Người yêu 爱人
https://weibo.com/ttarticle/p/show?id=2309404959777657585909#null
Tên gốc: 爱人
Tác giả:茶茶修仙。
Máy bay rơi, thật kỳ diệu, tôi và Beak Do Yi đều sống sót.
Tôi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, đầu đau như búa bổ, nhưng tôi lập tức lay động người bên cạnh, người tôi yêu nhất, Beak Do Yi ...
"Omoni! Omoni!" Tôi sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện, sợ mất cô ấy nên liều mạng lay cô ấy, cô ấy dường như có chút phản ứng, nên tôi mới yên tâm vì cô ấy chưa chết. Tôi chỉ cảm thấy một vết cắt lớn ở trên cánh tay của mình, tôi rít lên và đổ mồ hôi lạnh.
Sau đó tôi mới nhận ra rằng một số người xung quanh tôi đã chết trong tình trạng thê thảm, thậm chí một số còn bị thanh thép đâm thủng.
Một tuần trước, Beak Do Yi và một số chủ tịch hẹn nhau đi trượt tuyết trên núi , họ nói là trượt tuyết nhưng chẳng qua chỉ là muốn đổi địa điểm trong lành hơn để dùng bữa.
Tôi không muốn Omoni đi đến vùng núi tuyết, vì tôi biết cô ấy sợ lạnh nhất, thành thật mà nói, tôi ghét cô ấy thử những điều không biết, ghét cô ấy rời khỏi tầm mắt của tôi, và ghét việc cô ấy có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Tất nhiên, cô ấy phớt lờ tôi, cô ấy rất giỏi đối đầu với tôi, tôi càng không cho cô ấy làm việc gì thì cô ấy càng làm, tôi xin đi cùng cô ấy, nhưng cô ấy lập tức từ chối không chút do dự.
"Omoni, có phải là vì Joo Nam không?" Lúc đó tôi nghĩ chuyện này thật quá đáng. Tôi đã kể cho dì nghe chuyện đó. Khi nói về tuổi tác, dì tôi không đồng tình, thậm chí còn có chút kích động. Làm sao tôi có thể có con dâu lớn hơn mình được? Nhưng khi nghe nói người đó là Chủ tịch Beak Do Yi, tuổi tác dường như không thành vấn đề, điều này không sao cả, sau khi Beak Do Yi qua đời, con trai bà có thể nhận được một phần tài sản hậu hĩnh, sau đó kết hôn với người khác, điều này sẽ không ảnh hưởng đến sự tiếp nối của dòng dõi, sinh con, dù sao thì con cái cũng phải được sinh ra.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người thân của mình lại có thể xấu xa như vậy, quả nhiên chỉ có Tôi là người duy nhất thành thật với Omoni.
"Dì sai rồi, dì ơi. Tiền của Omoni sẽ không đưa cho Joo Nam. Ngược lại, nó phải tự bỏ tiền ra mua đồ ăn và quần áo. Đương nhiên, tài sản thừa kế của Omoni sẽ không rơi vào tay con trai dì."
"Đã kết hôn rồi thì... "
"Ồ, Omoni sau khi đảm nhận chức chủ tịch không đứng tên bất kỳ tài sản gì cả, chỉ có mấy căn nhà, sẽ giao lại cho con trai cô ấy."
Cuối cùng Joo Nam không kết hôn với Beak Do Yi : "Omoni, chẳng lẽ là vì Joo Nam sao?"
Beak Do Yi không phải vì hắn ta, việc hắn rời bỏ cô cũng không ảnh hưởng gì đến cô, nhiều nhất là cô buồn bã, tiếc nuối sắc đẹp của mình đã mất đi, quả nhiên mất đi sự quyến rũ.
"Đừng nói những điều kì lạ nữa."
"Vâng." Đối với cô ấy, tôi chỉ có thể thỏa hiệp về ngôn ngữ.
Về cách cư xử, tôi đã tiếp cận Chủ tịch Vương, Jiang gia có quan hệ tốt với ông ấy, việc sắp xếp vị trí cho tôi cũng không có vấn đề gì.
Ngày đi, tôi dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn, súp nóng rồi cho vào phích, dù trên chuyên cơ sang trọng như vậy không thiếu những thứ này nhưng đối với tôi đây không phải là đồ ăn mà là tình yêu của tôi dành cho cô ấy, đó là cách tôi thể hiện tình yêu của mình.
Cô ấy đã ngồi vào chỗ của mình, nhưng khi cô ấy nhìn thấy tôi bước tới với vali và hộp cơm trưa, vẻ mặt bối rối và khó chịu, tôi biết cô ấy sẽ mắng tôi vì đã tự mình đưa ra quyết định một lần nữa.
Nhưng không sao đâu, mắng tôi thì cứ mắng, dù thế nào thì cô ấy cũng dễ thương mà. Vì mang theo đồ ăn nên tôi cố gắng sắp xếp lại chúng cho chắc chắn, nếu vương vãi, trông xấu xí thì Omoni sẽ không ăn. Tôi để ý đến chiếc vali của Omoni, và tôi đã sửa lại chiếc vali của cô ấy và của tôi, mong rằng trái tim chúng tôi cũng sẽ như vậy ...
Ôi, Omoni thật sự là ... Cô ấy rõ ràng là đi đến một nơi lạnh lẽo như vậy mà vẫn mặc váy, quần áo trong vali sao? Không mặc cũng không sao, tôi mang theo hai bộ quần áo.
Tôi ngồi cạnh cô ấy nhưng cô ấy quay đầu nói chuyện với người khác và phớt lờ tôi, cuối cùng sau sự kiên trì của tôi, cô ấy vẫn nói chuyện với tôi, có lẽ vì sợ mất mặt.
Máy bay gặp phải luồng không khí nhiễu loạn dữ dội, cánh máy bay va vào núi tuyết, máy bay mất lái và trượt nhanh xuống núi tuyết, máy bay bị cắt làm đôi, phần đuôi bị gãy nằm ở điểm cao nhất của ngọn núi tuyết, máy bay bị chia làm hai nửa. May mắn thay, tuyết đủ dày để đỡ chúng tôi, nhưng cú va chạm mạnh khiến chúng tôi ngất xỉu. Trước khi ngất đi, tôi đã đứng nghiêng sang một bên để bảo vệ Beak Do Yi . Chắc chắn lúc đó cô ấy đã bị thương.
Vì máy bay bị cắt đôi nên gió tuyết không ngừng thổi vào bên trong, cơ thể cô ấy tím tái vì lạnh, tôi cởi dây an toàn và tìm vali, may mắn là quần áo được buộc đủ chắc chắn, tôi lấy quần áo để mặc vào cho Beak Do Yi . Tôi mặc quần cho cô, cởi giày cao gót rồi đi giày và tất cho cô.
Tôi băng bó sơ cho bản thân, bởi vì khi đi chơi với Beak Do Yi nên tôi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Tôi lấy quần áo ra mặc cho mình, sau đó cõng Beak Do Yi trên lưng bế vào nhà vệ sinh gần buồng lái, nơi này vẫn còn kín đáo, có thể tránh gió.
Tôi ra ngoài thu dọn vali và hộp cơm trưa của Omoni và tôi, vết thương khiến nước mắt tôi trào ra, tôi lau ngay vì trời lạnh thế này nước mắt không được rơi.
Tôi tìm xem còn bất kỳ ai sống xót không nhưng không có ai cả, chỉ có tôi và Omoni sống sót trên toàn bộ máy bay.
Tôi bắt đầu thu thập các thứ còn sót lại, lẽ ra trên máy bay phải có rất nhiều đồ ăn, nhưng cuối cùng máy bay cũng chỉ có bấy nhiêu, đồ ăn của tôi chỉ có ít như vậy, làm sao chúng tôi có thể sống sót trong băng tuyết này?
Tôi bất lực tìm kiếm những vali vẫn còn ở đó, hầu hết đều chứa quần áo và đồ dùng cá nhân, nhưng thậm chí không có một bộ quần áo nào đủ dày cả.
Tôi nhận thấy một chiếc hộp nhỏ ở góc, đó là hộp của cháu trai Chủ tịch Vương.
Chủ tịch Vương đến 40 tuổi mới có con trai, hơn 60 tuổi mới có cháu trai, ông rất cưng chiều cháu trai, không giống như những đứa trẻ nhà giàu khác, đứa bé trắng trẻo, mập mạp đang ngồi ăn trên ghế phía trước, chắc hẳn cậu bé đã mang theo rất nhiều đồ ăn.
Tôi mở vali của anh ấy ra, quả nhiên bên trong vẫn còn hơn nửa hộp đồ ăn nhẹ.
Tôi cầm lấy vài bộ quần áo khá dày, một tay xách vali của anh ấy rồi quay trở lại nhà vệ sinh.
Omoni vẫn chưa tỉnh lại nên tôi mở vali của cô ấy ra, tôi muốn xác nhận nguồn cung cấp của chúng tôi, tôi muốn chúng tôi sống sót nhiều nhất có thể, nếu không được thì hãy để cô ấy sống.
Cô ấy mang quần áo dày, giày và tất dày, tôi lấy giày ra và mang vào đôi chân vốn đã tê cứng của mình, đồng thời đi một đôi tất dày vào.
Tôi đi một đôi tất và mang giày cho cô ấy, ôi, nếu chân Omoni bị đóng băng thì tôi sẽ đau lòng chết mất.
Tôi chợt nhìn thấy chiếc vòng cổ hồng ngọc tôi tặng cô ấy trước đây, đó không phải là một viên ngọc quý, trước đây tôi từng chống đối gia đình, tôi không muốn kết hôn, tôi ra ngoài làm việc, chúng tôi đã quen nhau rồi. Lúc đó tôi gọi cô ấy là Oni, tôi dùng tất cả số tiền kiếm được từ công việc làm thêm để mua cho cô ấy một chiếc vòng cổ, có lẽ lúc đó tôi đã yêu cô ấy rồi.
Sau khi thổ lộ tình cảm, tôi đề cập đến chuyện này, cô ấy nói đã đánh mất từ lâu, tôi vòng sợi dây chuyền vào tay cho ấm, đeo vào cổ cô ấy, gạt đi mái tóc rối bù của cô ấy. Bạn cũng quan tâm đến tôi phải không?
Tôi đeo găng tay cho mình và Omoni, tôi muốn cô ấy sống, tôi muốn chăm sóc cô ấy và thấy rằng cô ấy có thể sống nên bây giờ tôi cũng phải sống thật tốt.
Cô ấy vẫn chưa tỉnh, tôi lo lắng, chóp mũi cô ấy lạnh buốt, tôi ôm cô ấy vào lòng, mở cốc giữ nhiệt, định cho cô ấy ăn canh nóng, nhưng cô ấy không uống được.
Tôi chỉ có thể đưa vào miệng đút cho cô ấy, môi cô ấy mềm nhưng cũng rất lạnh, răng khép chặt, tôi dùng lưỡi cạy hàm răng đang khép kín của cô ấy ra, chạm vào lưỡi cô ấy, cơ thể tôi run lên. May mắn thay, súp nóng đã được nuốt vào bên trong.
Tôi cho cô ấy ăn thêm hai ngụm nữa rồi đậy chặt cốc giữ nhiệt, cái này dành riêng cho cô ấy tôi đã ăn lúc cho cô ấy ăn.
May mà cô ấy chưa tỉnh lại, bằng không sao có thể không mắng tôi được ...
Tôi treo bộ quần áo dày hơn của mình lên cửa để chặn khoảng trống không vho gió lùa vào, may mắn là trời chưa lạnh đến thế, tôi dựa vào tường một lúc, khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy Omoni đang nhìn tôi, nhưng bất động tôi lao tới kiểm tra xem cô ấy có bị thương không.
"Tâm trí của tôi đều tràn ngập hình ảnh em bảo vệ tôi." Nói xong, cô ấy chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Tôi không biết cô ấy nói câu này có ý gì, tôi nói với cô ấy rằng chúng tôi là hai người duy nhất còn sống trên máy bay, có thể là do chúng tôi ngồi ở giữa, thực ra ở góc đó, thanh thép sẽ xuyên qua thái dương của Omoni, nhưng may mắn là nó chỉ trúng vào cánh tay của tôi.
"Omoni có đói không. Con xin lỗi vì người không thể có một bữa ăn sang trọng. Người chỉ có thể ăn những món ăn kèm do quản gia chuẩn bị." Tôi cố gắng xoa dịu sự lo lắng của cô ấy bằng một giọng điệu thoải mái, mặc dù điều đó chẳng có tác dụng gì.
Cô ấy chú ý đến việc tôi luôn luôn sử dụng tay phải nên tôi lấy cớ rằng tay trái của tôi bị trẹo, và đút cho cô ấy ăn
"Em không định ăn à?"
"Tôi đã ăn rồi, Omoni."
Cô ấy ăn rất ngon, có thể vì đói, hoặc có thể cơ thể cô ấy cần năng lượng trong môi trường lạnh lẽo này, cô ấy ăn tất cả những gì tôi nấu và uống canh. Ôi, thật tuyệt khi thấy Omoni ăn ngon miệng.
Sau khi cô ấy ngủ say, tôi nhét một ít cơm thừa vào miệng , còn bẻ một chiếc bánh quy nhét vào miệng, nhai nhẹ nhàng chờ cứu viện.
Đã hai ngày trôi qua, tôi xin lỗi cô ấy, môi trường hiện tại không cho phép, tôi cũng không thể chuẩn bị đồ ăn ngon cho cô ấy, nhưng ánh mắt cô ấy nhìn tôi càng ngày càng kỳ lạ, có phải... nóng không?
Phải mất thêm hai ngày nữa tôi mới nhận ra rằng hộp đen nằm ở cuối đuôi máy bay. Chúng tôi ... sẽ không được tìm thấy, hoặc đến lúc họ tìm thấy chúng tôi, chúng tôi đã chết đói rồi chết trong băng tuyết, thức ăn còn lại chỉ là một gói bánh quy ...
Tôi kể cho cô ấy nghe chuyện này và nói cô ấy đợi tôi ở đây, khi tôi leo qua ngọn núi này ... biết đâu tôi có thể nhìn thấy đuôi máy bay?
"Vậy là em phải trèo qua ngọn núi tuyết để tìm một chiếc máy bay có thể không tồn tại?"
"Không, nó tồn tại ... chỉ là ... " Tôi chỉ là không biết đó là ngọn núi nào, ngọn núi phía trước hay ngọn núi phía sau, khi tôi ngã xuống đã bất tỉnh, dấu vết đã bị tuyết dày che phủ."
"Tôi để đồ ăn lại cho người, nếu thấy tôi sẽ quay lại đón người ."
"Không thể nhìn thấy? Em lại muốn leo lên một ngọn núi khác à?"
Tôi không nói gì vì điều đó là không thể, tôi có thể không leo qua được ngọn núi phủ tuyết này, tôi chỉ đang chiến đấu đến chết để có cơ hội sống sót cho cô ấy.
"Tôi sẽ đi cùng em."
"Không được! Bên ngoài lạnh quá!" Tôi không thể để cô ấy đi cùng, cô ấy có thể sống sót thêm vài ngày nữa nếu ở đây, cho dù không có thức ăn ...
"Em có muốn tôi trở thành tác phẩm điêu khắc băng đơn độc tiếp theo được đưa vào chung với nhứng tác phẩm điêu khắc băng bên ngoài không?"
Tôi thừa nhận, cô ấy đã thuyết phục tôi, và chúng tôi quyết định khởi hành vào sáng sớm hôm sau sẽ cùng nhau leo sang bên kia núi trước khi trời tối.
Phải, trước khi trời tối, nếu không tất cả chúng ta sẽ chết cóng.
Chúng tôi chia nhau gói bánh quy cuối cùng. Lần này tôi không nhượng bộ cô ấy vì ngày mai sẽ là một trận chiến khó khăn và tôi phải bổ sung năng lượng. Tin vui là tôi tìm thấy vài viên sôcôla trong túi bà Vương. Bà có rất nhiều socola vì vấn đề hạ đường huyết.
Ngày hôm sau, chúng tôi thức dậy trước bình minh, tôi mặc hết quần áo dày vào người, nhét tất cả những gì có thể mang theo vào túi, bịt mắt cô ấy rồi đưa cô ấy ra ngoài máy bay, tôi không muốn cô ấy nhìn thấy tình hình bên trong máy bay, nhưng may mắn thay, mấy ngày nay trời lạnh nên không có mùi. Tôi hy vọng điều này không trở thành cơn ác mộng với cô ấy khi cô ấy ra ngoài.
Tin xấu là bàn chân của Omoni có thể đã bị bong gân khi máy bay hạ cánh khẩn cấp, cô ấy không thể đi được lâu, tôi ngồi xổm xuống và yêu cầu cô ấy leo lên lưng nhưng cô ấy từ chối. Cô ấy nói rằng mình là gánh nặng và là kẻ ngốc. Omoni, không có người, tôi có lẽ đã chết trên máy bay từ lâu rồi. Mấy ngày nay cơ thể lúc nào cũng đau đớn. Tôi tự hỏi không biết còn có vết thương nào trên cở thể không.
Tôi chỉ đơn giản nằm xuống tuyết và nói: "Nếu người không đi, tôi sẽ ở lại đây với người".
Cô ấy thỏa hiệp, tôi cõng cô ấy trên lưng, nói thật là rất khó khăn, tôi giữ chặt bộ quần áo cotton của cô ấy rồi buộc vào người, như vậy sẽ an toàn hơn và tiết kiệm được chút sức.
Tôi cứ nói chuyện với cô ấy, sợ cô ấy sẽ ngất xỉu vì lạnh, thực ra tôi cũng sắp ngất, may mà cô ấy vẫn đáp lại tôi, tôi mở hai miếng sô-cô-la, một cho cô ấy và một cho tôi. Cô ấy nói rằng cô ấy không ăn vì không phải dùng sức, tôi phải cố gắng nói rằng tôi có đầy túi thì cô ấy mới miễn cưỡng ăn.
Dần dần tôi không thể cõng cô ấy nữa, toàn thân tê dại, nhìn đỉnh núi không thể chạm tới mà muốn bỏ cuộc, chết ở đây cũng không phải chuyện xấu.
Cô ấy cứ nói chuyện với tôi mãi, tôi không nghe rõ cô ấy đang nói gì, chỉ nghe được từ "Salang", vì phát âm giống nhau nên tôi không biết cô ấy đang nói về tình yêu hay con người.
Để khiến bản thân vui lên, tôi đã tự tẩy não mình rằng cô ấy đang nói về tình yêu.
Sau đó, tôi đắp bộ quần áo dày lên người cô ấy, cô ấy nằm trên đó, tôi dùng tay kéo cô ấy lên núi, trời dần tối và lạnh hơn, tôi cho cô ấy ăn thêm một miếng sô cô la nữa, đưa hai miếng cuối cùng vào tay cô ấy "Omoni người ăn đi." Tôi vỗ nhẹ vào cái túi căng phồng của mình."Em có nhiều lắm."
Cuối cùng chúng tôi cũng lên đến đỉnh núi, trời đã tối đen, tôi nhìn thấy đuôi máy bay nhưng chân không còn sức để trèo xuống.
Tôi bị ngã đập đầu xuống, nhưng khi tỉnh dậy tôi cảm thấy như mình đang được di chuyển từng chút một, trong miệng vẫn còn vị ngọt của sô cô la.
Tôi quay lại thì thấy cô ấy đang đi khập khiễng kéo bộ quần áo bông, lôi tôi trên bộ quần áo bông.
Tôi muốn gọi cho cô ấy, nhưng tôi quá yếu để có thể nói được.
Cô ấy cảm nhận được tôi đang cử động, liền quay lại nhìn tôi: "Tôi biết trong túi em là tuyết, tôi muốn em phải sống sót cùng tôi, chúng ta đều sẽ sống."
Chúng tôi thực sự đã đến nơi, chúng tôi đã đi vào đuôi máy bay, bên trong không còn nhiều đồ đạc, có lẽ đã bị thổi bay hết rồi, chúng tôi rúc vào bên trong, gặm những miếng thịt sống còn sót lại. Chủ tịch Beak chúng ta phải chịu cảnh này đến khi nào? Tóc tai bù xù, quần áo luộm thuộm, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng sưng tấy, nhưng làm sao có thể khá hơn?
Không biết tại sao dạo này bụng tôi lại to ra, lạ thật ...
Không biết đã qua bao nhiêu ngày, cuối cùng chúng tôi cũng được cứu, giây phút nhìn thấy máy bay hạ cánh, sợi dây căng cứng của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng.
Tôi ngã xuống đất, mắt mờ đi, chỉ nhìn thấy chiếc vòng cổ hồng ngọc trên cổ cô ấy.
Tôi nằm trong ICU trọn hai tháng, người ta nói bụng tôi đầy máu, tôi sống với cái bụng đầy máu nhiều ngày như vậy, người ta nói chỉ cần có một lỗ nhỏ là tôi sẽ xoay người thành một đài phun nước.
"Tốt lắm. Trước khi chết, mình có thể cho Omoni xem đài phun nước. Nó khá lãng mạn đấy."
Cô ấy đấm vào tay tôi để bảo tôi đừng nói nhảm, may mà cô ấy đánh vào cánh tay phải của tôi, cánh tay trái của tôi bị mất một lớp da vì nó bị nứt khi tôi kéo lê và nó đã đông cứng cùng với quần áo của tôi.
Một năm sau, tôi nằm trên giường với cô ấy, đêm nào cô ấy cũng ôm tôi ngủ, vì dường như đó là cơn ác mộng của tôi.
Đêm nào tôi cũng bị đánh thức nhưng cô ấy không hề mất bình tĩnh khi bị đánh thức, cô ấy chỉ đeo kính đọc sách vào, ôm chặt tôi vào lòng và đọc cho tôi nghe những câu chuyện ấm áp.
Tôi hỏi cô ấy: "Lúc đó người đang nói về con người hay tình yêu?"
Cô ấy mỉm cười không nói gì, để lộ chiếc vòng cổ hồng ngọc dưới bộ đồ ngủ, "Em không có câu trả lời à?"
Đúng vậy, dù là người hay tình yêu, cô ấy bây giờ đều là người yêu của tôi, Omoni, Beak Do Yi người yêu của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro