
Chương 12
Gã kể rằng gã được ông nội giao cho nhiệm vụ trông coi em từ nhỏ. Vậy nên Taehyung mới luôn quan sát em, những kỉ niệm lúc nãy em kể cho gã về nơi này, Taehyung đều biết cả.
Trước đây Jungkook toàn ra công viên chơi một mình với ông, em ngồi đọc sách hoặc tự chơi một mình. Trông Jungkook buồn lắm, Taehyung đã rất muốn tới bên cạnh an ủi em nhưng gã chỉ được đứng từ xa nhìn. Bởi lúc đó thân phận hai người có khoảng cách xa nhau lắm, em là thiếu gia nhà Jeon, gã chỉ là con trai của một người làm trong nhà em nên chỉ được tới đây phụ việc ba mẹ, may sao gã được ông nội em nhìn trúng, từ đó gã đi theo phục vụ cho ông nội em từ nhỏ theo lệnh của ông.
Taehyung cũng biết cơ thể Jungkook ốm yếu từ bé, nên em rất hay nằm cuộn mình trong chăn bì những trận đau ốm, chỉ có vài người hầu của ông nội tới chăm em, ba mẹ em còn chẳng tới nhìn em lấy một lần. Taehyung hay đứng lấp ló ngoài cửa sổ ngó vào xem Jungkook có ổn không, thấy em đang cau mày vì đau đớn làm gã cũng đau lòng thôi rồi.
Có mấy hôm Taehyung lẻn vào phòng em, vì Jungkook mơ thấy ác mộng, em cứ nhắm chặt mắt rồi rên rỉ, sau đó còn khóc nức nở lên nữa. Những ngày đó Taehyung sẽ nắm chặt lấy tay em nhỏ, cho tới khi sắc mặt em ổn lại và ngủ ngon, Taehyung mới lặng lẽ rời đi.
Những hôm Jungkook thèm ăn bánh kem dâu nhưng do trời mưa, đều có một người sẵn sàng đội mưa chạy ra ngoài mua cho em, rồi sau đó lén lút để cạnh cửa sổ và đứng từ xa ném mấy viên sỏi vào cạnh cửa để tạo tiếng động cho em phát hiện ra.
Nhìn thấy cảnh Jungkook mắt sáng rực lên khi được ăn bánh kem mình khiến cho Taehyung ấm lòng lắm, mặc dù cả người gã ướt sũng và lấm lem bùn đất lúc chạy dưới mưa bị trượt ngã, may mà hộp bánh không bị rơi đổ.
Những hôm trời mùa đông Jungkook lại thích ăn kem ngô nhưng ông nội không cho vì sợ em ăn đồ lạnh bị cảm. Lúc đó nhìn Jungkook buồn lắm, em sắp khóc đến nơi rồi, Taehyung đã trùm khăn lên người giả làm người tuyết lấp ló ngoài cửa sổ chơi với em, Jungkook tuy chẳng biết được đấy là ai nhưng em cười tươi lắm.
Mấy hôm trời tuyết trắng xóa, ông nội không cho em ra ngoài vì sợ em bị cảm, cơ thể em vốn yếu mà. Taehyung liền lấy hết tiền tiết kiệm mà mình dành dụm bao lâu để mua một lọ tạo tuyết nhân tạo, leo lên tận mái nhà để xịt xuống qua cửa sổ cho Jungkook chơi. Dù em bé có lấy tay chạm vào thì tuyết nhân tạo cũng không lạnh bằng tuyết ngoài kia.
Nghe đến đây Jungkook mới bất ngờ quay lại nhìn gã.
- V-Vậy ra cái người hồi nhỏ lúc nào cũng trùm kín mặt rồi chơi với em là anh Taehyung ạ? Em...Em đã rất muốn gặp người đó.
Taehyung mỉm cười dụi vào người em, thật may vì gã đã có thể giúp em vui trong khoảng thời gian đấy.
Vậy là Taehyung đã luôn chăm lo cho em từ nhỏ tới giờ, vậy mà Jungkook lại không biết. Hóa ra người đang ở bên cạnh ôm chặt em lúc này lại là người mà em luôn tìm kiếm bao lâu nay.
- Hồi đó anh Taehyung thích em nên mới làm thế ạ?
Gã đan tay em vào tay gã rồi mân mê nó.
- Ban đầu anh chỉ là làm theo nhiệm vụ được giao, đó là trông coi em từ xa. Nhưng dần dần càng nhìn em, anh lại càng muốn quan tâm đến em nhiều hơn.
- Có lúc trông em thẩn thơ, có hôm thì lại trông thật u buồn, anh chưa từng thấy Kookie thật sự mỉm cười hạnh phúc bao giờ.
Jungkook nghe xong cười nhẹ, vì sống trong căn nhà đó nên em không được học rằng hạnh phúc là gì cả.
- Rồi tự nhiên trong lòng anh có một cảm giác, muốn làm cho em cười, muốn nhìn thấy em vui mỗi ngày. Chỉ cần Kookie luôn thấy hạnh phúc thì lúc đó trong lòng anh mới vơi đi sự khó chịu.
Taehyung hôn vào tóc em.
- Rồi dần dần anh nhận ra rằng, anh đã luôn nhìn em, suốt thời gian qua. Trong mắt anh chỉ có hình bóng của em thôi.
Gã nắm chặt tay em đưa lên miệng hôn nhẹ vào nó.
- Đó cũng là lúc anh biết rằng mình đã phải lòng em, Jungkook.
Có một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến tóc cả hai lung lay, mặt trời hạ xuống, ánh nắng chiếu nhẹ vào khuôn mặt của gã. Mấy cánh hoa trên vòng hoa rơi xuống từ trên đầu gã, cảnh tưởng tượng trước mắt cứ như đang mơ ấy.
Giống như một viễn cảnh ở lễ cưới, cả hai đắm mình vào ánh mắt của nhau, rồi cùng chìm trong biển ngọc lấp lánh của những cánh hoa đầy màu sắc đang rơi xuống.
Em thấy sâu trong ánh mắt của Taehyung, tất cả đều thật lòng. Cảnh tượng thật lãng mạn, cảm giác như cả thế giới đang ngừng lại lúc này. Trong đầu em hiện lên hàng ngàn suy nghĩ, tất cả như một thước phim ký ức từ nhỏ cho tới bây giờ của Jungkook đều hiện tại.
Lại một lần nữa, Taehyung dịu dàng hôn em. Lần này khác hẳn những lần khác, cảm xúc em không hề hỗn loạn nữa, có lẽ em đã hiểu lòng gã rồi.
Jungkook nhắm mắt lại, thả mình chìm trong cái hôn ngọt ngào gã mang tới cho em. Chẳng biết thời gian có đang trôi hay ngừng lại, em cũng không biết đã qua bao lâu rồi, trôi qua hàng giờ, hay cả hai chỉ vừa mới chạm môi vài giây? Jungkook không còn nghĩ được gì ngoài hình ảnh của Taehyung hiện lên trong đầu em với vạn câu nói chân thành về tình yêu gã gửi đến em.
Taehyung hé mắt, gã thấy em đang thả lỏng cơ thể để chấp nhận nụ hôn của gã. Trong lòng Taehyung bây giờ đang hạnh phúc lắm, gã biết em đã mở lòng rồi. Gã có thể coi như đây là sự công nhận của Chúa cho những nỗ lực bấy lâu qua gã đã luôn âm thầm bảo vệ cho em không?
Trước giờ Taehyung chỉ luôn mong em được hạnh phúc, gã đã quen với việc nhìn ngắm em từ xa. Vậy mà bây giờ lại đột nhiên ích kỉ muốn em thuộc về mình. Nhưng Taehyung đã luôn chăm sóc cho em mà, nên em bé có thể nào mãi ở đây bên gã, để cho Taehyung được phép yêu em tiếp không?
Gã được phép mà đúng không? Taehyung rơi xuống một vài giọt nước mắt hạnh phúc, gã đưa tay ra đằng sau dan vào vài sợi tóc của Jungkook đẩy sát em nhỏ vào phía mình, tiếp tục một nụ hôn kéo dài.
Lúc này anh đã ước thời gian có thể nào dừng lại mãi ở đây không...
Jungkook lau nước mắt cho Taehyung, anh nắm lấy tay em rồi dụi mặt mình vào. Chẳng bao giờ Taehyung có thể tưởng tượng được rằng lúc bên cạnh anh lại yếu lòng đến thế này, nước mắt cứ tự chủ mà rơi lúc nào chẳng biết. Dù Taehyung luôn gồng mình lên với mọi người rằng anh là một người cứng rắn, sẽ chẳng dễ khóc đến thế đâu. Những lời đó bị đánh tan kể từ khi Taehyung gặp em, điểm yếu của anh trước giờ luôn là Jungkook.
Em có vẻ không dám nhìn mặt Taehyung để nói ra lời trong lòng nên đã ôm anh, để cho cả hai không phải nhìn mặt nhau. Taehyung cũng quấn lấy em, anh thì gục mặt vào vai em rồi nhắm mắt lại, hít lấy mùi hương trên cơ thể em nhỏ, còn Jungkook thì lúng túng, mắt em hết nhìn xuống đất rồi lại đảo lên trời.
- Em thì... khoảng thời gian ở cạnh anh Taehyung, em luôn biết ơn anh. Giờ em biết được anh là người lúc nhỏ đã luôn âm thầm chơi với em để khiến em vui thì lại càng biết ơn anh hơn, cảm ơn đã luôn bên em...
Anh vẫn quấn chặt và dụi vào người em, mỗi câu em nói anh đều gật đầu "ừm ừm" nhưng có lẽ Jungkook biết rằng thứ Taehyung muốn nghe bây giờ là một câu nói khác.
Lấy hết dũng khí, cuối cùng Jungkook vẫn nói ra trong sự bối rối, tay em vung loạn đằng sau lưng Taehyung khiến anh thấy dáng vẻ đáng yêu mà bật cười.
- Vì anh Taehyung đã luôn nhìn em từ nhỏ nên anh mới có tình cảm với em, còn em thì không biết đến anh Taehyung, và chỉ mới tới ở chung với anh từ mấy tháng trước thôi.
- Thế nên... em nghĩ rằng em cũng cần thêm một khoảng thời gian nữa, để có thể xác định được rõ ràng tình cảm em dành cho anh... em muốn lúc đó sẽ thành thật với anh.
Taehyung cười tủm tỉm, khỏi phải nói em cũng biết giờ gã đang hạnh phúc chết đi được.
- Anh sẽ đợi.
Em vẫn còn chưa bình tĩnh lại thì gã đã kéo cả hai ra, gã đưa tay lên vuốt lấy khuôn mặt đang bất ngờ của em, ánh mắt hai người chạm nhau. Taehyung có thể biết được, em nhỏ đã yêu gã rồi, chỉ là em vẫn ngại nói ra thôi, nó biểu hiện hết trên mặt em kìa.
- Cảm ơn em.
Taehyung vui sướng cười khúc khích, em bé chưa hiểu chuyện gì mặt mũi liền đỏ ửng lên.
- Anh- c... cười cái gì mà cười!?
Jungkook đỏ mặt cúi gằm xuống, Taehyung thì vẫn cứ ghé sát vào em để có thể nhìn rõ khuôn mặt nhỏ xinh đang ngại của em bé rồi cười mãi thôi. Bị chọc nên em nhỏ ngại như muốn xì khói luôn, em đập đập mấy cái vào người Taehyung.
Gã vẫn cứ cười mãi, còn em thì hết đánh rồi cắn gã, dưới bóng cây phong trong công viên hôm ấy, hai người thổ lộ lòng mình với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro