Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chữa lành

https://weibo.com/ttarticle/p/show?id=2309405023552167346573

Sau hai mươi năm trầm cảm, cô luôn cảm thấy mọi chuyện sẽ không tự nhiên tốt hơn nhưng Beak Do Yi sẽ chữa lành cho cô từng chút một.

Gần đây Jang Se Mi liên tục nằm mơ trong giấc mơ, Jang Se Mi đã đánh mất Beak Do Yi. Cuối cùng Beak Do Yi giơ tay cầm chiếc nhẫn lên như thể hiện chiến tích đầu óc của Jang Se Mi đang ong ong, sau đó cô tỉnh dậy từ giấc mơ.

Đôi khi Jang Se Mi đột nhiên bám lấy Beak Do Yi vào ban đêm, Jang Se Mi sẽ vô cùng bối rối và túm lấy quần áo của Beak Do Yi.

Jang Se Mi: "Người đi đâu vậy?"

Beak Do Yi: "Tôi chỉ khát nước, muốn uống nước."

Jang Se Mi: "Vậy em đi cùng ngươi."

Beak Do Yi: "Chỉ cách đây mấy bước chân thôi."

Jang Se Mi bất ngờ ném Beak Do Yi xuống và chiếm hữu bà một cách điên cuồng. Sau đó, cô nhận ra rằng mình đã làm tổn thương Beak Do Yi và bắt đầu khóc khi ôm Beak Do Yi.

"Em xin lỗi Do Yi, em chỉ muốn chắc chắn rằng người vẫn ở đó và em không cố ý làm tổn thương người."

Beak Do Yi nhận thấy rằng Jang Se Mi bỗng nhiên nhạy cảm: "Không sao đâu, có tôi ở đây, tôi vẫn luôn ở đây mà phải không?"

Jang Se Mi, người lại bị cơn ác mộng đánh thức, nhìn Do Yi vẫn đang ngủ say trên gối, lặng lẽ rút cái chân đang quấn lấy Beak Do Yi ra, sau đó đắp chăn cho Beak Do Yi, lặng lẽ đứng dậy xuống giường đi ra ngoài  và đi vào phòng khách.

Jang Se Mi biết rất rõ rằng Beak Do Yi hiện tại sẽ không bỏ rơi cô, nhưng cô không thể không nghĩ về những điều đó trước đây, đặc biệt là khi cô cảm thấy rất cô đơn mỗi khi tỉnh dậy sau một giấc mơ, thậm chí cô còn bắt đầu không nói với Beak Do Yi vì sợ làm tổn thương bà nên mỗi tối Jang Se Mi đều lặng lẽ đi vào phòng khách, sau đó lại lẻn về phòng trước khi Beak Do Yi chuẩn bị thức dậy.

Cuối cùng vào một đêm, Beak Do Yi đột nhiên tỉnh dậy, sờ vào bên cạnh thì phát hiện Jang Se Mi không có ở đó. Bà ra ngoài tìm cô thì phát hiện Jang Se Mi đang dựa vào sofa trong phòng khách.

Beak Do Yi không đánh động Jang Se Mi. Ngày hôm sau, bà giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và bắt đầu theo dõi hành vi của Jang Se Mi trong khoảng thời gian này. Đúng như dự đoán, bà phát hiện ra điều gì đó bất thường ở Jang Se Mi. Jang Se Mi dường như luôn lo lắng về điều gì đó và dường như tránh né bà ngay cả khi chạm vào Jang Se Mi, cô vẫn vô thức né tránh như thể cô đang sợ hãi.

Beak Do Yi tiếp tục quan sát mấy ngày, Jang Se Mi sau khi cô ngủ say sẽ chạy đến phòng khách, hoặc ngồi đó cả đêm, hoặc cuộn tròn trên sofa không ngủ đến sáng lại chạy về ở bên bà như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Beak Do Yi nhận thấy Jang Se Mi bắt đầu di chuyển chậm rãi, phải mất vài phút để vào bếp múc một bát soup. Beak Do Yi nhìn Jang Se Mi ngơ ngác cầm thìa và ôm cô từ phía sau.

"Em sợ tôi sao?" Beak Do Yi thanh âm run rẩy.

"Em... em không có". Jang Se Mi cố gắng hết sức để mỉm cười

"Se Mi, em sao vậy? Ban đêm em lẻn ra ngoài, ban ngày cố ý tránh né sự đụng chạm của tôi." Beak Do Yi nhìn Jang Se Mi đang ở cách nàng một bước, nắm lấy cánh tay cô và kể cho cô những nghi ngờ về những ngày qua.

Nhưng trước khi Jang Se Mi kịp nói, Beak Do Yi lại phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ. Trong thời tiết tháng 4 và tháng 5, không cần phải mặc quần áo dày, cảm giác trên cánh tay của Jang Se Mi rõ ràng là không ổn. Trên cánh tay cô được quấn một lớp quần áo dày, trên những chỗ không được băng bó có vài vết sẹo rất dài, một số đã đóng vảy, một số mới hình thành, thậm chí vết sẹo mới nhất như là đã xảy ra hôm nay, máu tươi rỉ ra ngoài miếng gạc.

Vết thương rõ ràng là do tự mình gây ra, Beak Do Yi không thể tin rằng Jang Se Mi đang tự làm tổn thương mình.

Jang Se Mi lúc đầu muốn giấu đi, nhưng Beak Do Yi rõ ràng đã biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này. Jang Se Mi đột nhiên ngồi xổm xuống.

"Thật xin lỗi, Do Yi, em không biết tại sao mình lại bị như vậy, chỉ là em không kiềm chế được bản thân, em sợ quá. Do Yi em không muốn người rời xa em. Làm ơn đừng bỏ rơi em."

Beak Do Yi cũng ngồi xổm xuống ôm lấy Jang Se Mi. Nàng vô cùng tự trách mình sao bây giờ mới phát hiện ra sự bất thường của Se Mi.

"Không sao đâu, Se Mi. Em chỉ bị bệnh thôi. Đi khám bác sĩ đi. Đừng sợ tôi luôn ở đây. Đừng trốn tránh tôi."

Sau khi hai người bình tĩnh lại, Beak Do Yi liền kéo Jang Se Mi ngồi xuống ghế sofa, lúc này bác sĩ tâm lý cũng đã tới.

"Có vẻ như nó vẫn là một vấn đề cũ." Đây là lời đầu tiên của bác sĩ sau khi gặp Jang Se Mi

"Cái gì? Bác sĩ Park, ý ông là gì?"

"Chủ tịch Beak người không biết sao? Chủ tịch Jang trước đây đã bị trầm cảm nặng. Trong những trường hợp nghiêm trọng nhất cô ấy luôn có xu hướng tự làm đau bản thân và tự sát. Trên thực tế, sau cuộc đánh giá năm ngoái, không có vấn đề gì. Ngoài ra, cô ấy đã không đến gặp tôi nữa trong khoảng thời gian này. Tôi tưởng đã khỏi bệnh nhưng không ngờ điều đó lại xảy ra ".

Sau khi nghe lời kể, Beak Do Yi đọc nhật ký điều trị của Jang Se Mi những năm đầu, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt. Bà biết Jang Se Mi đã phải chịu đựng bao nhiêu trong những năm qua, nhưng bà vẫn không biết cô đã phải chịu đựng bao nhiêu và làm tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, bác sĩ chỉ kê một số loại thuốc và bảo cô uống hàng ngày và không để Jang Se Mi ở nhà hoặc ra ngoài một mình, điều quan trọng nhất là tìm ra nguyên nhân bệnh tật của cô để chữa trị.

Beak Do Yi hiểu rằng bà chính là nguyên nhân gây ra bệnh tật cho Jang Se Mi. Bà đã bóp nát trái tim cô và vứt nó đi. Giờ bà muốn giúp Se Mi hàn gắn trái tim tan vỡ từng chút một.

Để không làm Beak Do Yi lo lắng, Jang Se Mi mỗi ngày đều tốn rất nhiều công sức để khiến mình mỉm cười đủ tự nhiên, nhưng cô vẫn không thể thực sự hạnh phúc khi mỗi ngày mở mắt ra, thế giới đều xám xịt và cô đang bước đi ở sa mạc xám xịt, khi khát nước mà không tìm được giọt nước nào, cô sẽ trốn vào phòng tắm và khóc không kiềm chế được, sau đó trang điểm và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Một đêm nọ, Jang Se Mi đang ngơ ngác cầm dao trong bếp. Ngay khi lưỡi dao chuẩn bị cắt vào động mạch cảnh, Beak Do Yi đã giật lấy con dao từ tay cô.

"Ồn ào quá, Do Yi, ồn ào quá, em... muốn... đi..."

Beak Do Yi nắm lấy tay Jang Se Mi và chạm vào nó "Se Mi, em có cảm nhận được hkoong. Bên dưới có một trái tim đang đập vì em. Nếu em rời đi, em sẽ không bao giờ cảm thấy ấm áp như vậy nữa, cầu xin em, hãy ở lại với tôi"

Sau ngày hôm đó, Beak Do Yi và Jang Se Mi gần như không thể tách rời.

Ngay cả khi Jang Se Mi đi vệ sinh, Beak Do Yi cũng muốn đi theo cô. Jang Se Mi chỉ có thể cong môi: "Do Yi, người thật biến thái!"

Beak Do Yi: "Ta là kẻ biến thái chỉ với một mình em thôi"

Khi ở trong công ty, bà sẽ kéo Jang Se Mi qua hành lang như thể không có ai nhìn thấy. Jang Se Mi cố gắng rút tay cô ra khỏi tay Beak Do Yi, nhưng Beak Do Yi đã giữ chặt hơn.

Jang Se Mi: "Do Yi, điều này có thể sẽ gây ảnh hưởng xấu."

Beak Do Yi: "Ở công ty chúng ta, việc nắm tay vợ là hợp pháp và hợp lý."

Vào ngày nghỉ, Beak Do Yi quấy rầy Jang Se Mi để dạy cô cách làm bánh ngọt. Bà cố tình bôi kem lên mũi và ngón tay của Jang Se Mi, sau đó dùng lưỡi liếm từng chút một, khiến mặt Jang Se Mi đỏ bừng nghiêm túc nói: "Làm ơn, Jang Se Mi! Đừng quyến rũ tôi nữa, hãy dạy dỗ tôi thật tốt. Tôi sẽ là người nấu ăn cho em cả đời."

Vào những ngày nghỉ lễ, Beak Do Yi sẽ chở Se Mi đi một chuyến ngắn, kỹ năng lái xe của Beak Do Yi rất tệ nên cả hai đều rất lo lắng, Jang Se Mi nắm chặt vào tay vị trên nóc xe "Do Yi em vẫn còn muốn sống tiếp"

Jang Se Mi bị mất ngủ vào ban đêm nên Beak Do Yi đã cùng cô leo núi ở ngoại ô vào ban đêm. Họ kiệt sức và đổ mồ hôi. Sau đó, hai người lên đến đỉnh núi vào sáng sớm đã chứng kiến ​​cảnh bình minh tuyệt đẹp.

Beak Do Yi cũng sẽ đưa Jang Se Mi đi làm, cô biết trước khi gặp mặt sẽ có cuộc họp định kỳ, cô đã lén đưa Jang Se Mi ra ngoài đường ăn bánh rán, sau đó đợi Dan Chi Jung và các nhân viên của mình lục soát toàn bộ tòa nhà để tìm hai người, rồi lặng lẽ lẻn vào phòng họp, giả vờ như họ đã ở trong phòng họp và đã đợi mọi người rất lâu.

Họ làm tình thường xuyên hơn, Beak Do Yi và Jang Se Mi  sẽ không kết thúc cho đến khi kiệt sức, sau đó họ ôm nhau Se Mi khóc trong vòng tay Beak Do Yi như một đứa trẻ, và Beak Do Yi nhịp nhàng vỗ vai Se Mi nhắc lại tôi yêu em, tôi yêu em, tôi yêu em bên tai cô ấy hết lần này đến lần khác... Beak Do Yi muốn Jang Se Mi biết rằng cô ấy hoàn toàn thuộc về mình.

Ngày tháng trôi qua, tình trạng của Jang Se Mi ngày càng tốt hơn. Dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, tần suất dùng thuốc bắt đầu giảm dần. Sau đó, Jang Se Mi đã có thể ngủ yên suốt đêm.

Nửa năm sau, Jang Se Mi đến bác sĩ Park để đánh giá tâm lý, kết quả rất khỏe mạnh và Jang Se Mi đã bình phục.

Chắc chắn rồi, tình yêu là liều thuốc chữa lành mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro