Trích đoạn kiếp thứ nhất: Ân nhân
Ngắm nam tử bào tím trước mặt, ta cảm thán: "Triệu Thiên Mạc, chàng là nam nhân tuấn mĩ nhất ta từng gặp."
Chàng mỉm cười xoa đầu ta, ánh mặt nhìn về một nơi xa xăm...
Ta hiểu rõ, chàng vẫn chưa quên được hắn ta, tên thư đồng năm xưa của chàng, người mà chàng từng thích...
....
"Mạc ca, chàng có muốn tu tiên không?"
Đôi mày kiêu ngạo, giọng nói dứt khoát, không chút do dự chàng đáp:"Mục đích về kinh đợt này của ta là bái biệt phụ mẫu, ta muốn lên núi Thiên Kiếm tu tiên."
"Vậy được, ta là ân nhân của chàng, muốn chàng cho ta 100 năm bên chàng như bằng hữu, tìm hiểu chàng để làm chàng yêu ta, 50 năm sau đó sống thử như phu thê thật sự, nếu sau cả bên nhau 150 năm chàng vẫn chưa yêu ta, thì ta sẽ không đeo bám chàng nữa, chàng lúc đó muốn bên... nam nhân hay nữ nhân khác đều được. Tuổi thọ tiên nhân ngàn năm tới vĩnh cửu, chàng không tiếc 150 năm bên ta báo ân chứ".
Chàng ánh mắt thâm trầm, thoáng do dự, đôi môi đỏ của chàng lúc này khẽ mím chặt, nghĩ nửa ngày ra quyết định:"Vậy đành ủy khuất nàng 150 năm, nhưng ta cũng nói, nếu 150 năm sau ta không yêu nàng, ta vẫn sẽ nợ nàng một nhân tình, chỉ cần nàng nói, ta không do dự lập tức đồng ý."
...
Tết Nguyên Tiêu
Ta kéo Triệu Thiên Mạc ra đường dạo phố, chàng hôm nay vẫn mặc trường bào tím, mái tóc đồng màu bay trong gió như điểm thêm vài nét bí ẩn, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa, quả thực chàng vô cùng chói lóa hòa vào dòng người. Ta còn thấy mấy nữ nhân ánh mắt đưa tình nhìn chàng, thậm chí có một nữ nhân mặt mày thanh tú bạo gan tiến gần về phía chàng:"Công tử liệu có thể cho dân nữ hỏi quý danh?" Ta thoáng nhíu mày, đứng yên chờ đợi xem phản ửng của chàng.
Chàng nhìn nữ tử đáp:"Ta tên Kỳ Ngạn Cơ" rồi dịu dàng nhìn về phía ta.
...
Tại núi Thiên Kiếm
Ta luôn coi hắn là một tri kỉ, một địch thủ cả đời đáng để ta trân trọng.
Hắn cùng ta đấu với nhau cả một đời, luôn thi đua tu vi rồi pháp lực.
Chúng ta bất phân thắng bại, nhiều lần gây gỗ với nhau
Cãi nhau mãi khiến khoảng cách chúng ta xích lại gần nhau hơn.
Thỉnh thoảng ta có cảm giác được rằng, ta đã bẻ hắn thẳng được một chút rồi...
Một ngày, sư phụ giao cho chúng ta một nhiệm vụ, dẫn theo nhóm tu tiên nhân để bình định mấy tên tiểu ma tộc ở Hải Châu.
Cuộc chiến đại thắng, từ đó kéo theo những chiến thắng liên tục vang dội.
Danh tiếng của chúng ta ở núi Thiên Kiếm đến sư phụ hay chưởng phái lúc này cũng nể 3 phần.
Mọi người luôn tin tưởng, tín nhiệm chúng ta.
Cho đến một ngày...
Chúng ta làm nhiệm vụ đi trừ khử nơi trú ẩn của lũ yêu quái tên Ác Bá.
Tuy tiêu diệt được bọn chúng, chúng ta đã phải trả một cái giá cực kì đắt, toàn bộ đồng đội bỏ mạng, chỉ còn hai ta sống.
Chúng ta đã từng...
Thái Bạch:"Ngạn Cơ tỷ, có tỷ và Triệu ca ở đây, chúng ta dù xông vào tử lộ cũng không sợ."
Ta mỉm cười, dịu dàng nhìn Thái Bạch:"Các người cũng lo luyện tập chăm chỉ lên. Công phu mèo cào của ngươi có ngày bị thương nặng."
Thái Bạch bĩu môi, hứ nhẹ:"Ta có mọi người bảo vệ đệ mà." rồi cạp thật thật to vào chiếc bánh bao vị tôm.
Hỷ Hiên:"Muội từ ngày sư phụ nhặt về, ngày hạnh phúc nhất là được ở bên mọi người, sáng cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, đêm thì cùng nhau đàm đúm đốt lửa ăn mừng, những ngày thế này, thật là không thể quên."
Nhạc Khúc:"Lần đầu gặp, ta cũng không ngờ đồng đội ta lại là ngươi đấy Triệu Thiên Mạc, mặt mày tuấn tú nhưng cái tính khí thì...Ai, thôi không kể còn hơn."
Triệu Thiên Mạc ai oán nhìn chúng ta, bất đắc dĩ, thở dài rồi lắc đầu.
Hahaha, chúng ta ồ lên, cười rất lớn
Sở Thanh cười méo cả mồm, ôm bụng không nhịn được nữa mở miệng trêu trọc:"Thiên Mạc ca với Ngạn Cơ tỷ thì chỉ có thể làm culi hầu hạ chúng ta thôi. Ban đầu nhận nhiệm vụ, ta cứ nghĩ chuyến này thôi xong rồi, thế mà vẫn sống được tới bây giờ."
Không khí năm đó,... Thật nhộn nhịp mỗi khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.
Những lần sinh tử gắn bó, ta coi họ như người thân trong nhà.
Sách từng nói, có một thứ tình cảm không nồng thắm như tình thân, không quyến luyến như tình yêu, mà vô cùng nhẹ nhàng mang tên tình bạn.
Xoạc, một mảng kí ức khác lại hiện về
Xung quanh ta một mùi tanh xộc thẳng vào mũi, một mảng tối đen, đồng đội của ta... Từng người, từng người, mắt nhắm nghiền nằm nơi đó...
Ta khóc lớn, đầu ta giờ phút này không thể nghĩ được gì nữa, ta vô lực quỵ xuống đất, cố gắng lay mạnh Thái Bạch:"Đệ tỉnh dậy đi, chúng ta thắng rồi, ta mua bánh bao vị tôm cho đệ."
Xoạc xoạc
Quay phía sau ta lại thấy Hỷ Hiên miệng môi đang mấp máy, lòng ta đầy vui sướng không chần chừ ta lại gần phía nàng, nắm lấy đôi bàn tay yêu ớt của nàng.
Nàng nhìn ta, nước mắt cuồn cuộn không ngừng rơi:"Cơ tỷ, ta sắp chết rồi phải không?"
Ta quay đi né tránh ánh mắt nàng, lòng đầy chua xót, từ khi bước vào Thiên Kiếm sơn, nàng là muội muội ta yêu quý nhất, ra sức lắc đầu:"Muội sẽ sống, không sao đâu, mọi chuyện ổn rồi, lũ Ác Bá đã bị tiêu diệt hết rồi."
Nàng mỉm cười nhìn ta, vô cùng bình thản quay sang nơi Thái Bạch đang nằm yên bất động, ánh mắt nhuốm màu thê lương, siết chặt tay ta nàng nói:"Điều muội hối tiếc nhất là không gặp được sư phụ lần cuối...Tỷ tỷ phải sống thật tốt đấy."
Thoáng nhìn xa xăm, hàng ngàn kí ức dường như được gợi về, nàng tiếp tục nói:"Ta thấy Bạch ca ca gọi ta rồi,..."
Xoạt, đôi tay nàng rớt khỏi lòng bàn tay ta...
Thái Bạch, Hỷ Hiên, mọi người, xin mọi người đừng bỏ ta mà...
.
.
.
Đúng rồi, Sở Thanh với Nhạc Khúc đâu rồi, ta phải tìm bọn họ, bọn họ chắc chắn còn sống...
Vạch từng cái xác lên, tìm kiếm những thân ảnh quen thuộc...
Một lần nữa, ông trời khiến ta thất vọng...
Sở Thanh tính tình ôn hòa, đối đãi mọi người vô cùng cung kính, sinh ra làm con Đế Vương, nhưng hắn chưa từng.... chưa từng làm hại ai. Cứu giúp người gặp hoạn nạn, sinh tử ta và Thiên Mạc từng được hắn cứu mạng, tại sao? tại sao? tại sao?
Nhạc Khúc tuy bướng bỉnh, ương ngạnh, nhưng nàng ta cũng chưa từng, chưa từng làm gì có lỗi với mọi người cả, nàng thẳng tính lại luôn tạo tiếng cười cho mọi người...
Nàng và Sở Thanh nằm nơi đó, một vết kiếm giữa ngực đã cướp lấy sinh mệnh họ...
Khóc thét lên tiếng mắng trời, hỏi tại sao?
Tiên nhân đâu, tại sao không xuống trần giúp bọn ta...?
Chỉ để những kẻ tập tễnh tu tiên chúng ta đối đầu với lũ yêu quái...
.
.
.
Đỡ Thiên Mạc ngồi dậy, ta lập lời thề:"Ta thề với trời, kiếp này của ta, gặp được lũ Ác Bá, liều chết không từ."
...
Sau hôm đó, Thiên Mạc mất trí nhớ, rất lâu về sau ta mới biết được rằng chàng không phải không nhớ, mà chàng không hề muốn nhớ lại đoạn kí ức đau buồn này.
Trong tiếng gió rít gào, ta thấy thân ảnh của Thái Bạch, Hỷ Hiên, Nhạc Khúc và Sở Thanh...
Nơi đó, họ phía sau đang mỉm cười, dang bàn tay đẩy người ta tiến lên về phía trước...
Ta sẽ thay họ, phục mối thù này
Chúng ta, những người gánh trên lưng khát vọng của người đã khuất, những đồng đội đã bỏ mình, cố gắng bước trên con đường tiêu diệt yêu tộc.
Đây là sứ mệnh thứ hai kiếp này ta lựa chọn
Một là làm Thiên Mạc yêu ta, hai là hủy diệt toàn bộ bè phái của Ác Ma yêu tộc.
...
Rồi một ngày
.
.
.
Vì quá phẫn uất, nóng vội trả thù, ta đã đọa ma...
...
Ngạn cơ, nàng chờ ta...
Ta sắp đến bên nàng rồi.
Thật hạnh phúc...Cuối cùng cũng sắp gặp lại nàng rồi...
Từ giờ, Triệu Thiên Mạc ta sẽ không đau buồn vì mất đi ai nữa rồi...
Cuối cùng, ta có thể đến nơi có mọi người rồi...
6 kiếp nghiệt duyên - Trích đoạn kiếp thứ nhất: Ân nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro