Bé gái mất tích
1
Hai năm nay ở Sùng Thành chúng tôi đã xảy ra hai chuyện lớn.
Chuyện đầu tiên là sự biến mất của thiên kim tiểu thư tập đoàn Huyền Hựu.
Ngày 9 tháng 2 năm ngoái, vị thiên kim tiểu thư Trần Huyền Tâm mất tích ở trung tâm thương mại Sùng Thành. Vì để tìm thấy con gái, cha cô đã treo giải thưởng cho ai có thể tìm thấy manh mối, mức tiền cao nhất lên đến 36 tỉ, nhưng manh mối có thể sử dụng được rất ít, ông chủ của tập đoàn Huyền Hựu cũng hết cách.
Sự mất tích của Trần Huyền Tâm rất kỳ quái, sáng ngày 9 tháng 2 cô ấy nhận được một cuộc gọi ở nhà, sau đó rời khỏi khu chung cư, ngay sau đó bóng dáng của cô ấy đã biến mất ở góc của camera giám sát, hình như là ngồi lên một chiếc xe ô tô.
Lần cuối cô ấy bị bắt gặp ở trên camera là ở trung thâm thương mại.
Ngày thứ hai mất tích, công nhân vệ sinh đã nhặt được điện thoại của Trần Huyền Tâm ở trong thùng rác. Màn hình điện thoại của cô ấy vốn dĩ là hình cô ấy tự chụp, lại không biết đã bị đổi từ lúc nào, chỉ còn hình đen chữ trắng "36 tỉ". Chữ viết hình ảnh này, cảnh sát và bố mẹ cô ấy tự nhiên cho rằng đó là mệnh lệnh của bọn cướp.
Đối với tập đoàn Huyền Hựu mà nói, 36 tỉ thực chất chẳng đáng bao nhiêu nhưng nghịch lý là từ sau khi chiếc điện thoại có màn hình nền là "36 tỉ" được phát hiện ra, cặp vợ chồng này không nhận được bất kỳ cú điện thoại nào về việc chỉ thị giao tiền. Địa điểm giao dịch, thời gian giao dịch, hay là người tiếp nhận.... cũng không được gửi tới, tất cả các manh mối gần như đã bị cắt đứt hoàn toàn.
Giống như khi mở một quyển sách, nhưng nó chỉ có phần mở đầu tuyệt vời nhưng lại thiếu cao trào và phần kết.
Dần dần vụ án mất tích gây chấn động cả thành phố này cũng dần lắng xuống. Ngoại trừ bố mẹ của cô gái ra thì căn bản sẽ không ai nhớ đến cô ấy cả.
Chuyện thứ hai là, chính là.... hiện tại.
2
Tôi tên là Cố Ngôn, là ông chủ của Công ty lý luận Sùng Thành, cũng là nhân viên duy nhất ở đây.
Đối với nghề nghiệp như của tôi, có lẽ người bình thường thường biết đến với tên "Thám Tử" hơn.
Bây giờ ông chủ của tập đoàn Huyền Hựu đang đứng ở bên trái tôi, là cha của cô con gái TRần Huyền Tâm đang mất tích. Mà bên phải tôi là một đám người truyền thông cầm súng ngắn súng dài. Bọn họ thuộc nhiều tờ báo và phương tiện truyền thông khác ở Sùng Thành, tất nhiên còn có một số người nổi tiếng trên Internet, đang vô cùng phấn khích mà cầm điện thoại phát trực tiếp ở ngay sau lưng tôi.
"Trần tiên sinh, mời ngài nói với mọi người về tiến trình hiện tại của vụ án." Tôi nghiêng người, nhường cho Trần tiên sinh ở phía sau.
Đôi vợ chồng già này đứng đối mặt với ống kính máy quay, trầm mặc vài giây rồi bắt đầu nói: "Vào sáng nay, tôi nhận được manh mối. Người cung cấp thông tin này nói với tôi, vị thám tử tư Cố Ngôn này, sẽ nói cho tôi biết sự thật..." nói xong, Trần tiên sinh ngước mắt lên nhìn tôi.
"Không sai. Sau gần một năm điều tra, tôi đã bước đầu biết được chân tướng đằng sau sự việc này." Tôi tiếp lời, chỉ vào cửa an ninh của Đại Bình trước mặt và nói: "Đây là khu chung cư Cẩm Thiên, là nơi đắt nhất ở thành phố Sùng Thành, và tòa nhà 503 trước mặt chúng ta thuộc sở hữu của ngôi sao lớn nhất Sùng Thành, Từ Vũ.
Nghe đến đây, có vài nhà báo đã kinh ngạc mà trừng to mắt, nhao nhao hỏi tôi: "Thám Tử tiên sinh, anh đây là nói vụ án Trần Huyền Tâm mất tích có liên quan đến anh Từ Vũ đây có phải không?"
Tôi cười không nói, nhấn chuông cửa phòng 503.
Lúc này cửa đã mở, một người đàn ông trung niên hơi hoảng hốt nhưng đẹp trai xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Từ Vũ đẩy cửa mở ra một khoe hở, căng thẳng đánh giá chúng tôi, hỏi: "Các anh làm gì thế?"
"Anh Từ Vũ, anh biết rất rõ mà."
Tôi chỉ vào mặt anh ta: "Chúng tôi ở đây là vì một năm trước, anh đã làm ra hành vi bắt cóc hèn hạ!"
3
Chiếc đèn ở phía sau anh ta "cách cách" một tiếng.
Cơ bắp trên mặt anh Từ Vũ giật giật, vài giây sau, anh ta vẫn đi ra ngoài, đứng trước cửa nhà mình. Ngay lập tức máy quay và micro đều hướng về anh ta, mọi người bắt đầu đặt câu hỏi:
"Đối với lời tố cáo này, anh có điều gì muốn nói không?"
"Xin hỏi anh và thiên kim tiểu thư tập đoàn Huyền Hựu có quan hệ gì?"
"Anh nắm chắc bao nhiêu về vụ án mất tích của thiên kim tiểu thư kia?"
....
Nhưng Từ Vũ lại nhìn chúng tôi như một đám người điên: ".... chuyện vô căn cứ, thật là hoang đường!"
"Có chuyện gì thì đợi luật sư của tôi đến rồi nói..... còn về anh." Anh ta chỉ vào tôi, "Tôi đã có thể kiện anh tội phỉ báng rồi đấy."
Vừa nói xong, vị người vô cùng nổi tiếng này chuẩn bị trở về phòng, ở trong khoảnh khắc anh ta quay người tôi nhẹ giọng nói: "Tôi không phải là mang tay không đến đâu."
Tôi với tay vào bao lô, lấy ra túi văn kiện ở trong đó, vỗ vỗ đồ ở trong đó: "Bên trong toàn bộ đều là chứng cứ."
Hai từ "chứng cứ" đã khiến Từ Vũ chết chân tại chỗ, anh ta mang theo chút nghi hoặc quay đầu nhìn tôi, còn nhìn cả đồ vật trên tay tôi nữa.
Mở ra túi tài liệu, tôi lấy ra từng thứ một trong đó ra, bày ra cho tất cả các nhà báo xem mà mặt của Từ Vũ đã trở nên trắng bạch.
Phần đầu tiên bị bày ra là bản in từ điện thoại di động của Trần Huyền Tâm, với những ghi chú phân tích dày đặc của tôi được viết trên đó.
"Lúc điện thoại của Trần Huyền Tâm được công nhân vệ sinh nhặt được, không có vết xước mới nào trên bề mặt, ngoại trừ dấu vân tay của Trần Huyền Tâm và của người công nhân vệ sinh ra thì không có dấu vân tay của bên thứ ba nào được phát hiện ra. Điện thoại là do lúc Trần Huyền Tâm rời khỏi nhà chủ động vứt đi, có một số camera giám sát đã chứng minh điều này. Nhìn từ một đoạn trên bản ghi của camera giám sát, Trần Huyền Tâm càng giống như là nhận được chỉ thị từ ai đó, cho nên mới làm ra hành vi vứt bỏ điện thoại. Giải thích duy nhất cho điều này chính là Trần Huyền Tâm quen biết người gọi điện thoại cho cô ấy, đồng thời nghe theo mệnh lệnh của đối phương."
Phần chứng cứ thứ hai là các ảnh chụp màn hình giám sát liên tục.
"Hôm Trần Huyền Tâm mất tích cũng là ngày 9 tháng 2 năm ngoái, Từ Vũ đã xuất hiện ở trung tâm thương mại nơi xảy ra vụ án, gọi một miếng bánh mousse. Anh ta đeo kính râm bước vào cửa hàng nhưng lại bị người bán hàng nhận ra, và còn bị đòi xin chữ ký. Anh Từ Vũ, anh có ấn tượng với chuyện này không?"
Từ Vũ ấp a ấp úng: "Hình như là có chuyện như vậy....."
Lúc này, ông Trần vẫn luôn yên tĩnh đứng bên cạnh tôi cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà bạo phát ra ngoài: "Đó là tiệm bánh ngọt mà con gái tôi thường đến! Con bé thích nhất là ăn bánh mousse!"
Câu nói này của Ông Trần lại khiến cho mặt của Từ Vũ trắng bạch thêm vài phần, anh ta vội vã phản bác: "Cái này không chứng minh được gì hết."
Tôi cười mà như không cười nhìn Từ Vũ, hỏi: "Hôm đó có phải anh lái xe riêng đi tới trung tâm thương mại phải không?"
"Đúng vậy." Từ Vũ trả lời.
"Nghe nói xe của người nổi tiếng đều sẽ có thêm kính một chiều trống trộm, tôi đã kiểm tra qua xe của anh cũng không ngoại lệ. Tuy không thể nhìn thấy tình hình bên trong xe qua camera giám sát nhưng tôi không nhịn được mà đoán.... lúc đó, Trần Huyền Tâm có khi nào đang ở trong xe của anh? Có lẽ là vì cô ấy nói với anh cô ấy muốn ăn bánh mousse ở tiệm bánh ngọt đó, cho nên anh mới xuống xe đi mua?"
Từ Vũ trở nên bất an: "Ý của anh là tôi đã bắt cóc cô ấy? Tôi có ý đồ gì chứ!"
"Toan tính tiền của cô ấy? Hoặc là đồ vật khác? Anh Từ Vũ, có lẽ đáp án anh có thể nói cho tôi biết đấy."
Từ Vũ như đột nhiên nhớ ra gì đó, anh ta hưng phấn như đã bắt được sơ hở của tôi: "Anh nói tôi đã bắt cóc cô ấy, vậy thì tại sao tôi lại một mình đi mua bánh đây? Nếu cô ấy thật sự ở trên xe của tôi thì tại sao cô ấy không hét lên cầu cứu những người xung quanh?"
Tôi cười lạnh nói: "Anh đã có thể khiến cho cô ấy vứt điện thoại đi vậy thì khiến cho cô ấy ngồi yên tĩnh ở trong xe cũng không phải là chuyện gì khó cả. Vụ án mất tích hôm đó, thời gian Trần Huyền Tâm nhận điện thoại là 9 giờ 20 phút sáng, theo lộ tuyến lái xe thông thường, lái xe từ nhà cô ấy đến trung tâm thương mại mất khoảng 20 phút. Mà thời gian hôm đó anh xuất hiện ở cửa hàng bánh ngọt, là 9 giờ 45 phút!"
"Hơn nữa ở trong camera giám sát, Trần Huyền Tâm rời khỏi khu chung cư đã lên một chiếc xe hiệu. Điều trùng hợp là kiểu dáng của chiếc xe đó giống hệt với chiếc xe của anh!"
"Cuối cùng tôi mời mọi người xem một đoạn video phỏng vấn. Tên của đoạn video này là "Sống ở khu chung cư có người nổi tiếng là trải nghiệm như thế nào", tin tưởng sau khi xem xong, trong lòng mọi người sẽ có đáp án của riêng mình."
Tôi bật điện thoại phát video và mời giới truyền thông cùng xem. Trong video, tôi đang phỏng vấn những người qua đường trong khu chung cư Cẩm Thiên.
Bởi vì chủ đề là "Sống ở nơi có người nổi tiếng là trải nghiệm như thế nào", cho nên người trong tiểu khu hưng phấn nói về đôi tình nhân nổi tiếng sống trong khu chung cư Cẩm Thiên này.
Khi được hỏi về hoàn cảnh của bạn gái Từ Vũ_____hoàn cảnh của Dương An, mọi người bắt đầu miêu tả Dương An, giọng điệu có chút hoài nghi: "HÌnh như là có chút gầy", "Cảm thấy không giống lắm".
Đoạn cuối cùng của video phỏng vấn này, có một đoạn camera giám sát trong thang máy ____Dương An ở trong thang máy đang run nhẹ.
"Đây không phải là..... Huyền Tâm sao! Tại sao con bé lại ở đây?" ông Trần đứng một bên đột nhiên cao giọng nói.
"Dương An", hoặc có lẽ là Trần Huyền Tâm cải trang thành Dương An, ở trong ống kính trông rất lo lắng. Trong thang máy, cô ấy ăn mặc trang điểm giống hệt nữ diễn viên Dương An. Tuy là đã đeo kính râm và khẩu trang nhưng sự lo lắng của cô ấy hoàn toàn lộ ra dưới ống kính máy quay.
Sau khi ra khỏi thang máy, Trần Huyền Tâm gần gò đi một bước quay đầu lại ba lần, cảnh giác mà nhìn về phía sau, cuối cùng dừng ở của nhà 503____ trước cửa nhà của Từ Vũ!
Ông Trần giữ chặt vai của Từ Vũ, phẫn nộ chất vấn anh ta: "Con gái tôi, con bé.... con bé còn sống chứ?"
"Em bé bị lạc"
4
Ở thành phố Sùng Thành này, đôi tình nhân người nổi tiếng Từ Vũ và Dương An, có thể nói là không ai không biết, không ai không hiểu. Hai vị diễn viên lúc ở thời kỳ đỉnh cao và cùng đoạt giải thưởng, là cặp đôi đẹp như tiên trong mắt vô số người.
Tuy nhiên sau hơn mười năm, lưu lượng thịt tươi đã chiếm lĩnh thị trường, hai vị diễn viên này cũng bị thời đại gần dần lãng quên. Sau khi hào quang lụi tàn, với tư cách là diễn viên thuộc thế hệ trước Từ Vũ, lượng người theo dõi không lớn thì thỉ thoảng đóng vai phụ trong các bộ phim truyền hình.
Vào những ngày bình thường thì anh ta và Dương An vẫn ở trong khu chung cư Cẩm Thiên ở trong thành phố Sùng Thành, hơn mười năm ở chung với nhau, mâu thuẫn giữa hai người cũng dần tăng lên.
Nhưng kịch tính là đôi tình nhân này âm thầm kết hôn hơn mười năm nhưng năm ngoái họ đã có thêm một đứa bé trai sơ sinh.
Chính xác mà nói, là "đã từng có".
Tiếng hét bén nhọn của Dương An vào sáng sớm đã phá vỡ phòng 503. Người chồng Từ Vũ bước vào phòng ngủ với vẻ mặt nghi ngờ.
Dương An run rẩy kêu lên chỉ vào nôi trên giường: "Con trai, thằng bé..... thằng bé...." ngắt ngứ cả ngày Dương An cũng không nói nổi một câu hoàn chỉnh. Từ Vũ nhìn vào nôi trẻ em sắc mặt thay đổi trong chốc lát.
Đứa bé mặc một bộ đồ ngủ gấu nhỏ, chân tay đã cứng ngắc và đang trong tư thế ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nghẹn đến xanh tím.
"Là anh! Đều là lỗi của anh.... tối qua không phải em đã bảo anh phải chăm sóc cẩn thận thằng bé sao?!" Dương An đấm từng đấm lên ngực của người chồng, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt đỏ hồng của cô ấy, "Tối qua anh cho thằng bé mặc bao nhiêu bộ quần áo hả?! Thằng bé chết rồi, thằng bé chết rồi...."
Qua một lúc lâu, Từ Vũ lúc này mới hoàn hồn, anh ta ôm chặt miệng mình, từng giọt nước mắt rơi xuống từ trên mặt của anh ấy.
Cùng ngày, nguyên nhân cái chết của đứa bé rất nhanh đã được tìm ra ____ "ngạt thở cơ học".
Từ Vũ lợi dụng một chút quan hệ, đưa ra một số tiền, đối với chuyện đứa bé chết, không ai được để lộ ra bên ngoài.
Nhưng chuyện này đã trở thành cái gai giữa hai vợ chồng.
Một tuần sau, Dương An tiều tụy không chịu nổi chuẩn bị nấu vài món ở trong phòng bếp.
Cô ấy đẩy cửa ra, nhìn thấy ở trên bồn rửa trong bếp, có một món đồ để trên đấy ____ một bộ đồ ngủ hình gấu bông.
Vết thương lòng đang dần dần lành lại trong chốc lát đã bị chồng tàn nhẫn mà rạch ra lần nữa.
Dương An kinh hãi hô một tiếng, run lẩy bẩy trốn vào trong góc tường, Từ Vũ nghe tiếng mà đến.
"Có phải anh muốn ép em chết thì mới vui không?!!!" Dương An nghiến răng nghiến lợi nhìn chồng không nhận ra lỗi sai: "Từ Vũ, anh bị điên rồi."
5
Một tháng sau đó, trạng thái của Từ Vũ rất không tốt.
Anh ta không có tâm trạng quay phim, nói lời thoại cũng không có lực, mỗi ngày đều ở trong trạng thái say rượu, mỗi ngày nhốt mình ở trong phòng uống đến say không biết trời trăng gì.
Tối ngày 5 tháng 3, anh ta say rượu đã gọi điện cho Dương An, sau đó bắt đầu đấm ngực đấm ngực nói xin lỗi qua điện thoại, thái độ hèn mọn, chỉ cầu người xin người ở đầu dây bên kia tha thứ.
Nửa đêm, nằm trong phòng ngủ tối đen như mực, Từ Vũ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng người ở cửa, anh ta hình như nghe thấy tiếng phụ nữ thấp giọng than thở. Tiếng thở dài này khơi dậy trái tim mềm yếu nhất của Từ Vũ, anh ta ôm lấy người phụ nữ trước mắt: "Anh xin lỗi...."
Sau vài lần quấn quýt mãnh liệt, hai người dần chìm vào giấc ngủ.
Đó là đêm mà anh ta có thể ngủ yên ổn nhất trong khoảng thời gian trở lại đây.
6
Thời gian luôn có thể chữa lành một số vết thương sâu sắc.
10 tháng sau khi người vợ Dương An chuyển đi, Từ Vũ đã có thể tự mình đối diện với căn nhà trống không, đối mặt với việc ngoài ý muốn mà không có người nào nguyện ý nhớ lại.
Về tới nhà, anh ta thường dừng lại trước phòng trẻ con, cửa phòng đã khóa, phảng phất giống như cách hai thời không vậy.
Nếu như con trai vẫn còn sống, nói không chừng đã hơn một tuổi rồi ấy nhỉ?
Nghĩ đến đây, trên mặt Từ Vũ hiện ra nụ cười đầy tiếc hận.
"Rít_____rít rít___"
Vài giây sau, Từ Vũ nhạy bén bắt được âm thanh kỳ lạ phát ra từ phòng sơ sinh.
Chuột sao? Anh ta dán vào cửa muốn nghe rõ tiếng hơn. Rất lâu sau anh ta mới hiểu ra.
..... là tiếng nỉ non khóc lóc!
Anh ta như bị điên mà tìm kiếm chìa khóa của phòng sơ sinh, hoảng loạn mở cửa, anh ta nhìn thấy trên cái nôi đó có một em bé đang nằm ngủ.
Mặt đứa bé tròn tròn, làn da mạnh khỏe, và.... thằng bé đang mặc chiếc áo ngủ hình gấu nhỏ quen thuộc đó.
Đây là con của mình..... đã trở về?!
Da đầu Từ Vũ tê dại, cảm thấy trong đầu "bùm" một tiếng, anh ta hoài nghi không biết mình có đang nằm mơ thấy ác mộng hay không.
Trong căn phòng yên tĩnh, Từ Vũ lặng lẽ nhìn đứa bé đáng lẽ ra đã chết từ lâu ở trong nôi.
"Người hâm mộ số 1"
7
Trong nhóm fan hâm mộ người nổi tiếng, luôn có một kiểu fan rất đặc biệt, bọn họ được gọi là "fan cuồng", bị những fan khác khinh bỉ.
Cái gọi là fan cuồng là để chỉ những fan có những hành vi cực đoan – quay phim, theo dõi ở khoảng cách gần, thậm chí đến gần đoàn làm phim, bám đến phim trường, nằm vùng ở dưới nhà của người nổi tiếng..... đại khái dưới cái nhìn của người qua đường, điều này càng giống một kẻ cuồng theo dõi đột lốt một người hâm mộ hơn.
Trong nhóm fan của Từ Vũ cũng có một nhóm nhỏ người như vậy, mà cô gái mất tích Trần Huyền Tâm này, là người đứng đầu của nhóm fan cuồng này. Không sai, cô ấy chính là fan của Từ Vũ.
Thân là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Huyền Hựu ở Sùng Thành, Trần Huyền Tâm từ sau khi tốt nghiệp chưa đi làm bao giờ, cô ấy bỏ ra tất cả thời gian của mình để theo đuổi người nổi tiếng. Bố cô ấy cũng đồng ý cô ấy làm như vậy, dù sao thì trong nhà có tiền không cần cô ấy phải lo việc kiếm tiền.
Trần Huyền Tâm đã tiêu phí số tiền tiêu vặt lên đến sáu con số để mang theo những fan của Từ Vũ làm một số hoạt động tiếp ứng, là người lập kế hoạch hay thậm chí lao động khổ cực nhưng cô gái này vẫn vui vẻ làm.
Song đi cùng với sự phát sinh của án mất tích, tất cả đều đã thay đổi rồi. Không ai biết được chuyện gì đã xảy ra với cô gái này, nhưng bản thân Trần Huyền Tâm cô ấy tự biết rõ nhất.
Đây là cơ hội ngàn năm có một _____ một cơ hội để cảm nhận được cuộc sống riêng tư của thần tượng.
Giữa lý trí và sự điên cuồng, Trần Huyền Tâm chọn cái sau.
8
Ngày 9 tháng 2, Trần Huyền Tâm thuận lợi đi vào căn số 503 khu chung cư số 1 Cẩm Thiên, trốn ở trong tủ bồn rửa trong bếp.
Khoảng trống bên trong tủ bồn rửa này vừa đủ lớn hơn nữa còn bị người đặc biệt mở thông ra vài vách ngăn, đủ để chứa một cô gái nhỏ nhắn cao một mét năm này, thậm chí cô ấy còn có thể bò và di chuyển trong tủ được.
Một khi cánh tủ đóng lại cả không gian sẽ trở nên tối om như mực, chỉ còn một vài tia sáng le lói qua khe hở trên đầu.
Mặc dù vậy, đối với chỉ đạo này Trần Huyền Tâm không có một lời oán trách nào cả.
Dù gì cũng có thể khiến khoảng cách giữa bản thân và thần tường gần như vậy, đã cảm thấy rất đáng rồi.
Trong lòng Trần Huyền Tâm sản sinh ra một loại phấn khích không thể nói thành lời, cô ấy cảm thấy khoảng cách giữa bản thân và Từ Vũ đã gần hơn nữa rồi.
9
Ngày thường sau khi đã xác định Từ Vũ và Dương An đã ra khỏi nhà, Trần Huyền Tâm sẽ ở trong căn nhà này đi vài vòng. Cô ta thích đi vào phòng ngủ của Từ Vũ, mở tủ quần áo ra, ôm quần áo của vị nam thần tượng này sau đó hít sâu vài hơi.
Đương nhiên, những điều này phải đợi sau khi cô bảo mẫu được gọi là "Dì Trương" này ra ngoài, Trần Huyền Tâm mới có thể thực hiện được. Trong nhà còn một cô bảo mẫu, cô bảo mẫu này chỉ đến vào thứ hai bốn sáu hàng tuần. Lúc cô bảo mẫu đến trong nhà sẽ đột nhiên có thêm tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Làm việc nhà có thể mang theo trẻ con sao? Trần Huyền Tâm không hiểu. Nhưng sau đó có một ngày, cô ta đột nhiên biết được thân phận của đứa bé sơ sinh này.
Mọi việc vẫn như thường, 8 giờ sáng Trần Huyền Tâm nằm trong tủ bồn rửa tay trong nhà bếp. Cách cô ta chỉ khoảng hai bước chân dì Trương đang bận bịu làm đồ ăn sáng, đứa bé đang ở sau lưng cô bảo mẫu ngủ ngon lành.
Tiếp theo đó Trần Huyền Tâm nghe thấy âm thanh nhận cuộc gọi từ Wechat, sau khi nhận điện thoại có tiếng Từ Vũ nói: "Dì Trương, tiểu Tuyên vẫn đang ngủ sao?"
"Đúng vậy, thiếu gia rất ngoan ạ." Dì Trương vừa cười vừa nói.
Trần Huyền Tâm lập tức nhận ra rằng, "tiểu Tuyên" và "thiếu gia", đều là đang miêu tả đứa trẻ này.
Đứa trẻ này..... là con của Từ Vũ.
Từ Vũ đã kết hôn.
10
Ngày 12 tháng 2, hôm đó là thứ tư, tiểu Tuyên ở trong nhà.
Từ Vũ không có lịch trình, ở nhà chơi với đứa trẻ, hôm nay dì Trương cũng không đến.
Sáng ngày hôm sau, rạng sáng Trần Huyền Tâm bị tiếng hét đau đớn của Dương An đánh thức. Tim cô ta đập loạn xạ, dán vào cửa tủ muốn nghe xem đôi vợ chồng này đang cãi nhau cái gì, nhưng chỉ nghe được vài từ ngắt quãng.
"Chết rồi", "Kẻ Sát nhân".....
Bên ngoài rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Trần Huyền Tâm không nhịn được mà lo lắng cho Từ Vũ.
Lại qua thêm vài ngày, tiếng kêu quen thuộc của Dương An lại vang lên, hai người lại cãi nhau vì chiếc áo ngủ hình con gấu ở trong phòng bếp.
Trần Huyền Tâm co người lại ở trong tủ không dám động đậy dù chỉ là một chút. Bên ngoài đang cãi nhau rất căng thẳng tựa hồ có thể nhấc cái nắp bồn rửa mặt trên đầu Trần Huyền Tâm ra vậy. Trần Huyền Tâm chỉ biết sau đêm nay, Dương Dan đã thu dọn hành lý rời khỏi nhà.
"Trò chơi bắt chước"
11
Đến cuối cùng, Dương An và Từ Vũ vẫn còn tức giận không nói với nhau một lời.
Dương An nhanh nhẹn mà rời khỏi cái nhà mà đã khiến cho bản thân chán nản. Ngồi trên xe, sau khi cài đặt định vị, một mình cô ấy lái xe rời khỏi khu chung tư Cẩm Thiên.
Cách đó 20 phút lái xe, một khu chung cư khác ở Sùng Thành, cô ấy kéo vali đi vào trong thang máy.
Cô ấy gõ cửa trước một cửa nhà đơn. Cửa đã mở, một người đàn ông nhiệt tình chào đón cô ấy: "Em về rồi à."
"Em đã về rồi.... Từ Vũ." Dương An ôm lấy người trước mặt, thân mật nói.
12
Ngày mùng 5 tháng 1, Dương An có lẽ sẽ không bao giờ có thể quên được này này.
Vào ngày thăm đoàn làm phim "Lệnh Gió Nam", cô ấy nhìn thấy một người, một nam thanh niên 20 tuổi trông giống hệt Từ Vũ lúc trẻ tuổi.
Dương An nghi ngờ rằng ông trời đang đùa với mình: làm sao có thể, sao có người có thể giống Từ Vũ đến thế?
Đối với Từ Vũ, trong lòng Dương An từ đầu đến cuối vẫn có cái gì đó không hài lòng, mười mấy năm sống chung, khiến cô ấy nhận ra rằng tình yêu của mình với Từ Vũ đã dần dần phai nhạt. Đây là một sự thật khủng khiếp, nó còn sợ hãi hơn cả việc già đi. Cô ấy không dám tin tại sao một người mình đã rất thích khi còn trẻ, tại sao hơn mười năm lại có thể ghét nhau như vậy.
Cho nên bây giờ, ông trời đang cho bản thân mình một cơ hội, cơ hội để bù đắp những hối tiếc của bản thân?
Với những bóng ma trong tâm trí, Dương An âm thầm tiếp cận người thay thế Từ Vũ. Qua lại vài lần người thay thế đó cũng bắt đầu có tình ý với Dương An.
Từ Vũ không nhạy bén đến mức anh ta thậm chí không thể nhìn ra rằng vợ mình đã ngoại tình sau lưng mình, ngày thường vẫn như cũ không nóng không lạnh với vợ.
Mối quan hệ giữa Dương An và người thay thế đó đã có tiến triển đáng kể, là trong cuộc trò chuyện vào một ngày nào đó.
Người thay thế đó nói: "Em có thể gọi anh là "Từ Vũ"."
Dương An nhất thời rung động, gọi người đàn ông trước mặt là "Từ Vũ"? giống như ông trời đang cho cô ấy một cơ hội, lại có được Từ Vũ năm 20 tuổi thêm một lần nữa.
Dương An vẫn còn do dự, người thay thế đó lại chủ động xuất kích hẹn Dương An thứ ba gặp mặt.
Trong xe của đoàn làm phim, Dương An gặp giám đốc casting của "Lệnh Gió Nam". Mặc dù đã gặp vài lần trong những lần đến phim trường nhưng đây là lần đầu tiên Dương An tiếp xúc với vị giám đốc casting này. Đó là một cô gái xinh xắn với một nối ruồi dưới khóe mắt.
Dương An không hề biết, tại sao hôm nay lại có buổi gặp mặt như thế này, chẳng lẽ là hẹn đóng phim mới sao?
"Chị Dương An, gần đây em có một dự án phim mới, có một nhân vật rất hợp với cô." Vừa nói vừa lấy ra một bản thảo đưa cho tôi, "Có lẽ chị sẽ cảm thấy hứng thú."
Nhận lấy bản thảo, Dương An lướt qua một lượt. Chỉ xem vài trang đầu vẻ mặt của cô ấy đã trở nên nghiêm túc.
Nhân vật nữ trong kịch bản tuy tích cách không giống, nhưng.... hình như chính là cô ấy mà!
Trong lòng Dương An như bị sét đánh, cô ấy đọc hết cốt truyện phía sau, nhân vật đó cùng với một nam kép trên phim trường yêu đương ngầm với nhau. Cô ấy chỉ cảm thấy kinh hoảng, cố nén nỗi sợ hãi vội vàng đọc hết những trang kết cục cuối cùng. Cuối cùng cô ấy mới nhận ra__ đây căn bản không phải là "kịch bản mới" gì cả, mà là một "kế hoạch" được tính toán kỹ lưỡng!
Phần cuối cùng của bản kế hoạch này mô ta cuộc sống hạnh phúc sau này của nhân vật đó và người thay thế.
Nửa tiếng sau, đạo diễn casting cười nói: "Có hứng thú không?"
Nội tâm Dương An vẫn còn chút do dự: "Nhưng tôi..."
Lúc này người thay thế nắm lấy tay của Dương An, nhẹ nhàng nói: "Chị vẫn luôn là một diễn viên tốt."
Một tuần sau, Dương An gọi một cuộc điện thoại nào đó.
"Cô có muốn đổi mạng sống với tôi không?" Dương An dừng một chút, nói ra tên của người đang nói chuyện với cô ấy.
"...... Trần Huyền Tâm."
"Một trò chơi hay"
13
Mùng 9 tháng 2 __ đây là ngày cần Trần Huyền Tâm "mất tích".
Theo gợi ý của Dương An, sau khi Trần Huyền Tâm rời khỏi nhà của mình, chủ động vứt điện thoại di động đi.
Ngồi trong một chiếc ô tô ở điểm mù của camera giám sát và đi đến khu trung tâm thương mại, theo dòng người đi vào nhà vệ sinh trong cùng trên tầng ba. Trong đó đã có người đang đợi Trần Huyền Tâm trong đó rồi.
Nhà tạo mẫu tóc, chuyên gia trang điểm của Dương An, bắt đầu hóa trang cho cô gái ngồi trên nắp bồn cầu này. Nhuộm tóc, mi giả, tóc mảnh màu nâu nhạt, và trang điểm mắt.....đều được phục chế lại một cách chi tiết.
Trần Huyền Tâm đứng trước gương, trong lòng bị sốc, bản thân chính là một Dương An thứ hai.
Sau khi hóa trang xong, cả đội còn đeo khẩu trang và kính dâm cho Trần Huyền Tâm, nhìn từ bề ngoài cũng đủ để không phân biệt được thật với giả.
Bật tai nghe không dây, Trần Huyền Tâm cúi đầu rời khỏi phòng vệ sinh.
Mục tiêu tiếp theo chính là khu chung cư Cẩm Thiên.
Trong tai nghe, giọng nói bình tĩnh đến mức đáng sợ truyền tới:
"Cô sau khi đến Cẩm Thiên, thấy người khác chào hỏi thì chỉ cần gật đầu là được."
"Ở trong thang máy cô phải ôm hai tay run rẩy, nhưng đừng làm quá."
"Sau khi đến 503, trước khi vào cửa phải quay đầu nhìn nhìn về phía sau lưng mình."
.....
Đối với loạt hướng dẫn này, Trần Huyền Tâm không có bất kỳ nghi ngờ nào. Dù gì để bản thân có thể tới gần Từ Vũ, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác, đổi một cách nói khác, bản thân đang trên một "con đường hành hương".
"Tôi hiểu rồi." Trần Huyền Tâm cuối cùng nói.
14
Kể từ đó, Trần Huyền Tâm bắt đầu sống cuộc sống của mình trong bồn rửa bát của phòng bếp nhà Từ Vũ.
Khoảng cách cô ta và thần tượng của mình gần hơn rất nhiều, đến cả cô ta cũng không liệu trước được rằng thần tượng mình đã kết hôn và có con nhiều năm như vậy.
Sau khi biết được sự tồn tại của đứa bé đó, Trần Huyền Tâm rõ ràng trở nên lơ đãng hơn.
Dương An cách ba năm hôm sẽ giao đồ ăn cho Trần Huyền Tâm, trạng thái của cô ta Dương An cũng chú ý đến. Giả vờ thản nhiên, Dương An nói một câu: "Ngày mai Từ Vũ sẽ chăm sóc đứa bé."
Chỉ một câu nói ngắn như vậy, Trần Huyền Tâm đã hiểu được, "kế hoạch" cần phải được tiếp tục.
Tối hôm Từ Vũ chăm sóc đứa trẻ, Trần Huyền Tâm rón rén tay chân mở cửa của tủ bồn rửa, đi lại trong phòng khách tối om như mực. Cô ta đẩy cửa phòng sơ sinh ra, đi đến nôi của đứa trẻ.
Từ Vũ nhất định phải hoàn mỹ không thể có vết nhơ hay tai tiếng....
Trần Huyền Tâm nhặt lên bộ đồ ngủ gấu nhỏ và gối ở bên cạnh lên, không lâu sau, cô ta nghe thấy tiếng thở hổn hển trong bóng tôi. Dần dần không còn nghe tiếng thở nữa.
Trần Huyền Tâm mặt không cảm xúc khôi phục lại mọi thứ, lại lặng lẽ quay trở về trong bồn nước.
Ngày hôm sau, tiếng hét chói tai của Dương An hợp thời vang lên.
Thật đúng là một diễn viên giỏi, không hề có diễn tập gì cả. Sau khi nghe hai vợ chồng cãi nhau xong, trong lòng Trần Huyền Tâm nghĩ thế này.
Đây có phải là "diễn một lượt đã qua" được đề cập trong quá trình quay phim không?
15
Trong những ngày sau khi đứa bé trai sơ sinh chết, Trần Huyền Tâm cảm thấy bản thân giống như một đào kép trong vở kịch của Dương An. Không đúng, mình đến ả đào kép cũng không bằng, bởi vì căn bản không có cơ hội xuất hiện.
Phải gọi là "cái bóng" mới đúng, những "cái bóng" mặc trang phục toàn màu đen trong các vở kịch sân khấu Nhật Bản. Bọn họ là sự tồn tại vô hình ở trên sân khấu, hòa lẫn vào phông nền đen tối.
Cũng giống như trước khi hai người kia về nhà cô ta đã để bộ đồ ngủ nhỏ hình con gấu ở trên phòng bếp vậy.
Dương An trở về nhìn thấy, lại nhân cơ hội để bắt đầu cuộc cãi vã. Tiếng hét xé lòng của Dương An ở trong nhà: "Anh là muốn ép tôi chết thì mới hài lòng sao!!"
Kể từ đêm hôm đó, chỉ còn lại mình Từ Vũ cô độc trong căn nhà to. Tuy đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng Trần Huyền Tâm trong tâm vẫn thương xót anh ta.
Một buổi tối của đầu tháng ba, Trần Huyền Tâm nhận được tin nhắn của Dương An, trong tin chỉ có một câu ngắn ngủi: "Anh ta uống say rồi."
Tay cầm điện thoại bắt đầu có chút run rẩy. Trần Huyền Tâm nhẹ nhàng mở cửa tủ bồn rửa ra, bước ra ngoài, hướng về phía phòng ngủ mà đi. Đèn trong phòng không bật nhưng cô ta biết Từ Vũ đang ở trong đó.
Mỗi lần nghĩ đến người đàn ông đáng thương này Trần Huyền Tâm không nhịn được tha thở nhè nhẹ.
"Xin lỗi...." sau khi bị người đàn ông này ôm vào lòng, cô ta nghe thấy tiếng Từ Vũ hổ thẹn nói.
Trần Huyền Tâm ôm lấy mặt anh ta, nhiệt tình mà hôn lên.
Anh không hề có lỗi gì với em hết.
16
Hai tháng sau, những cơn buồn nôn bắt đầu nhắc nhở Trần Huyền Tâm, cơ thể của bản thân hình như đã xuất hiện những thay đổi nào đó. Cô ta vô thức sờ vào bụng mình, cảm giác dường như có gì đó đang nảy mầm trong đó vậy, cô ta hất tay ra như bị điện giật.
Nhưng hai tiếng sau cô ta đã bình tĩnh lại.
Trần Huyền Tâm trốn trong một góc tối, âu yếm vuốt ve bụng mình. Bản thân không cần phải sợ gì cả, đây chính là kết tinh giữa cô ta và thần tượng mình yêu nhất đấy.
Bụng ngày một to ra và dáng người của Trần Huyền Tâm ngày càng phát phì. Sống trong bồn rửa có hơi bất tiện rồi, lật người bắt đầu có chút khó khăn. Âm thanh nôn mửa đã rất nhiều lần bị dì Trang đang nấu ăn nghe thấy, nhưng đều bị dì Trang tưởng rằng là lũ chuột đang trốn trong nhà bếp.
Mà bản thân Dương An cũng không quên, cô ấy mỗi ngày đều dặn dò dì Trương làm thêm phần ăn để vào trong tủ lạnh. Mỗi khi đến đêm Trần Huyền Tâm sẽ giống như lũ chuột bắt đầu hoạt động. Cô ta gặp cơm nguội để cho bản thân không bị chết đói.
Chín tháng đủ để khiến hình dạng của Trần Huyền Tâm biến thành giống như một quả bóng được bơm căng đầy. Sau khi phát hiện bụng mình bắt đầu có những cơn đau quặn có quy luật, cô ta gọi điện cho Dương An.
Hôm đó buổi sáng Từ Vũ có lịch trình, không ở nhà. Dương An gọi vài người đến khu chung cư Cẩm Thiên để tiếp ứng, đưa Trần Huyền Tâm vào phòng khám tư nhân. Sinh rất thuận lợi, Trần Huyền Tâm và đứa trẻ rất khỏe mạnh.
Về tới nhà Từ Vũ đã là ngày mùng 5 tháng 1 rồi. Để con của mình vào nôi trong phòng, Trần Huyền Tâm nhẫn nại đợi Từ Vũ trở về.
Quả nhiên, Từ Vũ rất nhanh đã phát hiện ra sự bất thường trong phòng ngủ. Anh ta đứng sững người trước cũi, Trần Huyền Tâm đã yên lặng đứng phía sau anh ta.
"Đó là con của chúng ta."
Sau lưng đột nhiên xuất hiện câu nói khiến cho Từ Vũ như gặp quỷ mà hai chân nhũn cả ra. Anh ta vài giây sau mới hồi thần: "Cô.... Cô!"
Từ Vũ nhận ra cô gái này. Tuy rằng bề ngoài đã thay đổi một chút, nhưng cô gái này đích thực là cô gái mà một năm trước, người bị hại trong vụ án thiên kim tiểu thư nhà giàu mất tích....
Chỉ là cô gái này, sao lại xuất hiện ở trong phòng ngủ của mình được chứ?
Trần Huyền Tâm nói: "Từ Vũ, năm ngoái anh uống say rồi gọi điện thoại cho Dương An, anh còn nhớ không?"
Từ Vũ vẫn còn chút ký ức về chuyện này, lập tức hỏi lại: "Sao cô lại biết? lẽ nào người đó.... là cô!"
"Là em." Trần Huyền Vũ ngồi xổm xuống đất, "Anh chỉ có một lựa chọn thôi, Từ Vũ."
"Sống cùng với em. Nếu không em sẽ vạch trần chuyện của anh. Người nổi tiếng và fan của anh ta, đã sinh con với nhau." Trần Huyền Tâm nghiêm túc nhìn anh ta: "Mà bạn fan đó, còn là người bị hại của vụ án mất tích. Anh nói xem, người ngoài sẽ nghĩ thế nào đây?"
"Anh không có sự lựa chọn, Từ Vũ."
17
Trần Huyền Tâm cuối cùng cũng đạt được ước nguyện của mình, sống cùng với Từ Vũ một tháng không hề tốt giống như trong tưởng tượng của cô ta.
Vốn tưởng rằng trạng thái "ẩn núp" trước đây sẽ kết thúc, nhưng hiện tại Từ Vũ nhìn cô ta như là nhìn thấy quỷ vậy.
Trong mắt anh ta tràn đầy sợ hãi và ghê tởm, mặc dù ở chung một mái nhà nhưng Từ Vũ rất ít khi chú ý tới Trần Huyền Tâm, giống như là trực tiếp phớt lờ sự tồn tại của cô ta vậy, chỉ để lại cho cô ta một cánh cửa đã khóa chặt.
Cuộc đối đầu mệt mỏi giữa hai người cuối cùng đã khiến Trần Huyền Tâm bỏ cuộc, cô ta bấm số điện thoại của Dương An: "Nếu cuộc sống bây giờ không tốt giống như tôi tưởng tượng, thì tôi nên làm gì đây?"
Dường như là đã dự liệu được sẽ có vấn đề này, câu trả lời nhanh chóng được gửi đến từ đầu bên kia của điện thoại: "Yên tâm, cô luôn có quyền ra đi."
Tay cầm điện thoại dần dần siết chặt, Trần Huyền Tâm nói: "..... tôi muốn rời đi."
18
"Chính miệng cô ta nói, cô ta muốn rời đi."
Dương An nói với một đầu dây điện thoại khác.
"Cặp đôi thám tử"
19
"Rất tốt." Cô gái có nốt ruồi ở khóe mắt nở một nụ cười trên môi.
Cô ta cười ha ha cúp điện thoại.
...... cuối cùng có thể bắt đầu rồi.
20
Một năm trước khi án mất tích sảy ra, tôi mở một công ty lý luận tư nhân ở quê hương tôi, Sùng Thành, còn được gọi là phòng thám tử.
Thời đại học, đọc tiểu thuyết trinh thám gần như là sở thích duy nhất của tôi, cho nên khi tốt nghiệp tôi nghĩ cũng không nghĩ, đến tìm bố góp một số tiền và thuê một tòa văn phòng nhỏ xiêu vẹo để ổn định cuộc sống.
Cô gái tôi gặp ở trường đại học bây giờ đã là vợ của tôi, đây là may mắn của tôi. Nhưng tôi hiện tại không có năng lực để cho cô ấy sống một cuộc sống hạnh phúc, đó là bất hạnh của cô ấy.
Khi tổ chức sinh nhật cho vợ vào một năm trước, tôi nhìn chiếc bánh sinh nhật và thở dài: công ty hầu như không có thu nhập nào, tình trạng khó khăn như vậy có khả năng vẫn sẽ tiếp tục trong tương lai.
Lúc này, vợ tôi nhắc tôi: nếu như tôi có thể phá một vụ án lớn, có người biết tới, thì lợi tức sẽ đến chứ?
Đạo lý người người đều hiểu, nhưng đây là quê hương của tôi, một Sùng Thành gió yên sóng lặng.
"Nếu đã không có vụ án nào, vậy tại sao chúng ta không..... tạo ra một vụ chứ?"
Cô ấy bình tĩnh nói: "Ví dụ.... một người nổi tiếng."
21
Tuy Sùng Thành là một nơi nhỏ nhưng bởi vì nơi này là thành phố điện ảnh truyền hình, mỗi nằm đều có không ít đoàn làm phim đến đây quay phim. Dựa vào chuyên ngành đại học và năng lực xuất sắc, người vợ hai tuần sau đã thành công gia nhập một đoàn làm phim và trở thành giám đốc casting, chịu trách nghiệm tuyển chọn một số vai diễn____ bộ phim cổ trang "Lệnh Gió Nam", diễn viên nam chính đã được xác nhận là Từ Vũ.
Sau khi vợ gia nhập đoàn làm phim, phụ trách tìm người thay thế Từ Vũ, cô ấy nói với tôi, cô ấy đã tìm được người thay thế giống đến chín phần Từ Vũ, nhưng người đóng thế đó là một người nghiệp dư, không có kinh nghiệm diễn xuất gì hết. nhưng nguyện vọng của vợ rất cao, đơn phương định ra người thay thế cho Từ Vũ, nhưng người nghiệp dư đó lại cứ do dự không quyết.
Trong lúc riêng tư, vợ đã tiết lộ cho anh ta một tin tức: chỉ cần hợp tác một lần là được. Có một biện pháp để người thế thân có thể một lần làm cả đời an nhàn, thu được 32 tỉ, cơm ăn áo mặc không bao giờ phải lo.
Chỉ cần người thế thân đó, cung cấp manh mối vụ án mất tích cho cha của nạn nhân vào một thời điểm nhất định trong tương lai.
Một "án mất tích", vợ từng nói qua với tôi.
Một vụ án có thể khiến cho tên tuổi của tôi nổi bật.
22
"Con gái của tôi, nó còn sống không?!" bố của Trần Huyền Tâm chất vấn Từ Vũ đang trơ ra như phỗng.
Nhân lúc anh ta không để ý, người bố đã mạnh mẽ xông vào mở cửa, chạy vào trong. Trong tức khắc giới truyền thông như gà cắt tiết mà tràn vào nhà.
Trong ánh sáng lóe lên, chúng tôi nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi bên cạnh giường ôm đứa bé, đó là Trần Huyền Tâm đã mất tích trong một năm nay.
"Bố...." Trần Huyền Tâm phát ra một tiếng kêu khàn khàn từ cổ họng, ôm chặt lấy người đã đã khóc đến tèm lem nước mắt.
Thấy cảnh tượng cảm động này, tôi lạnh lùng nói: "Người đàn ông biến thái đã giam giữ thiên kim tiểu thư hơn một năm, còn khiến cho cô ấy mang thai và sinh con...."
"Đây là chuyện mà anh đang cố hết sức để giấu diếm, đúng không Từ Vũ?" lời của tôi khiến giới truyền thông bấm máy càng thêm hưng phấn.
Từ Vũ không nói được gì.
Tuy nhiên, tôi là người duy nhất hiểu được toàn bộ quá trình.
Vợ anh và Dương An đã lập kế hoạch vu khống Từ Vũ, Trần Huyền Tâm sau này rất có thể sẽ khai man, đổ hết lỗi lầm cho Từ Vũ. Cô ta sau khi thể nghiệm cuộc sống hai người với thần tượng của mình xong, còn có thể trở về nhà, trở thành một cô thiên kim tiểu thư ngây thơ vô tư của tập đoàn Huyền Hựu. Hơn nữa, sẽ không ai nỡ đến đòi trách nghiệm của một người bị hại cả.
Nghĩ đến đây, tôi dần dần lộ ra nụ cười: "Tất cả chân tướng đã bị bại lộ!"
Đối diện với máy quay phát sóng trực tiếp, tôi tự tin tuyên bố.
_Kết thúc_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro