Chương 28: Bé con, ngủ ngon!!!
Chương 28: Bé con, ngủ ngon!!!
Bệnh viện thành phố Bắc Kinh là bệnh viện lớn trực thuộc trung ương, mỗi ngày phải đón tiếp lượng bệnh nhân lên đến mấy ngàn người, các y bác sĩ cũng đều là những chuyên gia hàng đầu của cả nước, và đương nhiên giá cả ở đây thì cũng chẳng hề nhẹ nhàng gì. Trác Thành cùng Nhất Bác tìm đến bác sĩ khoa da liễu, sau một lúc khám khám sờ sờ ăn không ít đậu hũ của bé con Vương Nhất Bác, bác sĩ cuối cùng cũng hạ bút kê đơn, sau đó dặn hai người đến phòng truyền dịch ở tầng một, cầm theo đơn thuốc đợi truyền. Uổng công Nhất Bác có hai ông anh là nhân tài trong ngành y nước nhà, lúc này đối diện với dị ứng nhỏ bé lại như cừu non chẳng biết gì mà bị người ta quay mòng mòng, bác sĩ bảo cậu làm gì thì làm theo đó, Trác Thành bên cạnh cũng như gà mờ mà chỉ biết nghe theo. CŨng chẳng thể trách hai cậu được, hai thiếu niên mới 18,19 tuổi đầu nào có biết thuốc gì với thuốc gì, bệnh nặng nhẹ ra sao chứ.
- Nhất Bảo, cậu ngồi đây đợi nhé, tôi qua quầy mua thuốc trước - Trác Thành ngẩng đầu nhìn phòng truyền dịch ngồi kín người, xếp số cũng phải vài chục người nữa mới đến lượt hai người.
- Ừm - Nhất Bác ngoan ngoãn gật đầu, cậu lúc này bắt đầu sốt nhẹ, thêm vào đêm trước ngủ không ngon, lúc này đầu óc bắt đầu mơ màng.
Trác Thành lấy áo khoác của mình đắp lên đùi cậu, rồi nhét bình giữ nhiệt vào tay cậu, còn không quên kéo mũ áo lên đội kín đầu cậu, kéo khóa cao che hết nửa khuôn mặt. Làm xong ổn thỏa mới đứng lên tiến về phía quầy mua thuốc ở ngoài đại sảnh. Mà Nhất Bác lúc này bị bỏ lại một mình ở một nơi xa lạ, cố dùng sức mà thu nhỏ mình vào trong áo khoác, khuôn mặt nhỏ trắng bệch do sợ. Cậu thật sự rất muốn khóc, từ hôm qua khi việc đáng sợ đó xảy ra khiến cậu sợ hãi đến nói chẳng lên lời, may mà có Trác Thành ở lại cùng cậu mới khiến cậu kiềm chế không khóc thành tiếng. Nhưng lúc này đây, khi chỉ còn lại mình cậu, nỗi sợ trong lòng lập tức ập đến, cậu tủi thân, cậu muốn khóc, cậu muốn ca ca đến, ôm cậu vào lòng, an ủi cậu nha.
Tiêu Chiến sau khi giúp vị sư tỷ không biết tên kia khám xong còn không quên phong độ mà giúp người ta mượn một chiếc xe đẩy, nói thế chứ thực ra anh cũng không thích người khác chạm vào mình, nhất là con gái. Nghe theo lời dặn của bác sĩ, chân của vị sư tỷ kia cũng chỉ bị bong gân nhẹ, nghỉ ngơi chú ý vài hôm là được. Ba ngươi ra khỏi khoa xương khớp đứng lại trong sảnh lớn trước phòng truyền dịch bên khoa cấp cứu của bệnh viện.
- Cảm ơn Tiêu sư đệ đã giúp đỡ - Vị sư tỷ kia lên tiếng
- Không có gì chỉ là tiện đường mà thôi - Tiêu Chiến mỉm cười lịch sự, đáp
- Tiêu sư huynh nếu như đã xong việc rồi, vậy thì chúng ta cùng nhau đến căng tin ăn tối đi - Cô sư muội có vẻ hoạt bát kia thấy anh mỉm cười thì đỏ mặt mà đưa ra lời đề nghị
- Không cần, bạn tôi vừa nhắn đã về đến bệnh viện, bảo tôi đợi đi ăn cùng - Tiêu Chiến lạnh lùng đáp, anh thừa biết hai người này là có ý gì, đương nhiên là dứt khoát từ chối rồi.
- Vậy ...
*Bộp*
- Á~
Sư muội kia còn đang định mở lời nói, chỉ thấy Tiêu Chiến bị một vật thể màu đen à không, một người mặc đồ màu đen ôm chầm lấy từ phía sau, người này ăn mặc kín mít, không nhìn rõ mặt mũi, chỉ biết dáng người thấp gầy hơn Tiêu Chiến một chút nhưng cũng thuộc vào dạng dáng dấp khá cao. Từ dáng vẻ bên ngoài và cách ăn mặc, người này chắc chắn là con trai, hơn nữa tuổi tác còn rất nhỏ, có thể chỉ là một thiếu niên. Lúc này Tiêu Chiến cũng bị đâm sầm lấy mà bất ngờ, sau đó anh cảm nhận được một mùi hương quen thuộc truyền đến từ phía sau, vừa kinh ngạc vừa không dám tin mà thử cất giọng hỏi:
- Nhất ... Nhất Bác?
Đúng vậy, quả bom đem vừa đâm vào Tiêu Chiến không phải ai khác chính là Vương tiểu bằng hữu của chúng ta. Vài phút trước, Trác Thành bảo cậu ngồi đây đợi, còn mình thì chạy đi mua thuốc. Bác sĩ kê cho cậu hai đơn thuốc, một là truyền dịch, một là thuốc bôi, còn có thêm một đống thuốc uống khác nữa. Nhất Bác bình thường trước mặt người ngoài sẽ tỏ ra lạnh lùng, trước mặt người thân thì biến thành Vương Điềm Điềm đáng yêu, mà ở nơi lạ thế này thì cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngồi một chỗ đợi Trác Thành quay lại. Chính vào lúc cậu đang cảm thấy vô cùng tủi thân đột nhiên loáng thoáng nghe thấy một giọng nói quen thuộc rất nhỏ hòa lẫn trong tiếng ồn ào của sảnh bệnh viện. Vì vậy cậu vội vàng ngẩng đầu lên tìm kiếm, chỉ thấy cách khoảng hai mét trước mặt, anh đứng đó, mặc áo Bloose trắng như mọi khi, tấm lưng rộng quay lại phía cậu, nhưng cũng đủ để cậu cảm thấy yên lòng vô cùng. Mặc kệ áo khoác đang đắp trên chân, cậu đứng dậy lao vù về phía anh, vòng tay ôm chặt lấy, mặt vùi vào cổ anh. Khi nghe thấy anh gọi tên cậu, nước mắt cậu nhẹ nhàng tuôn rơi, những ủy khuất, sự sợ hãi dày vò cậu mấy ngày nay dồn lại, khiến cậu nghẹn ngào lên tiếng:
- Ca ca, Bo Bo sợ.
Tiêu Chiến hốt hoảng vội gỡ tay cậu ra quay người lại muốn nhìn rõ cậu hơn, chỉ là chưa đợi anh kịp nhìn rõ, cậu đã ngồi ụp xuống thu người vòng tay ôm lấy đầu gối mình, vùi mặt xuống. Hình ảnh này thật sự như mũi dao nhọn đâm vào trái tim anh, nhẹ nhàng cúi xuống cố kéo bé con dậy, sau một lúc lâu giằng co mới kéo được cậu đứng lên, nhưng bé con nào đó vẫn không chịu cho anh nhìn mình, vòng tay ôm lấy bụng anh, mặt thì vùi vào vai anh, từ chối tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Tiêu Chiến bất đắc dĩ chỉ có thể đưa tay ôm lấy cậu, còn nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi cậu, thật ra được ôm cậu như vậy anh cũng rất sẵn lòng, nếu như
- Tiêu sư huynh, đây là ... - Cô sư muội kia lại đột nhiên lên tiếng
- A Chiến!!!
Khổ thân cô sư muội kia vẫn luôn cố gắng tìm kiếm sự tồn tại nhưng lần nào cũng bị coi là bóng đèn mà đối đãi. Lúc này, Hải Khoan và Trác Thành vừa hay cũng từ phía cửa lớn chạy vào, nhìn thấy Tiêu Chiến và Nhất Bác đang đứng với nhau thì cũng yên tâm hơn. Chỉ là từ ánh mắt Hải Khoan, Tiêu Chiến đọc được sự lo lắng không yên, vì vậy trong lòng anh cũng dẫn trở nên bất an. Chưa biết bé con vì sao lại xuất hiện ở đây, chỉ biết chắc chắn rằng đây chẳng phải việc tốt gì.
Trong phòng nghỉ của các bác sĩ đại học J tại bệnh viện thành phố, Tiêu Chiến ngồi bên giường nhìn bình nước đã truyền được một nửa. Trên giường, Nhất Bác đang nằm ngủ, hai chằng mày nhíu chặt thể hiện rõ cậu đang rất khó chịu. Tiêu Chiến nhìn bé con nhà mình từ cổ đến má, cả tay chân cũng đều bị nổi ban đỏ thì vô cùng lo lắng, chốc chốc lại đưa tay sờ lấy trán cậu thử nhiệt độ, theo như Trác Thánh nói, trước lúc đến bệnh viện cậu chỉ có hiện tượng di ứng, nhưng đến nơi lại bắt đầu sốt nhẹ, vừa rồi anh đo nhiệt độ cho cậu cũng đã đến 38.6 độ rồi. Tuy nhiên điều khiến Tiêu Chiến phiền lòng lúc này không chỉ là vấn đề sức khỏe của cậu, mà còn cả câu nói lúc nãy cậu nói với anh "Ca ca, Bo Bo sợ". Rốt cuộc là việc gì lại cậu sợ đến vậy? Cứ vậy, Tiêu Chiến lẳng lặng ngồi bên giường canh cho đến khi nước đã truyền hết, cũng ngồi đợi Hải Khoan quay về.
Vừa rồi sau khi Hải Khoan vừa về đến bệnh viện thì gặp Trác Thành đang mua thuốc ở sảnh lớn, vì vậy tiến lên hỏi. Trác Thành gặp được anh như vớ được vàng, gấp gáp nói qua tình hình cho anh. Hải Khoan nghe nói Nhất Bác bị dị ứng, lại nhìn đơn thuốc bác sĩ kê thấy có loại thuốc kích ứng với cơ thể cậu liền bảo Trác Thành đừng mua nữa, mau dẫn anh đi về tìm cậu. Vừa chạy đến nơi thì thấy Tiêu Chiến đang ôm lấy cậu, bên cạnh còn có hai cô gái lạ mặt. Đơn giản nói qua mọi việc với Tiêu Chiên, sau đó chia nhau thành hai đường, Tiêu Chiến bế Nhất Bác về phòng nghỉ trên tầng, Hải Khoan và Trác Thành thì quay lại tìm bác sĩ vừa khám cho cậu lúc nãy để hỏi rõ bệnh trạng, sau đó lại mua thuốc bôi cho cậu, vốn dĩ cũng không cần truyền thuốc, nhưng vì cậu có dấu hiệu sốt trên 38.5 độ vì vậy hai người cũng xin kê thêm đơn thuốc truyền. Đợi giải quyết xong mọi việc, biết được Trác Thành ngày mai còn phải tham gia thi hát, vì vậy Hải Khoan nhận nhiệm vụ đưa cậu về khách sạn, nhân tiện lấy luôn hành lý của Nhất Bác về ký túc hai người đang ở, dù gì hai ngày tới cậu cũng chẳng có việc gì, dứt khoát ở lại với hai anh luôn. Đương nhiên Hải Khoan cũng nhân tiện hỏi rõ lý do vì sao hai người đến Bắc Kinh.
- Thực ra, cậu ấy cũng vì muốn tạo bất ngờ cho hai người, nên mới giấu
- Bác sĩ nói da thằng bé tiếp xúc với thứ gì đó mới dẫn đến kích ứng mà phát ban? Rốt cuộc là sao vậy?
- ...
Nghe thấy Hải Khoan hỏi vậy, Trác Thành đắn đo một lúc không biết nên nói với anh thế nào. Hải Khoan thấy cậu ngập ngừng thì biết việc không hề đơn giản, tuy nhiên cũng không giục cậu nói, mà chỉ lặng lẽ đợi. Cuối cùng, sau khi sắp xếp ngôn từ xong, Trác Thành cũng bắt đầu nói:
- Hôm qua ở cuộc thi đã xảy ra một sự cố
- Sự cố?
- Cũng không hoàn toàn là sự cố, chỉ là chưa tìm ra được nguyên nhân.
- ???
Trác Thành từ từ kể lại quá trình đã xảy ra mọi việc hôm qua, nghe đến Nhất Bác bị hất máu động vật vào người, khiến Hải Khoan toát một thân mồ hôi lạnh. Trác Thành còn lấy điện thoại mở hình ảnh đăng trên diễn đàn trường cho Hải Khoan xem, nếu như nói nghe thấy cậu bị bắt nạt anh cảm thấy hốt hoảng, thì nhìn thấy hình ảnh hiện ra trước mắt trái tim anh như nghẹn lại, khóe mắt cay cay. Đứa em bảo bối mà cả nhà anh nâng như nâng trứng yêu thương vô cùng cứ vậy mà bị một đám bệnh hoạn ném những thứ bẩn thỉu lên người, lúc đó chắc chắn cậu đã rất sợ hãi. Vậy mà vào lúc cậu sợ hãi nhất cả anh và Tiêu Chiến lại không thể ở bên cạnh cậu, việc này khiến anh cảm thấy tự trách đến nghẹn thở, có một cảm giác bất lực bao chùm lấy toàn thân anh. Cảm giác này, 10 năm trước khi thấy Nhất Bác nằm trên giường bệnh, anh cũng cảm thấy như vậy. An toàn đưa Trác Thành về khách sạn, lại lấy hành lý của Nhất Bác về. Trước lúc đi, Trác Thành còn nhấn mạnh lại nhiều lần, việc lần này có lẽ không phải sự cố. Vì vậy, việc đầu tiên Hải Khoan làm khi ngồi lên xe là gọi điện cho Lưu ba. Lưu Ba khi nghe thấy bảo bối nhà mình xảy ra chuyện, thì vô cùng tức giận, lập tức mở miệng chửi thề, ân cần hỏi thăm 18 đời tổ tiên của thằng mắc dịch nào đó dám hất đồ vào người con ông. Đợi sau khi ông bình tĩnh lại, Hải Khoan lạnh lùng hạ lệnh cho lão ba nhà mình, dừng hết mọi hoạt động của Nhất Bảo trong vòng 1 tháng tới, tiếp đó là trong vòng 1 tuần ông phải điều tra rõ việc này. Đừng thấy Lưu ba bình thường cứ luôn đùa giỡn với Hải Khoan là vậy, nhưng một khi gặp chuyện thì anh nói gì ông cũng phải nghe, sợ thằng con này lắm nha. Giải quyết xong mọi việc, Hải Khoan yên tâm cất máy, trong đầu không ngừng suy nghĩ những việc hỗn tạp.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng thay bé con nhà mình rút kim truyền, một tay nắm chặt lấy bông ở vị trí vừa rút kim, một tay cất mũi kim vừa rút ra lên giá treo. Có lẽ do tác dụng của thuốc, bé con Vương Nhất Bác lúc này vẫn đang nhắm mắt ngủ ngon lành. Vừa rút kim không bao lâu sau thì Hải Khoan cũng quay về, hai người nhìn nhau, không hẹn mà đồng loạt thở dài.
- Rốt cuộc đã xảy ra việc gì?
- Hôm qua khi trao giải, có một nhóm người đã vào gây chuyện, tay cầm theo hai thùng máu động vật hỗn hợp, bất ngờ hất từ dưới sân khấu lên. Cảnh sát kịp thời khống chế, hiện giờ vẫn đang bị giữ ở đồn cảnh sát, nghe A Thành nói, phía bên nhà trường do Vu Bân phụ trách làm việc với phía cảnh sát.
- ...
- Cậu xem
Hải Khoan mở diễn đàn trường ra đưa cho Tiêu Chiến xem. Bên trên là đoạn clip được bạn học nào đó quay lại up lên mạng. Chỉ thấy trong clip, biểu cảm của Nhất Bác sau khi bị hất trúng khiến trái tim Tiêu Chiến thắt lại, anh nhìn thấy ánh mắt cậu lộ ra sự sợ hãi, hốt hoảng, bơ vơ. Nếu như anh ở đó thì tốt biết bao, nhưng đáng tiếc anh không có ở đó. Bất chi bất giác, anh mang hết sự tức giận mình truyền lên bàn tay.
- Ư ~
Tiêu Chiến giật mình nới lỏng sức lực trong tay, vội tắt clip đi, cuối đầu xuống nhìn bé con. Chỉ thấy Nhất Bác mở mắt ra, hai mắt vẫn còn mơ hồ, rõ ràng là chưa tỉnh hoàn toàn. Biểu cảm đáng yêu này nếu là bình thường, Tiêu Chiến chắc chắn sẽ nhào lên mà ôm hôn cậu rồi, chỉ là nhìn thấy phần da cổ cậu vẫn đang phát ban sưng đỏ thì khiến anh không còn tâm trạng nào mà thể hiện tình cảm mặn nồng nữa.
- Bé con, có chỗ nào khó chịu không?
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng của anh khiến nước mắt cậu muốn trào ra, hai mắt rưng rưng, miệng nhỏ cắn chặt lấy môi dưới, nén cho không khóc thành tiếng, nhìn đáng thương vô cùng. Tiêu Chiến thấy vậy vội vàng đưa tay đỡ cậu lên ôm vào lòng. Nhất Bác theo bản năng vùi mặt vào hốc vai anh, che đi khuôn mặt mình.
- Aigoo, tiểu tổ tông của tôi, bé con ngoan, đừng khóc, ca ca đây rồi
*Hức, hức hức*
- Được rồi, được rồi, Nhất Bảo ngoan, đừng khóc nữa, ca ca cho ăn kẹo nhé.
Hải Khoan thấy em trai khóc cũng vội vàng tiến lên dỗ cậu, đừng đùa chứ, tổ tông này nhà anh bình thường nhìn ngầu ngầu vậy thôi, lúc khóc thì khiến người khác thấy thương vô cùng. Mà có thể khiến cậu khóc đến mức này, chắc chắn việc lần này đã khiến cậu thấy ủy khuất vô cùng, không dưỡng lấy 10 ngày nửa tháng đảm bảo không khỏe được đâu. Đợi khi Nhất Bác bình tĩnh lại, cổ áo Tiêu Chiến cũng ướt cả một mảng rồi. Anh thay đổi tư thế, để cậu tựa vào thoải mái hơn, tay vẫn không ngừng vỗ nhẹ lên lưng cậu.
- Bé con, chúng ta về thôi
- Ưm, - Nhất Bác ngoan ngoãn đáp lại - ... Ca ca
- Ừ? - nghe thấy cậu gọi, anh vội trả lời
- Em đói rồi ~
- Về nhà nấu cơm cho em ăn nhé, bé con muốn ăn gì nào?
- Sườn xào chua ngọt, còn có cà tím xốt chua ngọt của đại ca làm
- Nhất Bảo ngoan, hôm nay muộn rồi, chúng ta ăn tạm cháo nhé, ngày mai đại ca mua đồ, nấu những món ngon nhất, Nhất Bảo thích nhất cho Nhất Bảo nhé. - Hải Khoan thấy cậu nói muốn ăn đồ anh nói thì mừng vô cùng, tiếc là giờ cơ thể cậu chưa thể ăn được đồ ăn quá nhiều dầu mỡ, chỉ có thể lấy cớ để dỗ cậu.
- Ưm ~ - Cũng may Nhất Bác lúc này chỉ chuyên tâm muốn làm nũng với các anh một chút, chứ không phải thật sự muốn ăn. Vì vậy cũng rất nhanh liền thỏa hiệp.
Ngồi thêm khoảng 10 phút nữa, ba người thu xếp đồ đứng lên đi về nhà, vốn dĩ Tiêu Chiến muốn cõng Nhất Bác về, nhưng tiểu sư tử tỉnh ngủ rồi làm gì có chuyện tỏ ra mềm yếu vậy chứ, kiên quyết đòi tự mình đi về. Cũng may ký túc mà bệnh viện sắp xếp cho hai người ở ngay trong khuôn viên bệnh viện, cách tòa nhà này không quá xa. Tiêu Chiến chỉ đành lấy áo bịt kín bé con này lại, rồi lại đưa tay nắm lấy bàn tay cậu nét vào trong túi áo mình, một tay thì đeo túi balo chéo của cậu. Hải Khoan cũng kéo theo vali của cậu đi ở một bên, thỉnh thoảng lại đưa tay véo má cậu, lập tức liền bị Nhất Bác giơ tay hất ra, còn tức giận mà đập lên vai anh, chỉ là chút sức lực này của cậu chẳng đủ để gãi ngứa cho Hải Khoan. Ba người vừa đi vừa đùa giỡn, thực ra Nhất Bác biết, cả ca ca và đại ca đều đang cố gắng làm cho cậu vui vẻ hơn, mới nghĩ đủ cách để trêu đùa cậu như vậy.
Về đến ký túc, việc đầu tiên Tiêu Chiến làm là mở vali của Nhất Bác lấy đồ ngủ ra, sau đó bắt cậu đi thay đồ, dặn đi dặn lại không được tắm, còn Hải Khoan thì vào bếp cặm cụi bắt đầu vo gạo nấu cháo. Mặc dù nơi này là ký túc xá của bệnh viện, nhưng cũng đầy đủ tiện nghi. Căn phòng gồm một phòng khách liền bếp và một nhà phòng ngủ liền nhà vệ sinh. Phòng ngủ được đặt hai chiếc giường tầng tiêu chuẩn của sinh viên đại học, bên dưới là bàn học, bên trên là giường ngủ. Ngoài phòng khách cũng không có thiết kế gì đặc biệt, chỉ có một bộ bàn ăn 4 người đơn giản, một bộ sô pha đối diện là một chiếc TV.
Nhất Bác bước ra ngoài thấy Tiêu Chiến đang ngồi bên bàn học đọc gì đó, lại gần mới nhìn rõ là đơn thuốc mà bác sĩ đã kê cho cậu. Thấy cậu đến gần, Tiêu Chiến đưa tay kéo cậu ngồi lên đùi mình, cầm tay cậu lên cẩn thận kiểm tra, lật lật tay trái, lại kéo tay phải qua xem xem, hai bàn tay đều hơi phù, sưng đỏ. Tiêu Chiến đau lòng, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu nói.
- Bé con, tay em thành móng heo rồi này
- Hứ - Nhất Bác nghe anh gọi mình là heo thì tức giận nha.
- Ngoan, ngồi đây đợi anh nhé.
Tiêu Chiến bế bổng cậu đứng lên, rồi lại đặt cậu ngồi lại lên ghế, đưa tay vỗ lấy đầu cậu, lại nhéo nhéo cái má phính đang nhô lên của cậu. Sau đó quay lưng đi vào nhà vệ sinh, khi quay lại trên tay bê theo một chậu nước ấm bên trong có một chiếc khăn mặt, đi đến trước người cậu đặt chậu nước lên bàn. Anh cầm lấy khăn mặt trong nước ấm ra vắt kiệt nước, lại đưa tay bưng lấy khuôn mặt bé con nhà mình, nhẹ nhàng giúp cậu lau mặt. Sau khi lau mặt xong, lại giặt lại khăn, bắt đầu giúp cậu lau cổ, tay, người, sau đó là chân. Vì sợ da cậu dị ứng như vậy, nếu tắm sẽ bị ảnh hưởng, cho nên anh chỉ có thể giúp cậu lau qua bằng nước ấm, sau khi giúp bé con lau sạch người rồi, Tiêu Chiến lại cẩn thận lấy thuốc bôi lên người cho cậu. Từ đầu đến cuối, Nhất Bác đều ngoan ngoãn nghe theo anh, ánh mắt thì mê đắm mà nhìn theo mọi cử chỉ của anh, cả tháng trời rồi, cậu thật sự rất nhớ anh. Khi Tiêu Chiến bôi xong thuốc lên chân cậu, chuẩn bị đứng lên thì thấy bé con nhào đến, ôm chặt lấy cổ anh, anh cảm nhận được lồng ngực cậu phập phồng, biết được bé con lại đang làm nũng với mình, bản thân anh cũng rất nhớ rất nhớ cậu, vì vậy vòng tay vỗ vỗ lấy lưng cậu như an ủi. Đợi khi bé con đã bình tĩnh lại, buông anh ra, Tiêu Chiến nhìn thấy khóe mắt cậu đỏ hoe, cả khuôn mặt toát lên sự ủy khuất vô cùng nha. Nhìn thấy biểu cảm này của cậu, anh không thể nhịn được nữa rồi, đưa hay tay bưng lấy hai má cậu, vươn người lên, nhẹ nhàng đặt bờ môi mình lên bờ môi mềm của cậu. Một nụ hôn nhẹ, không công thành chiếm đất, không nồng nhiệt mê đắm, chỉ nhẹ nhàng là sự va chạm nhẹ, mang đến sự an ủi cho cậu, cũng là để an ủi chính bản thân anh sau nhiều ngày không được gặp bé con mà mình yêu thương.
- A Chiến, Nhất Bảo, ra ăn tối thôi.
Cho đến khi tiếng Hải Khoan ở ngoài phòng khách vang lên, Tiêu Chiến mới rời khỏi bờ môi cậu, vừa tách ra còn có chút luyến tiếc mà áp lại dùng miệng nút nhẹ lấy môi dưới của cậu, khiến bờ môi vốn có chút nhợt nhạt của cậu lúc này trở nên sưng sưng tấy đỏ có sức sống hơn hẳn.
- Đi ăn cơm thôi, bé con.
- Ưm ~
Nói rồi, anh dắt tay cậu bước ra phòng khách, ba người vừa ăn vừa nói đủ thứ chuyện trên đời, nào là có ca sĩ nào vừa ra bài hát mớt, có tay đua motor nào mới đoạt hạng nhất, bộ logo bản giới hạn nào đó mới được phát hành..v.v... Chỉ duy nhất không hề nhắc đến những việc đã xảy ra trong hai ngày qua nửa lời. Bữa ăn kết thúc trong sự hài hòa ấm cúng, Tiêu Chiến và Hải Khoan thay phiên nhau dọn dẹp mọi thứ, mình Nhất Bác nằm trên giường Tiêu Chiến chơi game, có lẽ do mấy ngày nay quá mệt mỏi, chẳng bao lâu hai mí mắt cậu đã dính chặt vào nhau, điện thoại vẫn đang phát ra tiếng công kích ầm ầm. Đợi khi Tiêu Chiến dọn dẹp và tắm rửa thay đồ xong cũng đã gần 12h đêm rồi, vùa leo lên giường, đã thấy bé con thu mình trong chăn ngủ ngon lành khiến mọi cảm xúc kìm nén trong lòng anh vỡ òa, nhẹ nhàng kê đầu bé con lên vai mình, chùm chăn lên hai người, ôm chặt cậu vào lòng, hôn nhẹ lên chán cậu, nhắm mắt. *Bé con, ngủ ngon!!!*
P/S: Ở nhà lâu quá, bị mất hứng mọi người ạ, lại thêm vào Cbiz gần đây nhiều biến cố quá, ngày ngày đọc tin làm mình lại càng tụt hứng ý, vì vậy đến tận hôm nay mới update chap mới được. Haiz... Mong là mau hết dịch để cuộc sống của chúng ta quay lại bình thường. Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe và thực hiện tốt công tác phòng dịch nhé. Cùng nhau tin tưởng vào tương lai tươi sáng rồi sẽ đến nhé. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, Fighting!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro