
Pt. 5
Jungkook thức giấc là lúc lưng Jimin đang tắm trong những tia nắng đầu tiên của buổi sáng, hắn lật mình trong lớp lông nhung quấn quanh người và giật mình cảm nhận hai cánh tay trống rỗng, cho đến khi tìm thấy dáng hình nhỏ bé của Jimin đang cuộn tròn trước ngọn lửa, em trần trụi và trông em như một lời mời. Vầng ánh dương làm nổi bật những vệt đỏ giận dữ mà vết roi hắn để lại trên sống lưng Jimin và nhân lúc em chưa phát hiện ra hắn, Jungkook bí mật nhìn chúng với vẻ hối hận. Tạo ra ít âm thanh nhất có thể, hắn cũng trượt mình khỏi giường, bước chân trần đến phía sau người nhỏ hơn, tận hưởng sức nóng tỏa ra từ ngọn lửa mà Jimin đang chăm chút cẩn thận.
"Jimin." Hắn gọi, giọng nhẹ nhàng để tránh làm phiền người tóc vàng, dù vậy Jimin vẫn giật nảy lên khi nghe thấy giọng hắn. Người nhỏ hơn cau mặt khi em xoay người để đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Jungkook với đôi mắt mở to.
"Đ–Điện hạ..." Em lẩm bẩm, cúi đầu một cách ngượng nghịu sau khi nhận ra mình đã nhìn quá lâu.
"Em có ngủ không?" Jungkook hỏi, cố gắng thể hiện tình cảm nồng nhiệt mà hắn dành cho Jimin dưới sự bao bọc và biểu hiện của hắn.
Jimin cắn môi, đảo mắt sang nơi khác một cách tội lỗi. "Không, em không nằm yên một chỗ được. Em đã thức với ngọn lửa kể từ khi ngài say giấc. "
Jungkook cau mày, vươn người về phía trước như thể muốn chạm vào Jimin, để kéo em lại gần — rồi đột nhiên một vài suy nghĩ tìm đến và hắn giật mình quay đầu đi, ánh mắt trở sang lạnh lùng. "Bình minh đã đến." Hắn nói, giọng trầm lắng và xa cách, thay cho bất cứ điều gì sắp tuột khỏi môi.
"Vâng..." Jimin đáp lời, chầm chậm kéo dài ngữ điệu khi em hướng ánh mắt trở lại gương mặt vị quốc vương mà cẩn trọng quan sát biểu hiện của ngài.
"Ta đã và đang giữ lời hứa." Jungkook dứt khoát nói với em. "Em có biết điều này có nghĩa gì không."
"Em biết, thưa ngài." Jimin đáp lời, một cách khéo léo. Em quay đầu lại để cố bắt được ánh mắt ngài, nhưng người đàn ông cao hơn lại nhìn qua vai Jimin một cách kiên quyết.
"Em đã... đưa ra quyết định của mình chưa?" Hắn đã cố gắng – hắn thực sự – để che giấu đi mọi sự thất vọng khỏi giọng nói của mình, nhưng Jimin vẫn nghe thấy, và điều đó khiến trái tim người nhỏ hơn như bay lên. Em bước lại gần, cẩn thận, vì quá thông suốt về thứ quyền lực mà vị tân vương vẫn đang nắm giữ lên em. Jungkook đứng thẳng người, vai căng lên như thể ngài đã sẵn sàng chạy trốn, và đây – đây là khía cạnh mà Jimin chưa từng nghĩ mình sẽ được nhìn thấy ở ngài. Nó chỉ khiến em cảm thấy kiên quyết hơn trong quyết định của mình.
"Ngay bây giờ..." Jimin trầm ngâm hỏi, tiến thêm một bước nữa về phía ngài, cho đến khi họ gần như mặt đối mặt, "Em được tự do?"
Jungkook nghiến chặt răng, trông hệt như hắn ước hắn có thể nói, hoặc làm, hoặc bất cứ thứ gì khác, nhưng sau một vài khoảng lặng căng thẳng, hắn buộc phải thừa nhận, "Đúng. Em được tự do, nếu em muốn. Ta sẽ chẳng ra gì nếu ta nuốt lời ".
"... và em có thể rời đi, nếu em muốn rời đi? Hoặc là tự thân đưa ra những lựa chọn khác? " Jimin hỏi, tò mò mỗi lúc một dâng lên trong em.
Một lần nữa, Jungkook cau mặt đầy tiếc nuối, đặc biệt là khi người nhỏ hơn tiến lại gần, và hắn quên mất — nếu chỉ trong giây lát — rằng hắn là người cai trị tối cao của vương quốc này, và trước mặt hắn là một chàng trai, chỉ là một chàng trai. "Đúng."
Một cái chạm tay của Jimin vào má khiến hắn giật mình, nhưng hắn cho phép mình quay đầu, chầm chậm cho đến khi hắn nhìn thẳng vào tạo vật xinh đẹp với mái tóc bạch kim mà hắn đã sở hữu trong một đêm cháy rực, một đêm mà nhẽ ra hắn phải không bao giờ cho phép nó kết thúc. Hắn ngắm nghía, mê mẩn, vì một cách chậm rãi — ồ thật là chậm rãi — Jimin bắt đầu quỳ xuống trước hắn, hắn dành thời gian vì các khối cơ chợt đông cứng, và vì hắn đã có việc để lưu tâm. "Jimin—"
"Thưa ngài." Jimin ngắt lời, khẽ khuỵu gối để nhìn lên quốc vương. Thậm chí còn chậm hơn, chậm đến mức đau đớn, em đưa một tay về phía Jungkook và kiên nhẫn chờ đợi ngài nắm lấy. Không rời mắt khỏi ngài, Jimin đặt những ngón tay cuộn tròn vào lòng bàn tay rộng và nhẹ nhàng đặt lại chiếc chìa khóa vàng.
"Vật này thuộc về người, thưa điện hạ..." Lời nói của Jimin không chỉ là một lời thì thầm, nhưng giọng điệu em có gì đó không ổn định. "... Em cũng thế."
"Em—" Jungkook nghẹn ngào khi những ngón tay hắn nắm chặt quanh chiếc chìa khóa và rồi đến bàn tay đang vươn đến của Jimin. "... Jimin, em – em có nhận ra em đang trưng cầu ta điều gì không?"
"Em biết, thưa ngài. Em đã chắc chắn về điều đó. " Và Jimin thì có, em biết rõ quyết định của mình, hoàn toàn, biết nỗi đau mà em có thể phải chịu đựng, biết sự mất mát mà em có thể phải trải qua — nhưng em cũng biết, niềm vui sướng mà em không thể chối bỏ khi được muốn, được khao khát và có lẽ — một ngày nào đó — được yêu, và em biết từ tận trái tim mình rằng em sẽ không bao giờ có thể quay trở lại với sự hời hợt trước kia. Nếu không có ngài, em có thể tự do bước qua những cánh cổng và rời khỏi cung điện, nhưng rồi em sẽ không có gì cả. Ở đây, với Jungkook, Jimin được hứa hẹn về một cuộc sống sung túc đến không cần phải khao khát bất cứ thứ gì – nhưng hiện tại, em khao khát hơn bao giờ hết.
"Em đang trao mình cho ngài, Đức vương Jungkook. Em sẽ không bao giờ thuộc về một ai khác. Kể cả chính em. Em sẽ là của ngài, nếu ngài đón lấy em. "
Ngay sau đó, Jungkook vươn tay đến Jimin, chạm vào em, vuốt ve lòng bàn tay thô ráp dọc xuống bên hông và rồi lướt lên da thịt mềm mại đầy đặn ở hông và đùi Jimin, cẩn thận kéo em lại gần hơn cho đến khi hai cơ thể trần trụi ửng hồng áp vào nhau, cái khóa kim loại bao quanh dương vật nhỏ ép vào đùi trong của Jungkook. "Ta đã ước ta chưa từng cho phép em lựa chọn..." Hắn thừa nhận một cách tối tăm.
"... nhưng rồi, em đã làm thế. Và ta đang chọn em. " Những lời tự tin của Jimin đã mang về cho em một nụ hôn, mềm mại và dịu dàng, và sau đó là một nụ hôn khác, vồ vập hơn, sắc bén hơn. Jungkook hôn em như thể định ăn tươi nuốt sống em, cắn và mút và liếm lấy đôi môi khi hắn kéo Jimin quay trở lại giường. Jungkook lại làm tình với em một lần nữa với đầy sự chiếm hữu, đẩy Jimin một lần nữa đến bờ vực của cực khoái nhưng không để em vượt qua ngưỡng cao trào đó, và em cuối cùng cũng ngất đi khi sự kích thích lên đến đỉnh điểm.
Chỉ khi Jimin hoàn toàn bất tỉnh im lìm, Jungkook mới cử động. Hắn cẩn trọng bọc báu vật mới của mình trong chăn lần nữa trước khi gọi một người hầu đến giúp hắn thay phục trang và để cho Jimin chìm vào giấc say.
Jimin lúc này vừa thức dậy một mình, đã là ngày muộn, có thể nhìn thấy qua cửa sổ của khuôn phòng hoàng gia, mặt trời lặn và đổ bóng dài từ cung điện đến bao phủ toàn thành phố. Em khủng hoảng bởi sự trễ nải của mình, nhưng chân tay kiệt quệ hoàn toàn chứng minh giấc ngủ của em là xứng đáng và gần như còn không đủ. Em quấn mình trong một tấm lông thú lớn trên giường, nhìn đến bộ y phục bị vứt bỏ của vị quốc vương một lúc trước khi em nhận ra mình chưa được ngài cho phép mặc y phục. Tuy nhiên, tấm lông ấm áp và nồng mùi hương của Jungkook như một sự an ủi trên vai khi em bước đến khung cửa sổ trông ra thành phố, nơi mà từ giờ em gọi là nhà.
Từ đây có thể nhìn thấy biển, những bóng người nhỏ bé di chuyển dọc cầu tàu đập vào mắt em khi họ hoàn thành nhiệm vụ trong ngày, cập bến thuyền và kéo những xe đánh cá — hoặc, đối với một số khác, họ vừa bắt đầu công việc buổi đêm; em nhìn thấy một vài kẻ ăn mặc kiệm vải đang đi đây đi đó giữa những người đánh cá, tìm cách kiếm tiền qua ngày bằng sự khôn khéo và da thịt để lôi kéo khách hàng cho một chuyến lang chạ chóng vánh trong con hẻm nào đó hoặc một đêm dài trong căn phòng thuê.
Đây có thể đã là cuộc sống của em, Jimin nghĩ – đi rao bán thân thể mình như một tên điếm đã sớm trở thành lựa chọn duy nhất còn lại cho em nếu còn ở làng, và đám người ở đấy cũng như gia đình em biết điều đó. Sau đó, tạ ơn Chúa vì những phép màu nhỏ, thay vì thế bọn họ đã quyết định để em đi. Tâm trí em quay cuồng với sự nhức nhối giữa hai đùi và dương vật hơi khó chịu vẫn đang nằm trong chiếc khóa, cảm giác nhớp nháp cảm nhận được trên da bởi những gì đã xảy ra đêm trước.
Mớ suy nghĩ làm em phân tâm đến mức em không nhận ra sự xuất hiện trở lại của vị quốc vương phía sau em, người đã lặng lẽ quay trở lại phòng vì muốn đánh thức báu vật mà hắn vẫn mong đợi nhìn thấy trên giường. Khi tìm thấy Jimin bên cửa sổ, được bao bọc kỹ lưỡng trong một tấm lông thú, Jungkook lắng nghe trái tim mình gào thét mạnh mẽ.
"Jimin," Ngài cất tiếng chào người nhỏ hơn, đặt một tay vào dáng lưng nhỏ bé để giữ vững em khi em quay lại đối mặt với ngài. Ánh mặt trời dần lụi tàn sau lưng khiến mái tóc bạch kim như tỏa sáng, khác hẳn với cái cách em rực rỡ dưới ánh bình minh sáng nay nhưng không kém phần đẹp đẽ, và Jungkook thấy mình như bị tước mất hơi thở.
"Điện hạ," Jimin đáp lời, giọng khàn đục vì cơn buồn ngủ.
"Hôn ta," Jungkook ra lệnh, muốn chiếm hữu cơ thể Jimin một lần nữa mặc cho có một lịch trình làm việc khác đang chờ hắn vào buổi tối. Jimin nghiêng người về phía trước và thực hiện mệnh lệnh ngay lập tức, không có chút do dự nào khi em đặt môi mình lên môi ngài và em không hề từ chối khi Jungkook vươn tay đẩy tấm lông thú ra khỏi vai trần, kéo cơ thể trần trụi của Jimin về phía trước mà ôm lấy em vào ngực.
Hắn ậm ừ, hài lòng khi lùi ra. "Đến đây," hắn hiệu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mà kéo Jimin theo khi Jungkook lùi về phía cánh cửa đôi lớn dẫn đến khu phòng mình. Hắn cho gọi người hầu đang chờ bên ngoài vào, và Jimin phải chiến đấu với mọi bản năng lo lắng để khỏi ngượng ngùng mà giấu cơ thể trần truồng của mình sau vị quốc vương. Jungkook mỉm cười hài lòng trước cảnh Jimin dựng thẳng sống lưng, ngẩng cao đầu một cách tự hào khi đám đông người hầu kẻ hạ tiến vào phòng, tất cả đều mang trên tay những khay thức ăn, cùng mấy bó vải và những chiếc hộp gỗ chứa thứ-mà-chỉ-có-Chúa-biết.
Jungkook để Jimin ngồi trên đệm bên đống lửa và hắn ngồi lại xuống ghế, lệnh người hầu phục vụ bữa ăn cho cả hai đến khi họ đã no căng bụng, Jimin chưa từng được thử qua những miếng thịt mọng nước hay trái cây tươi ngon như vậy trong đời. Em đỏ mặt hạnh phúc khi Jungkook ngắm nhìn mình thưởng thức bữa ăn, cảm thấy mình được cưng chiều hệt như những gì ngài đã hứa hẹn. Tiếp sau tiết mục ăn uống, Jimin được dẫn vào phòng tắm rộng rãi, bắt mắt của nhà vua. Việc đắm mình trong một bồn tắm hơi nước khiến làn da em nóng rát và ửng một màu đỏ cau có. Cơ bắp đau nhức được xoa bóp và người ta chải tóc cho em, toàn bộ cơ thể em được nâng niu bởi những đôi bàn tay của người hầu trong lúc Jungkook quan sát mọi chuyển động của họ một cách sát sao.
Một khi những người hầu đã chăm cho em tươm tất, em được dìu ra khỏi mặt nước bằng một đôi tay khỏe khoắn và cơ thể được lau qua cẩn thận, Jungkook trừng mắt nặng nề lên tất cả khi một kẻ hầu ấn quá mạnh vào bờ vai mềm của Jimin. Ngay sau đó, họ kiểm tra những vết thương trên người em, một cô hầu gái săn sóc rất kỹ càng, làm sạch các vết vảy da và điềm đạm thông báo với quốc vương rằng không cần phải băng bó thêm, điều này giúp Jimin nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Jungkook đuổi gần hết kẻ hầu ra ngoài, chỉ để lại một vài người đang giữ những chiếc hộp gỗ bí ẩn mà Jimin vẫn băn khoăn không biết khi nào được xem đến. Jungkook lại nắm tay em và đem em quỳ xuống trong phòng ngủ, bên cạnh lò sưởi, lệnh cho em vòng tay ra sau lưng. Jimin làm theo ngay lập tức, em cố để không run sợ, nhưng biểu hiện trên gương mặt đã phản bội em.
"Giữ yên và chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, cưng à." Jungkook trấn an em, dù biết rằng hắn không cần phải thế – rằng Jimin sẽ nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào hắn đưa ra, nhưng hắn lại muốn dập tắt nỗi sợ hãi của người nhỏ hơn.
Một người hầu đang bận rộn sau lưng Jimin, tiếng va chạm của kim loại trong lò sưởi thu hút sự chú ý của em, nhưng em buộc phải tiếp tục hướng người về phía trước bởi bàn tay Jungkook giữ dưới cằm. Một người hầu khác quỳ xuống bên cạnh em, một trong những chiếc hộp gỗ đang mở nắp được người đó ôm trong lòng nhằm để Jimin không thể nhìn thấy bên trong.
"Ta sẽ đảm bảo rằng em được trang hoàn phù hợp với vị trí của em, sủng vật, như ta đã hứa ..." Jungkook vuốt ngón tay cái của mình trên môi dưới của Jimin, và Jimin nhìn chằm chằm vào hắn ngay cả khi em cảm nhận một bàn tay đang đặt trên ngực mình.
Em nhìn xuống lần nữa khi cảm nhận những ngón tay tóm vào một bên núm vú và cơn đau nhức nhối xuyên qua lớp thịt non mềm, mắt em chạm phải một cây kim dài có móc xuyên qua da và tạo ra một lỗ khá lớn bên dưới nụ hoa sưng tấy. Miệng em há hốc vì đau, Jungkook đè ngón cái xuống lưỡi em để kìm chế tiếng rên rỉ khi người thợ xỏ khuyên nhanh chóng trượt một chiếc khuyên vàng qua lỗ xỏ mới và đóng chốt vào, để nó rũ dài xuống dọc bên sườn, trĩu nặng với sợi dây chuyền và những trang sức sáng chói.
Đôi mắt em lại đảo lên để quan sát vị quốc vương lần nữa khi người thợ xỏ khuyên di chuyển sang phía ngực bên kia, Jungkook liếm môi và quan sát một cách say mê lúc cây kim xuyên qua núm vú còn lại và Jimin đã gắng không nao núng trước xúc cảm đau đớn đột ngột. Em thở gấp bằng mũi, cố gắng giữ nhịp tim ổn định ngay cả khi Jungkook vuốt ngón tay cái dọc theo lưỡi và nước bọt em bắt đầu thấm ướt những ngón tay ngài.
Khi chiếc khuyên thứ hai được gắn vào đầu vú, Jungkook trượt ngón tay ra khỏi miệng Jimin và vùi tay mình vào mái tóc ẩm ướt, kéo em về phía sau cho đến khi Jimin buộc phải chống tay lên bắp chân để giữ mình thẳng đứng, cảm giác đầy khó chịu. Tư thế cong lưng khiến ngực em như trưng ra cho kẻ hầu đang quỳ trước mặt. Jimin cảm nhận bàn tay đang dần thả lỏng vuốt ve da đầu một cách yêu chiều, ngước lên để thấy Jungkook lúc này đang đứng phía sau, ánh mắt hướng xuống eo Jimin.
Bây giờ em lại cảm thấy hai bàn tay đang đặt ở bụng mình, nhận ra những gì sắp xảy ra, nhớ lại những lời trêu ghẹo trước đó của Jungkook như một lời hứa đã định – và cơn đau không thể chịu đựng nổi, rốn bị chèn ép và đâm xuyên qua. Nhưng có gì đó thật xấu hổ khi mọi thứ diễn ra như thế này, quỳ gối, để chủ nhân ngắm nghía cơ thể mình được trang hoàn như một thú cưng mà chủ nhân được trao thưởng trong cuộc đấu giá. Em cảm thấy một chiếc khuyên nặng hơn xuyên qua lỗ xỏ, kim loại nóng ấm – do lửa chăng – và một vật nặng phẳng, nhẵn nhụi áp vào bụng em. Chỉ sau đó Jungkook mới buông em ra, em đứng thẳng trở lại khi cố mặc quần vào, rút một hơi thở nặng nề mà chính em cũng không nhận thức được.
"Ở đó... đẹp quá..." vị quốc vương cảm thán khi lượn một vòng quanh cơ thể của Jimin, vẫy tay ra hiệu cho người thợ xỏ lui ra với đống dụng cụ trong tay. Những kẻ hầu khác cũng làm theo, dọn dẹp mọi thứ lộn xộn còn sót lại sau bữa tối của họ trước khi lần lượt rời khỏi và đóng lại cửa sau lưng. "Em thích chúng chứ?" Hắn hỏi, vung tay chỉ chiếc khuyên mới của Jimin như cách người ta tặng nhau một món quà tại lễ tiệc nào đó.
Jimin lần tay rón rén chạm vào đầu ngực, và rồi, cảm nhận phần da thịt mềm mại nơi nó được món trang sức mới khảm vào, lấp lánh và phản chiếu dưới ánh sáng từ ngọn lửa đã được thắp lại cẩn thận. Chỉ bằng một cái nhìn lướt em cũng có thể chắc chắn về thứ đang trên người em, rằng ngài đã trang hoàn cho em những vàng bạc và đá quý giá trị hơn bất kỳ đồng xu nào Jimin từng thấy trong đời. "Chúng — Chúng rất đẹp, thưa ngài — nhưng—"
"Nhưng?"
"Điều này có quá nhiều không? Cho một nô lệ? "
"Không." Giọng Jungkook sắc lạnh và không lay chuyển khi đối nghịch với Jimin. "Không có gì là nhiều đối với nô lệ mật thiết của vua." Ngài bước lại gần và kéo cơ thể Jimin vào lòng chỉ với một cánh tay, tay còn lại xoa đầu ngón cái vào một bên núm vú vừa xỏ khuyên khiến em run rẩy và rên rỉ trong vòng tay ngài. "Không có gì là quá nhiều đối với em..." ngài thừa nhận, nhẹ nhàng hơn, đầy dịu dàng.
"Thưa ngài ..."
"Ta còn một món quà nữa cho em, sủng vật." Vị quốc vương cắt lời, cướp lấy một nụ hôn chớp nhoáng để dễ dàng khiến Jimin im lặng. "Nếu em chấp nhận nó..."
"Em—" Jimin ngập ngừng, em biết mình nên xin phép để được nói chuyện thoải mái, nhưng không tìm thấy sự trách móc nào trong ánh mắt của nhà vua đã khuyến khích em tiếp tục, "Em sẽ vui vẻ chấp nhận bất cứ điều gì mà chủ nhân của em đề nghị..."
"Mmm, tốt lắm..." Bụng Jimin quặn lên sung sướng trước lời khen ngợi bất ngờ và em ngoan ngoãn theo sau Jungkook di chuyển đến ngồi trên ghế bên đống lửa, ngài kéo Jimin ngồi vào lòng. Jimin cố gắng lờ đi cái cách mà hai đùi mình dang rộng và dương vật trong chiếc khóa cọ sát vào đũng quần y phục của ngài.
"Nhắm mắt lại," ngài ra lệnh, và em khép mắt lại ngay tức khắc. Em cảm nhận ngài nắm lấy tay mình, vuốt ve những ngón tay đầy trìu mến trong giây lát trước khi cảm giác mát lạnh cùng một sức nặng ngự lại quanh một ngón tay em. Em muốn mở mắt trở lại ngay lập tức, sự tò mò xâm lấn lấy em, nhưng em kìm chặt chúng lại và chờ đợi trong khi ngài tiếp tục vuốt ve lấy tay em, di chuyển vật nặng bí ẩn kia qua lại trong một lúc lâu.
"Được rồi..." ngài thì thầm, cuối cùng, "nhìn thử xem." Và đôi mắt Jimin mở choàng để nhìn xuống tay mình, ngay lập tức bắt gặp một chiếc nhẫn vàng lớn ôm lấy một ngón tay của bàn tay trái. Em giơ tay lên để nhìn rõ hơn, xoay nó đến góc này góc kia để kim loại lấp lánh trong ánh lửa, để lộ rõ bóng của một thứ không thể nhầm lẫn – con dấu của nhà vua khắc trên đỉnh chiếc nhẫn.
"Đ–Điện hạ—?"
"Em biết đây là gì không?" Ngài hỏi, trông khuôn mặt Jimin rất tò mò. Jimin gật đầu ngay lập tức, sau đó suy nghĩ lại về câu trả lời của mình và thay vào đó, em từ từ lắc đầu – tất nhiên là em nhận ra con dấu, em đâu phải kẻ ngốc, nhưng em không hiểu nổi nó có nghĩa là gì. Jungkook mỉm cười với em và kéo Jimin lại gần ngài hơn, đưa chiếc nhẫn lên môi và đặt lên đó một nụ hôn, Jimin nhìn theo với đôi mắt mở to kinh ngạc.
"Ta sẽ kết hôn với em, em biết đấy..." Jungkook thì thầm vào những ngón tay em, và lồng ngực Jimin đột nhiên căng lên khiến em không thể thở nổi. "Nhưng cơ hội của ta đã bị tước mất." Khi ngài lùi ra, Jimin siết chặt tay ngài và cắn chặt môi, cố tự hỏi thầm để có thể lý giải thêm – điều gì đó, bất cứ điều gì khiến em hiểu được lời của vua. Jungkook siết chặt tay Jimin, lật ngược lòng bàn tay của mình, đan các ngón tay vào nhau.
"Họ đã mang em đến cho ta như một nô lệ, và đã quá muộn để ta sửa chữa những gì ta đã làm... nhưng với việc này–" Ngài vuốt ngón tay cái lên chiếc nhẫn. "Ta có thể cho tất cả thấy em xứng đáng với ta như thế nào. Họ sẽ nhìn vào con dấu này và biết em thuộc về ai ".
Và Jimin bắt đầu hiểu ra, có thể, nhà vua của em đang nói gì – rằng điều tốt nhất mà ngài có thể cho em là việc này – cuộc hôn nhân đầy chế nhạo này, tô điểm tài sản của ngài bằng cách đóng dấu lên đấy để không ai có thể ngờ vực về tính bền lâu trong sự giao phó của Jimin cho hoàng quyền, cho quốc vương, cho Jungkook. "Ta đã đúc nó từ chiếc chìa khóa mà em trao cho ta," Jungkook tiếp tục, "nung chảy kim loại và biến nó thành một thứ hữu ích hơn." Và bàn tay còn lại ngài thả xuống nơi tiếp xúc giữa hai cơ thể mà bao lấy dương vật đang bị khóa, vuốt ve da thịt giữa những vòng xoắn và mỉm cười khi ngài cảm nhận nó co giật và cựa quậy dưới sự phục vụ của ngài. "Ta đã hứa rằng ta sẽ khóa em lại vĩnh viễn, và từ giờ em nên biết rằng đức vương của em luôn giữ lời."
Jimin biết em nên cảm thấy sốc, nên phẫn nộ vì điều kiện cuối cùng để thoát khỏi cái khóa của mình đã tiêu tan, nhưng — khi Jungkook tiếp tục vuốt ve em một cách chiếm hữu và dương vật em cứng lên trong vùng giới hạn của nó, em thấy hông mình đung đưa vào cái chạm của ngài và em nhớ chính xác lý do mà em trả lại chìa khóa cho ngài ngay từ đầu. Jungkook ngước nhìn em với đầy khao khát như thế này — thậm chí là tôn thờ — trong đôi mắt đen của ngài, và Jimin gần như thấy mình... quyền lực.
cont.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro