh nhịp thở cho đều đặn. Siyeon mạnh dạn bấm nút gọi cho Lee Taeyong.
----------------------------------------
Chau mày khó chịu khi thấy số máy đang gọi đến. Cô ta định giở trò gì nữa đây. SuA nhấc máy :
- ....
" A lô. Nói gì đi. "
- Siyeon?? - nghe thấy giọng nói quen thuộc, SuA bất ngờ hỏi.
" SuA " - người đầu dây bên kia mừng rỡ.
- ... - SuA cũng vui theo. Cuối cùng cũng được nghe thấy tiếng của cô ấy.
" Sao em lại cầm máy của Lee Taeyong vậy? ".
- À .... anh ta bị bắn chết, nên em đã lấy điện thoại này để tìm cách liên lạc với Sing - SuA nương theo kiểu xưng hô. Có hơi gượng mồm nhưng cô chẳng mấy bận tâm. Kiểu gọi này khiến cô cảm thấy thân thiết, cô thích như thế.
" Em về Hàn rồi à? ".
- Chưa. Vẫn đang ở Hồng Kông.
" Sing đang bị bắt cóc. Làm ơn đến cứu Sing. "
-------------------------------------------
" Sing đang ở đâu? ". - giọng nói vang lên đầy lo lắng.
Siyeon rời khỏi chỗ ngồi mà đưa mắt ngó nghiêng nhìn ra bên ngoài qua ô cửa sổ ở phòng ăn. Niềm vui đang len lỏi trong cô. Tuy chả biết SuA đối với cô giờ là gì nhưng cô cần phải thoát khỏi chỗ này trước rồi tính tiếp.
- Sing đang ở trong một chung cư. Có một tòa nhà rất cao ở đối diện, bề ngoài được phủ bằng thủy tinh, kết cấu rất sắc nhọn. - Siyeon miêu tả điểm nổi bật của khung cảnh bên ngoài, mong rằng SuA có thể mò đến để cứu cô.
Một bàn tay, tiến tới, chậm rãi giật điện thoại của cô. Siyeon rùng mình quay người lại, nhìn con người kia đầy hoảng sợ. Ý định trốn thoát bị bại lộ.
Victoria bình tĩnh tắt nguồn chiếc điện thoại, rồi đặt lên bàn, từ từ tiến gần đến Siyeon khiến cô run sợ.
- Đừng.... mà.
- Nhẹ nhàng không thích mà lại ưa bạo lực à?.
Thật nhanh tay kéo Siyeon ra chiếc bàn ăn. Đẩy mạnh cô ấy nằm xuống phần còn trống của chiếc bàn. Leo lên thực hiện những hành động muốn chiếm hữu. Hai tay giữ chặt cô ấy để khỏi phải vùng vẫy. Đâm đầu vào đôi môi căng mọng ở dưới mà thưởng thức.
-----
Victoria đè Siyeon ở trên bàn ăn mà vồ vập hôn cô ấy.
- Thả .... tôi. - Siyeon cố gắng hết sức để thoát ra. Người con gái ác kia bắt cô phải phục tùng theo, đưa chiếc lưỡi dấn sâu vào nhằm tiếp xúc với khoang miệng. Không chịu được, cô cắn mạnh vào đôi môi đang đè lên mình.
- Aissh - Victoria leo xuống khỏi bàn ăn. Sờ nhẹ lên môi, máu đang chảy ra rất nhiều. Hàm răng kia toàn răng nanh hay sao mà khiến cô chảy nhiều máu thế này.
Siyeon nhổm dậy. Run rẩy khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cô đã đắc tội với cô ta rồi. Vội vàng chạy ra khỏi phòng ăn. Nhưng ở ngoài đó đang có mấy tên tay trâu mặt ngựa. Cô dừng lại không thể bước tiếp.
- Trói cô ta lại - Victoria ra lệnh, nhận lấy vài tờ giấy ăn từ tay tên thuộc hạ, lau vết máu trên miệng. - À. Trước đó....
-------------------------------------
SuA đứng ngồi không yên, trong lòng nôn nao bâng khuâng không biết nên làm gì tiếp theo. Lo lắng quá bỗng dưng cô bật khóc. Rồi những hình ảnh của quá khứ không rõ nguồn gốc lại hiện lên, một khung cảnh mới mẻ.
"Thực ra Sing không tốt như em nghĩ đâu."
"Sing đã làm một số chuyện bất chính. Nên mới bị cảnh sát đến bắt."
"Sao Sing lại kể chuyện này?. Sing không sợ em sẽ có cách nhìn khác về Sing hay sao?."
"Vì Sing yêu em, nên Sing chẳng muốn giấu điều gì cả."
"Taeyong sẽ không tha cho Sing đâu khi biết Sing có người khác"
"Đừng lo. Em sẽ bảo vệ Sing".
Cô đã nhớ ra. SuA đã nhớ ra cái đêm đó. Đêm đầu tiên của cô và Siyeon. Cô không phải là một người thất hứa, cô đã nói thì cô sẽ làm. Nhưng .... làm thế nào?.
- SuA. - Seungyeon gọi.
- ...
- Sao lại khóc vậy? - Seungyeon hốt hoảng đưa đôi bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ đang tuôn rơi.
- Phải làm sao? Phải làm sao để cứu cô ấy?. - SuA mếu máo. Càng ngày càng khóc to hơn.
- Đừng khóc nữa. Tớ đang tìm hiểu những lời miêu tả của Siyeon. Cậu phải thật bình tĩnh.
---------------------------------
Victoria nhìn cô gái đang bị trói trên ghế ở trước mặt mà nheo mắt. Thân thể ngọc ngà của cô chưa từng bị chảy máu, chưa từng bị tổn thương, ngay cả đến bố mẹ cô cũng không dám động đến.
Ngay cả khi đi giết người cô cũng cẩn thận chưa bao giờ bị những vệt máu bẩn đó vương trên người cô. Vậy mà nhờ cái con người bướng bỉnh kia mà cô bị đứt một mảng thịt ở môi, lên tiếng giờ cũng khó khăn. Cơn tức giận lên tới đỉnh điểm.
Tuy vẫn bị siêu lòng với vẻ đẹp ở trước mặt nhưng cô ấy dám to gan hành động như thế thì cô không thể tha thứ được. Nếu là người bình thường thì cô đã bắn cho tan xác rồi. Điều gì khiến cô chần chừ như vậy. Victoria mong là khi bị tra tấn đau đớn như thế, con người bị cô cho rằng sở hữu nhiều răng nanh kia sẽ chùn bước mà lắng nghe theo lời cô.
Những thằng đàn ông ở đây có khác gì những tên thuộc hạ của Lee Taeyong. Siyeon bị đánh đập, tra tấn. Với thân thể của một đứa con gái thì có thể phản kháng gì đây. Bây giờ cô đã có thể cảm nhận được rõ hơn tâm trạng của SuA khi bị như thế này.
Đau đớn, xót xa, trong đầu cô chỉ tồn tại duy nhất hình ảnh cô ấy. Hy vọng được SuA đến cứu là rất nhiều, nhưng sự tuyệt vọng sớm muộn gì cũng sẽ tới. Mệt lả người, cô ngất đi.
- Cô Song. Bác sĩ đến rồi ạ.
- Ừm. Khi nào cô ta tỉnh thì gọi. - Cố phát âm rõ từ để tên kia nghe thấy. Victoria đi ra khỏi căn phòng trống.
---------------------------------------------
- SuA.
- Sao rồi?.
- Ở Hồng Kông có rất nhiều tòa nhà cao tầng, nhưng nếu thiết kế theo kiểu nhiều khía cạnh sắc nhọn và vỏ thủy tinh thì có lẽ là nơi này. - Seungyeon chỉ vào màn hình laptop.
- Bank Of China?.
- Ừm. Còn có tên gọi khác là tòa tháp Trung Ngân, rất nổi tiếng ở Hồng Kông. Xung quanh đó có rất nhiều chung cư cao cấp.
- Tọa lạc tại số 1 đường Garden, Chúng ta đi thôi - SuA giục giã.
- Không được.
- Sao?.
- Cậu quên là bây giờ chỉ có hai đứa mình à. Bọn bắt cóc cô ấy còn chưa biết nguy hiểm ra sao?. Cần phải có kế sách. Với cả đêm buông rồi.
- Mang theo súng là được mà. Phải nhanh không thì ả kia sẽ làm hại cô ấy mất.
- ... - Seungyeon ngẩn ngơ nhìn SuA. Biết tâm trạng quá lo lắng của người đối diện. Cô đành phải nương theo - Được rồi. Đi thôi.
--------------------------------------------
Mở mắt trong nỗi đau nhức toàn thân. Siyeon chau mày nhìn xung quanh căn phòng, không có ai ở đây cả. Cựa quậy, vòng dây quấn chặt quá, khiến cô rát xót. Làm sao đây?. Chợt nghĩ ra được điều gì đó. Siyeon hét lớn bằng tiếng Trung :
- CÓ AI Ở ĐÂY KHÔNG?.
- AAAAAA.
- CÔ BỊ ĐIÊN À? - một tên đi vào. Bực mình lớn tiếng.
- Tôi muốn đi vệ sinh.
- ....
- Làm ơn đi - ngẩng lên nhìn đầy niềm năn nỉ, khuôn mặt đáng thương hiển diện, con sói biến thành con nai.
- Thôi được.
--------------------------------------------
Seungyeon và SuA đã có mặt tại tòa nhà chung cư ngay phía đối diện tòa tháp Trung Ngân. Hai người ngẩng lên nhìn tòa nhà cao tầng mà đầy e ngại. Biết được chắc chắn rằng người yêu của SuA đang ở đâu đó trong này, nhưng vấn đề, cụ thể là ở đâu. Chẳng lẽ đi gõ cửa từng nhà.
- Phải làm sao đây?.
- Cái câu này dạo này cậu hỏi hơi bị nhiều rồi đấy SuA ạ.
- ........Cứ vào đã rồi tính tiếp vậy. - SuA nắm tay Seungyeon đi vào bên trong.
---------------------------------
- Xong chưa? Lâu quá. - tên kia hằng giọng bực mình với sự lề mề của cô gái trong phòng vệ sinh.
- Đây.
" Cốp "
" Bộp "
Hắn quay lại chuẩn bị đưa cô gái về đúng vị trí. Nhưng chưa kịp làm gì thì bỗng xuất hiện một bầu trời đầy sao. Lắc đầu thật mạnh cho đỡ chóng mặt. Chưa hoàn hồn thì lại một cơn đau dữ dội từ vùng nhạy cảm phát tín hiệu lên. Đau nhói cực độ. Hắn ngồi bệt xuống.
Cứ lo lắng rằng chẳng có gì để làm vũ khí. Thật may mắn lại gặp được cái búa ở trong phòng vệ sinh. Siyeon lấy nó rồi bất chợt phang vào đầu cái tên đang đứng đợi cô ở ngoài. Nhằm lúc hắn đang chao đảo cô tặng thêm cái lên gối vào chỗ cần lên - tuyệt chiêu hay được Siyeon sử dụng khi lâm vào tình thái lưỡng nan.
Có cơ hội, cô chạy vội ra khỏi căn nhà phiền phức đó. May mắn lần hai, cánh cửa không khóa, trời đang giúp cô đây. Chạy thật nhanh để thoát khỏi.
Một lúc sau.
- Gì thế?.
- NÓ CHẠY MẤT RỒI. MAU TÓM LẤY NÓ. - tên kia vẫn còn ôm phần dưới mà cố hét lên.
Một vài tên khác đi ra khỏi nhà để đuổi theo.
" Bộp " - giận cá chém thớt. Sau khi cơn nhức nhối đỡ đi, hắn phập một phát vào đầu một tên đàn em vẫn còn đứng đó.
- Sao lại có búa trong nhà vệ sinh hả?.
- Xin lỗi anh, có thể tên thợ đến sửa mấy hôm trước để quên.
- Lại còn để cửa không khóa nữa .... " Bộp " - hắn tặng tên đàn em một phát nữa.
- Xin lỗi anh, có thể tên bác sĩ vừa đi khỏi quên không khóa.
- Cô Song đâu?.
- Vẫn đang ngủ trong phòng.
- Tuyệt đối không được nói ra nghe chưa?. Phải nhanh chóng bắt con bé kia lại. Không là đi cả lũ đấy.
- Vâng thưa anh.
------------------------------------
- Seungyeon.
- Sao?
- Chọn bừa một số đi - SuA chỉ vào mấy cái nút ở trong thang máy.
- Cậu thật là .... - Seungyeon với tay nhấn bừa một số. Cô ấn vào số 10.
------------------------------------------
Với cơ thể đang bị thương. Siyeon kiệt sức, nhưng vẫn phải cố lết xác đến đầu hành lang để tới chỗ thang máy.
-------------------------------------------
Thang máy dừng lại ở tầng 9. SuA và Seungyeon ngạc nhiên nhìn lên. Nép sang một bên để dành chỗ cho người sắp sửa bước vào. Cho đến khi cửa thang máy được mở.
- SUA.
- SING.
Niềm hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng được đền đáp. Siyeon mừng quá, cô chạy tới ôm chầm SuA mà không suy nghĩ.
SuA cũng chả hiểu nổi suy nghĩ riêng của bản thân. Chỉ biết rằng khi được nhìn thấy người kia. Quá đỗi, vui mừng khôn xiết. Cô chạy đến ôm cô ấy.
Hai người con gái với sự sung sướng mức cao, chạy đến bên nhau mà trao cho cái ôm. Đứng giữa cửa thang máy khiến cho thiết bị không thể đóng lại. Vị khán giả bất đắc dĩ Seungyeon thở dài mà nói khi thấy mấy bóng dáng ở đằng sau.
- Hai người có định vô trong không?. Có người đang đuổi kìa.
Siyeon ngoái đầu ra đằng sau. Hốt hoảng đẩy SuA vào bên trong rồi đóng cửa thang máy lại.
- LEE SIYEON - đến muộn, đập bùm bụp vào chiếc cửa vừa bị đóng. Đám đàn ông vội vàng chạy đến chỗ dành cho người thích đi thang bộ. Vừa chạy vừa gọi điện kêu viện trợ.
- Lee Siyeon đang đi xuống tầng một. Ngăn nó lại.
-------------------------------------
Trong thang máy. SuA sốt sắng ngó nghiêng xăm soi từng chỗ một trên cơ thể của con người đang thở hồng hộc kia. Vội hỏi :
- Sing vừa bị tấn công à?.
- Có thể coi là như vậy.
- Sing có đau không?.
- ..... Sing .... mệt .... quá..... " Phịch "
Siyeon ngất xỉu trên vai SuA. Sức đè nặng khiến cô bị trùng chân xuống, đã lo nay còn lo hơn.
- Sing .... Sing à....
- SuA. Xuống đến nơi rồi. Chạy thôi.
SuA đưa người Siyeon ra đằng sau. Cố gắng cõng cô ấy đi ra khỏi càng nhanh càng tốt dù cơ thể đang gào thét vì không còn sức.
- ĐỨNG LẠI. - một toán người từ đâu chui ra. Đứa cầm dao, đứa cầm gậy. Bao vây xung quanh ba cô gái. Seungyeon hốt hoảng rút nhanh chiếc máy điện thoại trong túi quần giấu đằng sau để gọi cho ai đó.
Chúng nó càng tiến gần. Cô càng run lẩy bẩy mà lùi lại, ở đằng sau lưng là SuA đang cõng Siyeon vẫn còn bất tỉnh. Tại sao ở dưới sảnh lại không có một bóng người thế này, biết kêu cứu ai đây. Đến con đường cùng, đành phải liều mình. Tay còn lại đưa xuống rút khẩu súng được giấu trong bốt ra một cách tốc độ. Cô bóp cò.
" ĐOÀNG " - Chiếc cầu giao ở gần đó bị tấn công. Toàn bộ đèn trong sảnh tắt phụp. Chỉ còn len lỏi ánh sáng của trăng, nhưng vô tác dụng.
Bọn người kia hoảng loạn, quay mặt tìm xung quanh. Nhưng dù có dùng cách nào đi nữa. Trốn thoát trong một vòng vây đông người như vậy thật khó. Một lúc sau, đèn được bật, ba cô gái bị tóm.
-------------------------------------------
Tại sở cảnh sát Seoul, công việc bận rộn khiến cho cả đội đặc nhiệm vẫn còn có mặt tại đây để hoàn thành nốt ca đêm.
- OPPA - Gahyeon đột nhiên hét toáng lên gọi với chất giọng đầy hoảng loạn.
- Sao thế?.
- Seungyeon vừa gọi điện kêu cứu. Hai người họ đang gặp nguy hiểm.
- CÁI GÌ? - Jimin sốt sắng đứng phắt dậy.
- Ở đâu?.
- Cậu ấy nói rất nhỏ và rất nhanh. Em chỉ nghe rõ được câu " Cứu. Tầng 9 tòa nhà chung cư đối diện Trung Ngân ". Rồi mất tín hiệu, có lẽ cậu ấy và SuA bị bắt rồi.
- Ai bắt cơ chứ?.
- Lập tức đặt vé đi. Chúng ta phải xuất phát đi Hồng Kông ngay bây giờ. Hãy gọi người trợ giúp bảo rằng sáng mai đến sau.
-------------------------------------------
Siyeon lại quay trở lại căn phòng trống kia, nhưng lần này có thêm hai người nữa. Ba cô gái bị trói chặt trên ba chiếc ghế được đặt thẳng hàng, cách nhau một mét với SuA ở giữa. Ánh sáng bên trong không hề hiển hiện.
Không gian đóng kín mít, mọi vật xung quanh tĩnh lặng chẳng lấy nổi một dao động, chỉ còn tồn tại hơi thở của cơ thể sống. Siyeon đã tỉnh được một lúc và lên tiếng chen giữa màn đêm :
- Xin lỗi. Đáng nhẽ ra không nên bảo em tới đây. SuA à.
- Em đã nói là em sẽ bảo vệ Sing, còn nhớ không?.
- ....
- Cậu nhớ ra hết rồi sao SuA?. - Seungyeon bất ngờ quay sang hỏi.
- Nhớ ra hết? - Siyeon ngơ ngác.
- Hôm đó, em bị tai nạn trên đường, được đưa vào bệnh viện cấp cứu, rồi mắc phải căn bệnh suy giảm trí nhớ. Thật lạ rằng khi em quên chỉ duy nhất một mình Sing, còn tất cả mọi người đều nhớ hết.
- .... - Siyeon trầm ngâm. Hiểu ra lý do hôm qua tình cờ gặp nhau mà cô ấy lại cất tiếng gọi cô như người lạ. Hồi đó vết thương trên người còn chưa lành mà lại bị tai nạn nữa sao. Đưa đôi mắt buồn nhìn sang bóng dáng đang ẩn trong màn tối ở bên cạnh.
- Đêm qua em đã mơ một giấc mơ kì lạ. Có nhiều chuyện rất lờ mờ không rõ ràng xuất hiện, rồi dân dần đến bây giờ em mới ngỡ ra. Đó là những kỉ niệm giữa em và Sing. Từ lúc Sing với tay xuống cứu em ở Bearstown, rồi chúng ta gặp nhau ở Paradise, rồi những bữa ăn, rồi những cuộc nói chuyện, rồi nụ hôn đầu của chúng ta ở Bắc Kinh.
- Tất cả, em đã nhớ ra tất cả, muốn nói nhiều điều với Sing nữa nhưng có lẽ giờ không tiện. - SuA cười nhẹ. Vì cô biết người bạn ở bên cạnh cô đây chưa hoàn toàn ủng hộ mối quan hệ này.
- Tại sao đến bây giờ chúng ta mới có thể nói ra được nhỉ?. - Siyeon cũng cười nhẹ - Sing đã từng rất hận em. Nhưng thật sự không hề dễ dàng để tiếp tục. Em khó đoán quá đấy.
- Em đã trót phạm sai lầm một lần. Sẽ không có lần hai đâu. Em sẽ bảo vệ Sing. Chắc chắn là như thế.
- Có thể làm gì đây trong tình cảnh thế này - chất giọng tuyệt vọng vang lên đều đều. Sự nản chí thể hiện đầy u sầu.
- Tôi đã gọi người đến giúp. Mong rằng họ có thể đến sớm. - Seungyeon lên tiếng an ủi.
Một đêm trôi qua thật yên bình.
End chap 18
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro