
End
Nhưng chỉ khi họ trở lại cung điện vào ngày hôm sau, Jimin mới hiểu – hoàn toàn hiểu – về mức độ nghiêm trọng trong quyết định của Jungkook. Jimin bị đánh thức khỏi giấc ngủ sâu trên giường của ngài bởi một cô hầu gái, người đang cúi đầu chào em, lắp bắp xin lỗi vì trót làm em giật mình. Em được đưa đến một bồn tắm khác, cơ thể cùng mái tóc được gột rửa thơm tho trước khi bện thành những bím tóc nhỏ. Họ lại phủ một lớp bột kim tuyến và bụi vàng mịn lên mi mắt em, kiểm tra những chiếc khuyên và thay bằng những món trang sức cầu kỳ hơn nếu cần thiết.
Cuối cùng, cô hầu đeo cho em một cặp vòng vàng quanh cổ tay và một chiếc vòng cổ vừa vặn, ôm sát lấy cần cổ, thứ kim loại như rượt đuổi theo từng cái nuốt nước bọt của Jimin. Em đưa tay cảm nhận kim loại mát lạnh trước cổ, cảm nhận con dấu của quốc vương nổi cộm trên món trang sức, và em nhận ra đây là cách Jungkook tuyên bố em trước tất cả. Em thấy mình mỉm cười khi soi vào tấm gương trên đường ra khỏi khu phòng hoàng gia và nhận ra mình chưa từng được hạnh phúc, hoặc nếm trải yêu thương nhường này trong đời.
Người hầu dẫn em qua cung điện đến phòng ngai vàng, đưa em qua đám đông đến cuối lối đi dài nơi Jungkook ngồi trên ngai vàng, một lần nữa diện trên người bộ áo choàng lông dày, và hắn trông oai vệ hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, quốc vương vẫn bộc lộ một ánh mắt thích thú, tươi tỉnh khi nhìn thấy Jimin và ra hiệu em tiến về phía trước. Jimin cúi đầu ngay lập tức trước ngai vàng, chỉ để tìm thấy những ngón tay thô ráp của Jungkook bên dưới cằm đang kéo em đứng thẳng trở lại. Bất chấp đám đông xì xào xuýt xoa xung quanh, Jungkook kéo Jimin về phía trước cho một nụ hôn ngắn ngủi trước sự chiêm ngưỡng của tất cả mọi người.
"Xin chào, sủng vật," hắn ngỏ lời chào khi đã rời môi khỏi em, đôi mắt lướt qua diện mạo người nô lệ để bắt gặp những món trang sức mới của mình "Ta tin rằng em đã có một giấc ngủ ngon."
"Vâng, thưa chủ nhân." Jimin nhanh chóng đáp lời cùng một nụ cười tự tin "Dù cho ngày mới thật lạnh lẽo bởi sự thiếu vắng quốc vương của em."
"Vậy thì chốc nữa chúng ta nên về lại phòng cùng nhau rồi." Jungkook khẽ nghiêng đầu như một lời xin lỗi. "Trước hết, có một vấn đề quan trọng ta phải tham dự. Ngồi xuống đi." Và hắn chỉ tay về chiếc đệm lớn được trang trí nổi bật trên nền đá cạnh chân mình. Jimin nhận ra hắn rất có lòng, nhớ lại cơn đau âm ỉ nơi đầu gối khi em quỳ hàng giờ bên cạnh vua vào lần đầu em đến cung điện. Em quỳ lên đệm với bàn tay hắn giúp em giữ thăng bằng và ngồi xuống trên đôi chân của mình, kiên nhẫn chờ đợi đến lúc bị quốc vương quay đi để gọi một nữ hầu khác và thì thầm vào tai cô ta.
Hóa ra sự kiên nhẫn của Jimin chỉ kéo dài chốc lát, khi nữ hầu chạy đi ngay theo lệnh Jungkook và rất nhanh chóng trở lại với cái cúi đầu về phía hắn, đám đông phía sau rẽ ra hai bên để chỗ cho một đoàn người nhỏ đi qua và cũng đồng loạt cúi đầu. Jimin nhận ra họ ngay lập tức – sao em lại không? Giữa đám đông trước mặt, em tìm thấy những khuôn mặt của đám người từ làng mình, những kẻ đưa em theo cùng đến cung điện và những cả những kẻ đã giam giữ em, những kẻ đã trắng trợn bắt em khỏi nhà với đôi mắt kinh sợ trông theo của gia đình em.
"Chào mừng." Vị quốc vương chào đón họ, dù cho giọng điệu chẳng có chút gì là như thế. Dân làng vội vàng cúi đầu khuất phục trước vị vua của họ, có vẻ không mấy sẵn lòng khi phải làm thế.
"Uy nghiêm của chúng thần." Một trong những lão già làng đáp lời, và Jimin phải nghiến răng để giữ vẻ mặt vô cảm. Đây chính là lão già đã giao dây thừng buộc em cho quốc vương, kẻ mà Jimin gán cho mọi tội lỗi. Jimin muốn dập tắt ngay nụ cười kiên cưỡng bóng bẩy trên mặt khi lão ta bước đến hầu chuyện quốc vương.
"Ta thực sự hy vọng việc nán lại cung điện đã vừa ý ngươi," Jungkook nói một cách nhẹ nhàng.
"Thật vậy, thưa điện hạ." Trưởng lão nghiêng đầu trả lời.
"Đó là điều tối thiểu ta có thể làm để gửi lời cảm ơn đến ngươi và những người kia." Jimin có thể nghe thấy một ý cười bắt đầu nở trên môi Jungkook mà không cần phải nhìn lên. Quốc vương định làm gì?
"Chúng ta luôn vui mừng được phục vụ hoàng thất, thưa đức vương." Câu trả lời của lão chỉ khiến nụ cười của Jungkook ngày càng lớn.
"Và ngươi đã phục vụ ta tốt. Ta nợ ngươi lời cảm ơn cho món quà hào phóng và quý giá của ngươi." Và Jungkook vươn tay về phía Jimin, thu hút ánh mắt của đám đông đến vị trí em đang quỳ. Jimin đỏ mặt trước sự chú ý đột ngột, và sau đó phải mỉm cười đáp lại khi các lão già làng cũng hướng ánh mắt về phía em và em đã có một tầm nhìn tốt để thấy cảnh tượng thú vị khi từng đôi mắt của họ mở to như cái đĩa, một số thậm chí còn há hốc miệng trong kinh ngạc.
"Ta đánh giá cao sự cống hiến của ngươi. Nhưng ta thấy rằng thời gian ở trong cung điện của ngươi sắp kết thúc." Jungkook tiếp tục, quan sát với vẻ thích thú khó che giấu khi các trưởng lão nói lắp và trúc trắc đáp lời hắn. "Vui lòng, nói lời từ biệt đi, và ta sẽ dõi theo chuyến đi an toàn rời thành phố của ngươi."
"T–Thưa đức vương, ta—" Lão già đứng trước đám đông giơ hai tay lên một cách phòng thủ, có vẻ lão sẵn sàng tranh cãi với quốc vương, nụ cười nịnh nọt xóa sạch trên khuôn mặt lão ngay sau giây lát. Jungkook nhanh chóng giơ tay ra hiệu để khiến lão im lặng và lão ngậm mồm ngay lập tức, cả đám đông phía sau cũng thin lặng theo.
"Đến đây. Thể hiện lòng thành của các ngươi đi, và ta sẽ tạm biệt ngươi từ đây". Hắn ra hiệu với Jimin, vẫy lão già đến gần. "Jimin, tay em." Hắn dìu dẫn Jimin, và người nô lệ nhìn lên quốc vương một lúc trước khi nhận ra mình được yêu cầu phải làm gì và em đưa tay ra trước mặt để lão già nắm lấy. Em ngạc nhiên quan sát lão ta bước tới với sự cay nghiệt hiện hữu trong ánh mắt khi lão buộc phải nhìn lên Jimin, nơi em đang ngồi, trên bệ cao bên cạnh ngai vàng.
Và Jimin thấy mình đang thẳng lưng đầy vẻ tự hào khi lão tiến lại gần, ánh mắt lão dán vào cơ thể Jimin. Lớp vải mỏng mịn của áo choàng xê dịch khi em chuyển động, giúp lão nhìn thoáng qua cơ thể trần bên dưới, ánh vàng của những chiếc khuyên mới và dương vật trong chiếc khóa bắt sáng qua lớp vải thô.
Thay vì lảng tránh ánh nhìn của lão – kẻ vốn đê tiện và suồng sã – Jimin thấy mình đang tỏ vẻ, thậm chí còn vươn người lên nhiều hơn để những dấu hiệu về quyền sở hữu của mình được phóng đại. Jimin thấy tự tôn dâng trào khi người đã gây cho em quá nhiều dằn vặt đau khổ đang buộc phải nhận ra lỗi lầm của mình, buộc phải cúi đầu trước em, cử động miễn cưỡng và đơ cứng mà ấn một nụ hôn nhẹ nhàng thành kính vào con dấu của vua trên chiếc nhẫn Jimin.
Jimin cuối cùng cũng cảm thấy cơ mặt của mình giãn ra thành một tia lạnh lùng khi lão già đứng phắt dậy và lùi lại, khuôn mặt đỏ bừng như sắp bốc khói bởi sự sỉ nhục. Jimin lần lượt chứng kiến những thành viên trong ngôi làng cũ của em buộc phải diễu hành trước em, tất cả đều cúi đầu chào em và để lại một nụ hôn kính trọng trên tay em trước khi quay sang quốc vương và làm điều tương tự. Chỉ khi họ đã rời khỏi bục ngai vàng, Jimin mới thả lỏng trở lại, thích thú quan sát khi các cận vệ hoàng gia vây lấy họ và bắt đầu dứt khoác hộ tống họ ra khỏi phòng ngai vàng.
"Thật là thõa mãn." Jungkook thì thầm với Jimin, và người nhỏ hơn nhìn lên chỉ để thấy vị quốc vương đột nhiên đứng dậy khỏi ngai vàng bên cạnh. Em bật ra tiếng cười khúc khích nhỏ, không chút dè dặt, điều này chỉ khiến nụ cười nở rộng hơn trên môi Jungkook.
"Đến đây nào, sủng vật của ta," Jungkook nói lớn hơn, đưa tay cho Jimin nắm lấy. "Ta sẽ đưa em trở lại bữa tiệc." Và Jimin đứng dậy khỏi đệm với sự trợ giúp của vị quốc vương, cảm nhận mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình khi em tháp tùng ngài băng qua đám đông, biển người nhanh chóng rẽ đôi vì họ. Em để ngài dẫn em đến bữa tiệc, tháp tùng Jungkook để sẵn sàng dùng bữa, sẵn sàng lăn vào giấc ngủ – sẵn sàng đến với cuộc sống mới của em.
End.
--
Hết truyện rồi, cảm ơn bạn vì đã theo dõi đến đây <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro