Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Pt. 3




Cảnh báo bạo lực nhẹ

###


Jungkook dành ra một lúc lâu để em tìm lại hơi thở, sức nặng của ánh mắt ngài khiến Jimin quá sợ hãi mà chẳng dám nhìn lên — cho đến khi một bàn tay to lớn nắm lấy tóc em kéo về phía sau, khiến em không còn lựa chọn nào khác ngoài phơi bày gương mặt trước ngài lần nữa.

"Em đã gây ra một mớ hỗn độn," Jungkook bình luận, sự thất vọng rõ ràng trong giọng điệu làm dạ dày Jimin thấp thỏm trong lo lắng. Ngài đưa bàn tay còn lại lên, miết các đầu ngón tay theo từng vệt tinh dịch đang chảy xuống quai hàm Jimin, thu lấy thứ nhầy ấy trên các ngón tay và đưa chúng trở lại môi người nhỏ hơn. Jimin không kịp hé môi, ngay lập tức bàn tay nắm tóc em siết chặt cho đến khi em thở hổn hển với những đầu ngón tay luồn vào khoang miệng mớm những dịch nhầy trở lại cho em.

"Em sẽ đón nhận những gì em được trao, nô lệ." Jungkook gầm gừ với em, "và em sẽ biết ơn vì điều đó." Ngài ấn mạnh vào phía sau lưỡi Jimin trước khi kéo những ngón tay ra, buộc em phải nghẹn và cố nuốt xuống trước khi cơn buồn nôn tìm đến em lần thứ hai. "Em sẽ học cách biết ơn ta vì đặc ân mà ta đã dành cho em," ngài tiếp tục, ngắt lời bằng những cái giật nhẹ nơi tóc em. "Tiếp tục, thực hành nó ngay bây giờ. Cảm tạ ta đi." Và bây giờ ngài ấy đang tức giận, một cơn giận dữ bùng lên trong đôi mắt vị quốc vương mà Jimin không thể tiếp nhận kịp, không biết liệu em có phải nguyên nhân hay không, hay có điều gì đó hơn thế nữa - em toàn toàn không thể thấu hiểu được ngài với vẻ mặt lạnh lùng và vầng trán nhăn lại kia.

Jimin sững sờ nhìn ngài, miệng em há hốc, nước mắt tuôn rơi. Và vị quốc vương trở nên quá mất kiên nhẫn để tạm vứt ra sau sự tôn nghiêm của chính ngài cho một cái tát mạnh vào gương mặt thanh tú. Cái tát đưa Jimin trở lại thực tại, những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt, và em nuốt nước bọt thật nhanh, quặn thắt quanh cổ họng, cuối cùng gắng thốt ra một tiếng tuyệt vọng "C-Cảm tạ - ngài, thưa điện hạ - "

Jungkook có vẻ không hài lòng với câu trả lời hắn nhận được. Với một vẻ thiếu kiên nhẫn, hắn đứng dậy và kéo theo cả Jimin, dẫn người nô lệ với mái tóc ánh bạc đến phía xa khu vương phòng, nơi có một chiếc còng bạc lớn được khảm vào đá. Jungkook hất mặt về phía trước để nhìn nó như thể hắn đang chứng kiến mớ hỗn độn mà chính hắn đã tạo ra. "Em thấy cái này chứ? Khi chiếm được lâu đài, ta có được căn phòng này từ tay vị vua trước của em và tìm thấy những thứ này ở đây, đầy máu. Đây là nơi gã giam giữ nô lệ của mình, em thấy không?"

Jimin rùng mình khi nghĩ đến điều đó, quai hàm em đau nhức quá thể vì cái tát và cách ngài siết chặt nó để em không thể quay mặt đi nơi khác. "Đây là những gì lũ người của em mong đợi ở ta, những gì bọn chúng mong đợi ta làm với em." Một sự tức giận và chua chát trong giọng điệu vị quốc vương mà Jimin chưa từng nghe thấy trước đây. "Ta cũng có thể sử dụng nó thật tốt đấy, ta cho là..."

Và ngài đẩy Jimin về phía trước khiến em va vào tường, làn da trần đau nhói phản đối khi em bị ấn xuống bề mặt thô ráp. "Để tay trên đầu của em." Hắn ra lệnh, và Jimin cố gắng quay lại để cầu xin, hoặc bất cứ điều gì có thể để ngăn chặn việc này - "Không, không, làm ơn, thưa ngài, làm ơn—!"

"Đủ rồi!" Những lời nói của Jimin chết lặng trong cổ họng và tan biến thành những tiếng nức nở. "Sự bất tuân nơi em đang trêu đùa lòng kiên nhẫn của ta, nô lệ. Nếu ta muốn giữ em lại, em sẽ chấp nhận mệnh lệnh của ta mà không cần thắc mắc." Tay ngài ấn vào cổ Jimin cho đến khi em cảm nhận được những mụi đá trên làn da nhạy cảm ở gò má. "Ta đang nhọc công dạy em—" Ngài ngắt lời với vẻ bực bội, và Jimin cảm nhận được vị đấng vương đang đưa bàn tay còn lại trên gương mặt em. Khi lời nói của ngài trở lại sau một khoảng ngừng, giọng đã dịu hơn nhưng không kém phần nghiêm túc. "Em hiểu chứ?"

Jimin thốt ra một tiếng "V-Vâng—" nhẹ nhàng, đứt quãng trước khi đầu em đột ngột được thả ra và cánh tay ngài vắt lên vai em. Em thấy món phụ trang cuối cùng trên người mình bị xé toạc, vải ném xuống đất và cổ tay em nhanh chóng bị trói vào chiếc còng bạc - bằng cùng loại dây trói trên người em lúc em được dâng cho ngài, em cảm nhận được nó - và cơ thể em bị ép vào tường từ đầu đến chân. Cái khóa cứng ngắc xung quanh dương vật nhỏ va vào nền gạch mỗi khi em dịch chuyển, da thịt mềm mịn của em sưng tấy, cực kỳ nhạy cảm nơi vùng giữa hai chân — và nó đột ngột tấn công em, đến nỗi bằng cách nào đó em vẫn cứng lên hết mức trong khoảng không gò ép cho phép, bất chấp những gì em đã phải chịu đựng kể từ khi em đến nơi này.

Lẽ nào — lẽ nào mà em lại bắt gặp một cảm giác sung sướng kỳ lạ với từng vết xước thô ráp trên làn da trần và dương vật bị hành hạ trên mặt đá lạnh? Lẽ nào mà em lại thấy vai mình căng thẳng vì sợ hãi mong đợi khi cảm nhận được vị quốc vương đang di chuyển phía sau em, chuẩn bị cho một sự trừng phạt khôn tả?

Giọng Jungkook kéo em khỏi những dòng suy nghĩ. "Một nô lệ trái lời sẽ bị trừng phạt." Ngài tiếp tục bài thuyên giảng kỳ quặc của mình, giọng nói ở xa hơn Jimin mong đợi. "Một nô lệ không gắng sức để làm hài lòng chủ nhân sẽ bị trừng phạt. Nếu em là nô lệ của ta, đây là một bài học mà em phải thông suốt."

Không có thời gian để Jimin tiêu hóa hết lời ngài nói, để xin lỗi, hoặc để tự hỏi về sự trừng phạt nào cho hành vi quá phận của mình. Em nhận được câu trả lời cùng âm thanh chiếc roi vút lên trong không khí và cơn đau đột ngột giáng xuống lưng em. Em gần như không thở nổi trước cú đánh thứ hai giáng xuống mông và toàn bộ cơ thể em giật lên vì cảm giác đó. "A-Ahh! Không-không, cầu xin ngài! "

Một cái vụt roi đánh khác vào vai trái và theo sau là hai cú đánh vào cơ thịt ở đùi trên, Jungkook dường như hạ roi một cách ngẫu nhiên trên làn da trần nhẵn mịn. Mỗi một vết roi khiến em phải nảy người lên, chỉ để phản kháng lại khi cơn đau nhức nhối khi đầu roi da hình chạc cứa vào da thịt làm em quằn quại cọ mình vào bức tường đá. Dương vật trong chiếc khóa bất lực chà xá vào mặt gạch, mỗi cú giật của cơ thể buộc em đập người vào bề mặt gồ ghề và có vẻ như sự kích thích đủ lớn để em cương cứng và đau đớn nơi vùng dưới — hoặc có lẽ đó là sức nóng lan tỏa khắp cơ thể em với mỗi tác động từ chiếc roi mà ngài vung lên, nỗi sợ hãi dồn dập lại dâng lên lấp đầy những khoảng ngưng nghỉ của cái roi trên tay ngài.

Vị quốc vương im lặng tiếp tục những đòn tấn công lên da thịt người nô lệ, nhìn bề mặt trắng nõn trên lưng và đùi Jimin nở rộ những vết đỏ hồng rồi tím tái đi dưới mỗi vết roi. Hắn không thích suy nghĩ mình là một tên ác độc, nhưng có lẽ hắn đã nhầm. Tiếng khóc của Jimin đến tai hắn nghe mới đẹp làm sao, thật dễ nhầm lẫn với âm thanh của khoái cảm và hắn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, về cách mà Jimin sẽ nức nở thế nào khi hắn thực sự đem em lên giường cho một đêm cháy rực, từng vết roi đánh chồng chéo lên nhau cho đến khi hắn nhìn thấy màu đỏ - màu đỏ theo đúng nghĩa đen ngay trước mắt hắn đây. Lưng của Jimin bắt đầu rỉ máu bởi những lần vung roi lặp đi lặp lại dọc sống lưng.

Đến lúc này Jungkook mới dừng lại, thả roi xuống sàn. Trước mặt hắn, cơ thể Jimin run rẩy như chiếc lá trước gió. Người nhỏ hơn giật nảy lên trong tầm mắt Jungkook khi hắn bước tới và ấn một tay vào bên người em, em kêu lên trong đau đớn và ngạc nhiên. Chỉ khi em xé tan lớp sương mù trong tâm trí rằng đòn roi đã biến mất, hình phạt cho em đã kết thúc, Jimin mới dám thả lỏng cơ thể, đổ người về phía trước dựa vào tường để mặc cánh tay gánh hết sức nặng của cơ thể.

Jungkook không thể ngăn ngón tay lần mò theo những giọt máu nhỏbám trên da Jimin, cảm nhận những bắp cơ đang chuyển động dưới sự động chạm của mình. "Em đã học được bài học của mình chưa?" Hắn hỏi, giọng thô bạo.

Jimin không thể cất giọng nổi, cổ họng thô cứng và vô dụng. Em gật đầu trong câm lặng, đầy tuyệt vọng,dựa vào bức tường đá, cố gắng truyền đạt rằng em rất muốn hình phạt kết thúc. Đột nhiên, một áp lực ẩm ướt lướt qua vai và em nhận ra Jungkook đang liếm — làm sạch máu trên da em bằng những đường lưỡi dài và chậm rãi, và nó không hề dễ chịu, nó sẽ rất kinh hoàng, nhưng áp lực nhẹ nhàng từ môi lưỡi ngài ấm áp, và Jimin thấy mình bất lực run rẩy dưới sự kìm kẹp mạnh mẽ nơi ngài.

"C-cầu xin ngài—" Em không biết mình đang cầu xin vì điều gì, nhưng nó đều cũng sẽ như nhau thôi.

"Cầu xin vì điều gì, hỡi sủng vật của ta? Thêm nữa? " Jungkook bấu chặt vào vai nô lệ của ngài ngay nơi vết thương mà một trong những vết roi để lại, và Jimin bất lực ôm lấy cánh tay tội nghiệp."... hay ít hơn?"

"X-Xin ngài! Đừng thêm nữa — đừng..." Jimin không thể tưởng tượng được ngài có thể khiến em phải trải qua những gì nữa nhưng em không muốn tìm hiểu. Em hối hận vì đã quyết định chấp nhận ân huệ của ngài ngay cả khi dương vật của em đau nhói đến buốt rát trong chiếc khóa giữa hai đùi. Vị tân vương đã hứa - ngài đã hứa rằng Jimin sẽ không cần mong muốn lo nghĩ gì cả, nhưng giờ đây, đêm nay khiến em không mong muốn gì hơn là được thả đi.

"Ổn thôi." Em nghe được giọng ngài từ phía xa. Phải mất một lúc để đầu óc rối bời của Jimin hiểu rằng ngài đã bước khỏi, rằng ngài đang đồng ý với em—?

"Em đã làm rất tốt, đón nhận hình phạt của em theo cách ta muốn em..." Jungkook khen ngợi, và đột nhiên Jimin thấy cánh tay đau nhức của mình buông xuống tường. Mối dây buộc tay em vào cái còng bạc được gỡ bỏ bằng một nhát dao nhanh chóng. Em trượt xuống tường trong giây lát cho đến khi cơ thể em bị ôm giữ lấy và nâng niu trong một vòng tay mạnh mẽ, tấm lưng mềm mại tựa vào khuôn ngực rộng lớn. "Ta nghĩ nô lệ của ta xứng đáng được thưởng," ngài thì thầm vào tai Jimin, điều gì đó trong giọng điệu của ngài khiến bụng em quặn lên vì mong đợi.

Khi đôi bàn chân bên dưới nhấc lên, Jimin nhận ra mình được bế bổng khỏi vị trí hiện tại , em vội bám chặt hai cánh tay vào cổ, vào ngực ngài. Jungkook nhìn xuống em với một nét mặt ấm áp đáng ngạc nhiên, và ngài bế em bước đến giường không chút khó khăn, bắp tay ngài đủ mạnh mẽ để dễ dàng đỡ lấy cơ thể Jimin. Sức mạnh luôn là điều gì đó vô cùng gợi nên mối thương tâm nơi em - nó là một trong nhiều lý do khiến bọn người kia vứt bỏ em. Bởi chính sự yếu ớt, dáng vẻ mềm mại và mỏng manh, em không thể giống như những người đàn ông khác trong làng. Em cũng vô lực với những vấn đề hôn nhân hoặc duy trì nòi giống như những người phụ nữ sẽ làm. Chẳng ích lợi gì ngoài việc trở thành một nô lệ, một thằng điếm. Họ đã gọi em như thế.

Nhưng khi Jungkook đặt em dọc xuống giường, cơ thể em được bọc trong lụa và lông thú sang trọng, Jimin thấy mình được nhìn ngắm theo cách mà em không bao giờ có thể tưởng tượng nổi - như thể em là một điều gì đó quý giá.

Jungkook mê mẩn, say đắm khi nhìn ánh lửa le lói ánh lên trên làn da nô lệ của hắn, giấc mộng xuân mang tên em trong đáy mắt hắn với làn da ánh kim nhuốm hồng, dương vật nhỏ được bao bọc bởi vàng ròng dâng lên hắn như một món quà hoàng gia. Bọn người của em thật ngu ngốc khi không nhận thức những gì họ đã trao đi — Jimin có khi đã được ra mắt hắn như một viễn cảnh hôn nhân, một người bạn đời hay thậm chí một thê thiếp, và Jungkook sẽ bất lực để cưỡng lại vẻ đẹp của em. Nhưng thay vào đó, em bị giao nộp như trao đổi gia súc, ngôi làng ngu ngốc của em thậm chí không thèm ngả giá để đổi lấy em. Jungkook thề sẽ giữ lấy người con trai này, để cho em thấy rằng cuộc sống này xứng đáng với em, bất chấp sự tàn bạo của hắn, bất chấp sự uất ức không thể tránh khỏi mà Jimin sẽ phải chịu đựng.

"Cuộc sống của em khi thuộc về ta sẽ không có nỗi đau," vị quốc vương thừa nhận, đưa tay vuốt ve xuống bụng Jimin bằng một cái chạm mềm mại. "Nhưng chỉ khi em xứng đáng." Một vẻ nghiêm túc kỳ lạ chiếm lấy biểu cảm của Jungkook trong giây lát khi hắn thực hiện lời hứa này, tay hắn ôm chặt lấy hông Jimin. "Ta đã hứa rằng sẽ không bạc đãi em, không phải như họ đã từng" Hắn đột ngột ngắt lời mình bằng một tiếng gầm gừ, rồi hít một hơi thật sâu để tiếp tục. "Không ai được phép chạm một ngón tay vào em ngoài ta, nếu em chọn ở lại với ta. Nếu em học tốt các bài học của mình, sẽ không có hình phạt nào dành cho em. Ta sẽ... ta sẽ trân trọng em. Bảo vệ em."

Ồ.

Ngay sau đó, Jungkook lắc đầu, như để rũ bỏ những suy nghĩ đang xâm chiếm, và vẻ mặt bối rối trên khuôn mặt hắn khiến Jimin cảm thấy khó hiểu. Em đã nghĩ Jungkook là một con quái vật đúng nghĩa, nghĩ rằng đêm nay là một sai lầm, nhưng - điều này... thật khác. Jungkook mà em đang nhìn thấy bây giờ, như thể vị bạo vương đã xuống tay đánh em vài phút trước chỉ là một chiếc mặt nạ giả dối, và người đàn ông ngay lúc này là một Jungkook khác khi đã tháo gỡ vương miện. Jimin nằm yên, hai tay cuộn vào lớp lông thú bên dưới khi em để hắn chiêm ngưỡng em, một vệt đỏ chiếm lấy gương mặt và lan xuống ngực khi em bắt gặp ánh mắt đục ngầu của Jungkook lưu lại trên xương quai xanh em, lướt qua đầu vú, kéo dài xuống vùng eo nhẵn nhụi và rồi dán vào cái khóa vẫn quấn chặt lấy dương vật nhỏ nhắn đang cương cứng.

"Hãy cho em thấy." Cái miệng nhỏ của Jimin rõ ràng là dũng cảm hơn trí não của em nhiều, khi mà em có thể thốt ra lời một cách thiếu tôn kính với vị tân vương. Và em ngay lập tức co rúm người lại khi đầu của nhà vua giật lên vì điều em vừa nói.

"Em nói gì?" Jungkook cáu kỉnh mặc dù giọng điệu hắn không hề gay gắt - điều đó còn gây sốc và kinh ngạc hơn bất cứ thứ gì.

Jimin cắn môi, cố ý. Nhưng em có chủ ý khi làm thế, em biết là em có ý đó, khi em nhìn chằm chằm vào nhà vua và không thấy gì ngoài sự chân thành trong mắt ngài. "Làm ơn hãy cho em thấy." Em lặp lại cùng một nguyện vọng, nhưng bây giờ sự tò mò nơi em mang một hương vị rất khác. Jimin ngừng lại một lúc, quan sát kỹ càng gương mặt của Jungkook khi em thêm vào cuối câu, "... Thưa chủ nhân."

"Jimin..." Jungkook thì thầm, và điều đó khiến Jimin nhận ra ngài chưa từng gọi tên em trước đây. Bằng cách nào đó, sau tất cả, chính một tiếng gọi đơn giản đó đã khiến em đánh mất hơi thở mình. Em dang rộng hai chân một cách đầy mời gọi và từ từ đưa hai tay lên đầu, phô bày cơ thể với những đường cong đầy gợi tình.

"Làm ơn, chủ nhân... ngài đã hứa sẽ cho em thấy ý nghĩa của việc thuộc về ngài. Đây không thể là tất cả chứ?" Một cách táo bạo, em đưa đôi chân trần đến, ve vuốt những ngón chân trắng trẻo dọc theo bên đùi hắn qua chiếc quần chẽn lụa...











cont.

###

Phần sau là đến H rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro