Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Hành trình mưu sinh của bé ngốc

Giang Nhiên ngồi trong phòng khách sang trọng của biệt thự Lưu Vũ, xung quanh là những món đồ nội thất tinh xảo và không gian rộng rãi. Cậu cảm thấy mình như một đứa trẻ lạc vào thế giới của người lớn, mọi thứ đều xa lạ và mới mẻ.

Lưu Vũ ngồi đối diện, ánh mắt xanh thẳm nhìn cậu một cách thăm dò. Dù đã cố gắng giữ khoảng cách, nhưng sự quan tâm trong ánh mắt anh không thể che giấu.

"Em có muốn tắm rửa và thay đồ không?" Lưu Vũ lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng.

Giang Nhiên gật đầu, cảm thấy ngượng ngùng. Cậu chưa bao giờ được đối xử như vậy, và sự quan tâm này khiến tim cậu đập nhanh hơn.

Lưu Vũ dẫn cậu đến phòng tắm, cung cấp cho cậu quần áo sạch sẽ. Sau khi tắm rửa và thay đồ, Giang Nhiên cảm thấy thoải mái hơn, nhưng vẫn không thể xóa bỏ cảm giác lạ lẫm trong lòng.

Quay lại phòng khách, cậu thấy Lưu Vũ đã chuẩn bị một bữa ăn nhẹ. Cả hai ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa trong im lặng. Giang Nhiên cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt giữa cuộc sống trước đây và hiện tại.

"Em có thể ở lại đây qua đêm," Lưu Vũ nói sau một lúc im lặng. "Nhưng sáng mai, em phải rời đi. Anh không thể giữ em ở lại mãi được."

Giang Nhiên cảm thấy buồn, nhưng không dám phản đối. Cậu biết mình không thuộc về thế giới này, và sự xuất hiện của mình chỉ là tạm thời.

Đêm đó, Giang Nhiên nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Cậu nghĩ về cuộc sống trước đây, về những khó khăn và đau khổ. Nhưng đồng thời, cậu cũng nghĩ về Lưu Vũ, về sự quan tâm mà anh dành cho mình.

Sáng hôm sau, khi ánh bình minh chiếu rọi qua cửa sổ, Giang Nhiên thức dậy, chuẩn bị rời đi. Lưu Vũ không có mặt trong nhà, có lẽ anh đã đi làm. Giang Nhiên rời khỏi biệt thự, lòng đầy luyến tiếc và biết ơn.

Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng cả hai. Dù chỉ là người lạ, nhưng sự quan tâm và chăm sóc đã tạo nên một kết nối đặc biệt. Giang Nhiên không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cậu hy vọng rằng một ngày nào đó, hai người có thể vượt qua rào cản và đến gần nhau hơn.

Sau khi rời khỏi biệt thự của Lưu Vũ, Giang Nhiên quay trở lại cuộc sống thường nhật với những khó khăn chồng chất. Cậu cần tìm một công việc để mưu sinh và một nơi trú ngụ an toàn.

Với trình độ học vấn hạn chế và không có kinh nghiệm, việc tìm kiếm việc làm trở nên thách thức. Tuy nhiên, Giang Nhiên không bỏ cuộc. Cậu bắt đầu tìm kiếm các công việc không yêu cầu kinh nghiệm như nhân viên bán hàng, phục vụ quán ăn, hoặc lao động phổ thông. Cậu cũng thử tìm các công việc làm tại nhà như đánh máy, nhập liệu, nhưng nhận thấy những công việc này thường yêu cầu kỹ năng sử dụng máy tính mà cậu chưa thành thạo.

Trong quá trình tìm việc, Giang Nhiên gặp không ít khó khăn. Nhiều nơi từ chối vì cậu thiếu kinh nghiệm và kỹ năng. Nhưng cậu không nản lòng, tiếp tục kiên trì tìm kiếm với hy vọng sẽ tìm được một công việc phù hợp.

Về nơi trú ngụ, Giang Nhiên tìm đến các nhà trọ giá rẻ hoặc ký túc xá dành cho người lao động thu nhập thấp. Cậu cũng xem xét việc chia sẻ phòng với người khác để giảm chi phí. Dù điều kiện sống không thoải mái, nhưng cậu chấp nhận để có nơi trú ngụ an toàn.

Trong những ngày tháng khó khăn này, Giang Nhiên luôn nhớ về Lưu Vũ và sự giúp đỡ mà anh đã dành cho cậu. Dù biết rằng khoảng cách giữa hai người rất lớn, nhưng cậu vẫn hy vọng một ngày nào đó có thể gặp lại anh, để cảm ơn và chia sẻ về những nỗ lực của mình.

Cuộc sống không dễ dàng, nhưng với sự kiên trì và lòng quyết tâm, Giang Nhiên tin rằng mình sẽ vượt qua mọi thử thách để tìm được con đường riêng cho bản thân.

Sau nhiều nỗ lực tìm kiếm, cuối cùng Giang Nhiên cũng tìm được một công việc tại một quán cà phê nhỏ trong thành phố. Với tính cách ngây thơ và sự hạn chế về trí tuệ do cơn sốt cao thời thơ ấu, cậu luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao, dù đôi khi gặp không ít khó khăn.

Tuy nhiên, không phải ai cũng thấu hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của Giang Nhiên. Một số nhân viên cũ trong quán, thấy cậu vụng về và chậm chạp, đã không ngần ngại bắt nạt, chế giễu. Họ giao cho cậu những công việc nặng nhọc, thậm chí đổ lỗi cho cậu khi có sự cố xảy ra, dù đó không phải lỗi của cậu.

Mỗi lần như vậy, Giang Nhiên chỉ biết cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má, nhưng không dám phản kháng. Cậu sợ mất đi công việc duy nhất giúp mình mưu sinh, sợ rằng nếu lên tiếng, cậu sẽ lại rơi vào cảnh không nơi nương tựa.

Có những đêm, sau khi quán đóng cửa, Giang Nhiên lặng lẽ ngồi trong góc khuất, ôm lấy đôi vai run rẩy, khóc thút thít như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Cậu nhớ về những ngày tháng trong cô nhi viện, nơi cậu từng trải qua cảm giác cô đơn và bị xa lánh. Giờ đây, dù đã bước ra ngoài xã hội, cậu vẫn không thoát khỏi bóng tối của sự bất công và đau khổ.

Nhưng dù bị đối xử tàn nhẫn, Giang Nhiên vẫn giữ trong mình sự lạc quan và hy vọng. Cậu tin rằng, chỉ cần mình kiên trì và chăm chỉ, một ngày nào đó, ánh sáng sẽ đến với cuộc đời cậu, và cậu sẽ tìm thấy nơi mình thực sự thuộc về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: