Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 3 - Chương 77: Trẻ Con Mẫu Giáo

edit: PhunhâncủaMộcKha

Chương 77: Trẻ Con Mẫu Giáo

May mắn thay, Bé con đã thành thạo kỹ thuật dỗ dành, khi anh trai buồn bã cúi đầu, Bé con đi đến, hôn lên mặt anh trai một cái:

"Thích anh."

Anh trai dừng lại, cảm giác như bộ não của mình đột ngột tăng tốc đến mức cháy nổ, trong một khoảnh khắc, anh ta trở thành một con búp bê, các khớp lắc lư phát ra âm thanh "cắc cắc".

Khuôn mặt anh trai trở nên cứng đơ, quay lại, đưa tay sờ vào chỗ mà Bé con vừa hôn, phía sau anh, tất cả các con búp bê cũng đồng loạt hành động, không sai một li.

Mỗi tiếng kêu của các khớp tạo thành một bản nhạc trống rỗng, những sợi dây vô hình rơi xuống, kết nối với con mồi bị bao phủ trong đó...

ba cắt đứt những sợi dây liên kết với Bé con.

Bé con mới tỉnh lại.

Nó không biết vừa xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng, nếu không có ba, có lẽ nó đã không sống nổi, hoặc anh trai sẽ chết.

Sau khi những sợi dây bị cắt đứt, anh trai phục hồi lại sự linh hoạt và hơi thở sống lại, anh ta lấy chiếc mũ phớt xuống che mặt, có chút xấu hổ nói: "Bị Bé con hôn một cái, suýt nữa đã kích hoạt kỹ năng rồi."

"Quả thật là đáng nể..."

ba ưu tiên bảo vệ sự an toàn của Bé con, ôm chặt nó trong tay, vẻ ngoài có vẻ đề phòng, nhưng thực tế, ông rất cố ý đưa má vào gần mặt Bé con.

"Con yêu, hôn ta một cái nhé."

Được rồi, được rồi.

Chưa bao giờ thấy người lớn biết làm nũng như vậy.

Bé con thở dài một cách già dặn, hôn lên má của ba một cái rõ to.

"Thích ba."

"Không được!" Anh trai đột ngột phản đối, anh ta nói, "Cục cưng, lúc nãy em hôn tôi mà chẳng phát ra tiếng gì!!"

"Em thích ba hơn ư, cục cưng, tôi là anh trai em, tôi đã sinh ra em mà, sao em lại thiên vị vậy!!!"

Đã thấy người khác tranh giành sự yêu thương của ba, nhưng chưa từng thấy ai tranh giành tình yêu của Bé con. Một boss thần cấp, lại cãi vã để được ôm ấp trước mặt một đứa bé con con, thật sự xấu hổ.

Lần đầu tiên, ba thể hiện cảm xúc rõ ràng, khẽ "chậc" một tiếng như đang chế giễu anh trai.

Anh trai không hài lòng nhìn Bé con, vẻ mặt giống như một đứa trẻ mẫu giáo đi tìm thầy cô giải quyết.

Bé con cũng không phải chưa từng đối mặt với thầy cô, nó bắt chước cách làm của thầy Tạ Miêu, lắc đầu, bất đắc dĩ xuống khỏi vòng tay của ba, một tay kéo một con quái vật, tay trái hôn một cái "bùm", tay phải cũng hôn một cái "bùm".

Cả hai đều hài lòng.

Cuối cùng, họ cũng hoàn thành mục đích chuyến đi này, ba không muốn ở lại lâu thêm một giây nào nữa, bế Bé con chuẩn bị về, nhưng bị anh trai ngăn lại:

"Để Bé con ở lại với tôi một chút cho đỡ chán đi, tôi sẽ không đưa nó ra khỏi phòng đâu. Phó bản của tôi mới bắt đầu, chắc phải ba..., ba ngày nữa mới có người phát hiện sự thật về nhà hát. Đến lúc đó, để cục cưng thử thử mùi vị của những con mồi đó, xem có hợp khẩu vị không."

Khi anh trai nói xong một nửa, ba đã kéo thêm hai cánh tay nữa che kín tai của Bé con, và các cánh tay khác cũng nối tiếp nhau, như một cái kén, bao phủ Bé con kín mít.

Sau đó, ba bế Bé con đứng ngay cửa, vẻ mặt như muốn nói "Có chuyện gì không, không có thì tôi đi đây."

Anh trai: "Tsk."

Anh suýt chút nữa đánh mất sự lịch sự của một quý ông, chỉ có thể nghiến răng tháo mũ, cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn quý vị đã theo dõi, buổi biểu diễn của chúng tôi kết thúc hoàn hảo."

Vừa dứt lời, cánh cửa lại mở ra, ba ôm Bé con đi vào.

Khi cánh cửa đóng lại, anh trai ngẩng đầu lên, từ trên tầng của anh, dần dần vọng lên những tiếng bước chân của con người và tiếng trò chuyện, tiếp theo là tiếng chạy, tiếng hét, một buổi biểu diễn máu me hoành tráng mới chỉ bắt đầu.

Phó bản【Nhà Hát Xilia】mở ra, boss cấp S đã xuất hiện, tên của nó là【Người Búp Bê Quý Ông Không Nổi Tiếng – Franz】. ( đến h ms có anh trai này có tên, còn ba vs anh 2 vẫn chưa có tên luôn :))

...

Dù sao Bé con cũng không phải người bản địa, nó không hiểu gì về thế giới này, cũng không biết về trò chơi kinh dị mà con người ở đây bắt buộc phải tham gia, Bé con ngây thơ tưởng anh trai chỉ đang chăm chỉ làm việc, có vẻ như chỉ là một ông chủ bán búp bê gì đó.

Vì vậy nó hỏi ba: "Anh trai khi nào thì nghỉ làm?"

Ba im lặng một lát, vì là boss trong trò chơi kinh dị, chỉ cần có con người tiếp tục vào, họ sẽ không ngừng làm việc, làm sao có thể nghỉ được?

Dù sao, họ vốn cũng không cần nghỉ làm.

Nhưng bây giờ, ba có Bé con con dễ thương như vậy, bảo ông đi làm, có lẽ ông sẽ không muốn.

Bé con cần ông đến thế, làm sao ông nỡ bỏ rơi Bé con?

Bé con nhìn ba mình, người mà thỉnh thoảng lại thất thần, lần đầu tiên nó cảm nhận được rằng có một người có học thức trong gia đình quan trọng đến nhường nào.

Nếu không phải vì ba như vậy, ngay cả những cuộc trò chuyện đơn giản cũng trở nên khó khăn, chẳng lẽ ba lại không thể nói chuyện như một đứa trẻ ba tuổi, và không có công việc sao?

ba vẫn không biết rằng Bé con đã nghĩ xa đến thế, khi ông cúi đầu định trả lời câu hỏi trước của Bé con, thì câu hỏi tiếp theo đã đến:

"ba, hai anh trai của con có công việc không?"

"ba, ba có biết đọc chữ không?"

Ba mở miệng rồi lại ngậm miệng, lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì mình ít nói, ngay cả boss thần cấp khi gặp phải sự hiểu lầm cũng muốn mình có thể mọc thêm tám cái miệng:

"Miệng chết tiệt, giải thích đi!"

Lúc này, Bé con tình cờ lật một cuốn sách tranh trẻ em bên giường, chỉ vào những chữ trên đầu của thiên thần trong tranh và hỏi: "ba, ba biết những chữ này đọc thế nào không?"

ba cúi gần lại, mí mắt hơi rủ xuống, mắt đen nhìn chằm chằm vào mấy chữ đó trong im lặng một lúc.

Ba, vì là boss cấp thần trong trò chơi, chỉ có thể đọc chữ Phạn.

Bé con nhìn thấy vậy, trong mắt có một tia thương hại nhìn ba.

"Không sao đâu, ba, sau này chúng ta có thể cùng nhau đi học."

Vậy là ba có thể giúp con làm bài tập, ba có nhiều tay như vậy, đếm số chắc dễ lắm!

ba không biết Bé con đang có suy nghĩ gì, nhưng sau khi bị Bé con hỏi liên tục, trông có vẻ như ông đã hoàn toàn chán nản.

Mặc dù ông vẫn giữ vẻ mặt không vui không buồn, nhưng thực ra, ông đã nhanh chóng lấy cuốn sách tranh từ tay Bé con và ôm nó xuống cầu thang ngay lập tức.

Ông rõ ràng là chuyển đề tài:

"Con yêu, ăn cơm thôi."

Bé con nghe vậy, thật sự cảm thấy hơi đói vì cả buổi sáng chưa ăn gì, nhưng nó thề sẽ không uống sữa nữa.

Nhìn thấy Bé con phản đối mạnh mẽ với bình sữa, ba cũng rơi vào bế tắc.

Giờ đây, việc pha sữa đã là một bước tiến lớn đối với ông, nhưng nếu tiến thêm nữa, thì với một người cha mới bắt đầu làm cha như ông, cũng là một thử thách lớn.

Bé con thấy vậy, đành phải chủ động kéo ba vào bếp, chỉ vào cái bếp cao hơn mình rất nhiều: "ba nấu ăn đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro