Phần 3 - Chương 73: Tình phụ tử như núi lở
edit: PhunhâncủaMộcKha
Chương 73: Tình phụ tử như núi lở
Do bé vẫn chưa quen với cơ thể mới của mình, cộng thêm đang vội vã, nên nói chuyện có phần lộn xộn: "Không... pfft, không phải..."
Anh trai không hiểu bé con muốn biểu đạt gì, tự mình bế nó lên, như đang cầm một cái túi nước nóng mềm mại, rồi lấy bình sữa từ tay quản gia, đút vào miệng bé.
May mà bé con cũng đói, nếu không thì anh ta thật sự sẽ mắng nó.
Anh trai đỡ bụng mềm mại của bé con, để nó ngửa đầu uống sữa, đến cả việc lật người cũng không thể.
Khi chắc chắn bụng nhỏ đã phình lên, anh ta nghiêng đầu để nghe âm thanh của nước lách tách trong bụng, mới cảm thấy hài lòng.
Tuy nhiên, mặc dù anh ta làm vậy, con quái vật thì không sao, nhưng bé con Thiên Duyên thì có thể sẽ gặp chuyện.
Không ngoài dự đoán, bé nôn ra sữa.
Mái tóc của anh trai, vốn được chăm sóc kỹ lưỡng, giờ bị dính đầy sữa.
Anh ta luôn chú trọng ngoại hình, nhưng lúc này, anh ta trông thật bẩn thỉu.
Như một trò đùa, ba người bọn họ là những boss cấp S trong một trò chơi kinh dị, khiến loài người nghe tên cũng phải khiếp sợ, chỉ cần nhấc tay cũng đủ khiến người khác run sợ. Nhưng giờ đây, họ đang đối mặt với áp lực lớn nhất trong đời, sợ rằng chỉ một chút sơ suất sẽ làm chết bé con bé tí này.
Anh trai tự vỗ ngực rơi một giọt nước mắt đắng.
"Để tôi làm."
Thấy anh trai không thể rảnh tay, người cha chủ động bế bé con vào lòng.
Ngửi mùi hương trầm từ cơ thể người cha, bé con cảm thấy cảm giác buồn nôn của mình giảm đi một chút. Nó mềm yếu tựa vào ngực cha, so với người cha cao hơn hai mét, bé nhỏ bé đến mức gần như không thể nhìn thấy.
Nhưng tỷ lệ này thật là ấn tượng, con quái vật có gương mặt kỳ dị, dù đáng sợ nhưng hành động lại dịu dàng hơn anh trai rất nhiều, khiến bé cảm thấy một cảm giác vừa nhớ nhung vừa tủi thân.
Người cha mang trong mình tình thương yêu và lòng từ bi của người mẹ.
Dù toàn thân người cha lạnh lẽo, nhưng lại mang đến cho bé cảm giác an toàn tuyệt đối. bé ngước nhìn người đàn ông, không nhịn được mà lại nũng nịu: "Cha."
Như một con mèo con vừa được yêu thương, nó liên tục muốn xác nhận, "Liệu cha thật sự thích con không? Liệu cha sẽ không bỏ con đi chứ?" Vừa thử thăm dò một cách cẩn thận, sợ rằng sẽ bị tổn thương lần nữa.
Người cha nghe vậy, cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh và tái nhợt của ông tháo từng chiếc cúc trên áo, rồi xé rách da thịt mình.
Mặc dù quái vật không thể nuôi bé, nhưng chúng có cách chăm sóc riêng của quái vật. Khi nghe thấy tiếng của bé, người cha giống như một con thú săn mồi trở về từ cuộc đi săn, cố gắng hiểu được nhu cầu của bé.
Ừm, người cha vẫn chưa hiểu thế nào là nũng nịu, ông chỉ nghĩ rằng đứa trẻ có thể chưa ăn no.
Có một loại đói, gọi là khi cha cảm nhận được con đói thì chính là con đang đói.
bé cứ thế im lặng bị "cha" phủ đầy thịt sống, mà Thiên Duyên vốn là người bướng bỉnh, cậu rất nhạy cảm với sự thay đổi xung quanh, luôn quan sát nét mặt của người khác một cách vô thức, vì vậy cậu có một cảm giác về trật tự rất mạnh mẽ. Cậu cảm thấy thứ không thể ăn được, thì chính là không thể ăn.
bé im lặng nhắm mắt, mơ hồ ôm lấy "cha" một chút, cú sốc lớn khiến bé hoàn toàn bị đình trệ.
Người cha còn cúi sát nghe rồi tự hào bế bé đang gần như không thể thở, nói: "Nhìn kìa, nó không khóc nữa."
Anh trai: Không khóc thì không khóc, nhưng có vẻ như nó sắp chết rồi.
Lần đầu tiên, bé cảm thấy vô cùng bất lực, nhưng trong sự bất lực đó, cuối cùng đã nảy sinh ra một bản năng sinh tồn.
Nó cứng mặt đẩy thịt "cha" vào cơ thể người cha lớn, chặn lại lỗ hổng, rồi tự mình xuống đất, vất vả tìm đến phòng tắm.
Nhìn bồn rửa mặt cao hơn mình, bé chỉ biết giơ tay ra, yêu cầu cha bế nó lên.
Sau đó, bé tự giác cầm lấy chiếc khăn lau gần đó, trên đó in hình những con chó đơn giản.
Những con chó đó trông thật quen... giống hệt như chó Siba thè lưỡi thở dốc.
"Ôi... thì ra bé loài người không thể tẩy bỏ những vết tích trên cơ thể mình, phải rửa mặt rửa tay."
"Ôi, có cần thay đồ không? Người hầu, có quần áo cho bé loài người không?"
Một người hầu mang tên "Người hầu," nhanh chóng mang tới một bộ đồ bằng da bó sát trắng nhợt. bé không hiểu đó là gì, nhưng nó chưa bao giờ mặc loại quần áo này bé có chút bối rối.
Anh trai lập tức nở một nụ cười an ủi: "Nhanh mặc vào đi, đồ này vừa giết xong, còn nóng hổi đấy."
Bé con: Không phải như vậy đâu.
Mặc dù bé không hiểu rõ, nhưng từ lời nói của anh trai, nó biết đây không phải là thứ tốt.
Bé chỉ biết vỗ vỗ lên bộ đồ của mình: "Muốn! Muốn! Cái này!"
Lúc này, người hầu mang đến một bộ đồ đúng là phù hợp, là một chiếc áo sơ mi trắng nhỏ và quần short đen. Tuy không rõ chủ nhân trước của nó là ai, nhưng trên đó hình như còn vết nước mắt ướt sũng, giống như vừa mới bị lột từ đứa trẻ khác.
Tiêu rồi.
Bé nghĩ thầm.
Nhà bọn họ toàn là những kẻ xấu.
Bé lại nhìn vào chuỗi hạt Phật trong tay người cha, hình như nó đã hiểu ra công dụng của chuỗi hạt đó.
Là để tích công đức cho mình, phải không?
Vì vậy, trong lòng bé cũng âm thầm niệm "A Di Đà Phật" khi thay đồ.
Nhưng Thiên Duyên vẫn không biết cách cài cúc áo.
bé giơ tay về phía cha.
Vậy là người cha kéo áo của bé lên, phủ qua mặt nó.
Mọi chuyện đều như vậy.
Bé chỉ có thể dùng hai tay nắm lấy hai ngón tay của người cha, rồi ra dấu cho ông hiểu.
Lúc này, người cha mới hiểu ra: "Con không biết cách mặc đồ?."
Thiên Duyên đã là đứa trẻ trong hai kiếp, giờ lại xấu hổ đỏ mặt, thật ra không phải là nó không biết mặc đồ, mà là không biết cách cài cúc áo thôi!
Trước đây, do hoàn cảnh không cho phép, hoặc là tay chân không bình thường, hoặc là đồ không có cúc.
Trên thực tế, trong thế giới trước kia, nó là đứa trẻ khá thông minh, mọi người đều khen ngợi nó!
Đáng tiếc, bé lại chỉ có thể ám chỉ với những con quái vật mù, những sinh vật không hiểu gì về cảm xúc, hoàn toàn chưa hiểu được bản chất của việc nuôi dạy con cái.
May mà bé đủ ngoan, dù không được khen thưởng cũng không khóc lóc ầm ĩ. Mặc xong quần áo, nó dụi dụi mắt, có vẻ như đã mệt rồi.
Vậy là bé lại bắt đầu hành trình leo cầu thang lên giường ngủ.
Trong mắt các quái vật, những gì chúng thấy chỉ là bé nhỏ bé chưa đến đầu gối của chúng, đang loạng choạng chạy khắp nơi. Cái chân ngắn của nó cứ loay hoay, trông có vẻ chênh vênh, khiến chúng lo lắng không biết nó có ngã không.
Tuy nhiên, những quái vật cảm thấy lo sợ không phải vì sợ bé ngã, mà là vì sợ vô tình giẫm phải nó.
Nhỏ xíu như vậy, chỉ cần một bước của chúng cũng có thể giẫm lên nó.
Vì vậy, những người giám hộ quái vật không nhanh nhạy cứ thế nhìn bé vật lộn bò lên cầu thang, mãi mới nhận ra bé thực ra đang muốn vào phòng.
Nhưng bây giờ bé đã đổi cách đi thành bò, mà tất cả những quái vật vẫn chưa nhận thức được điều gì bất ổn.
Bò? Những con mèo nhỏ không phải đều bò dưới đất sao? Và thỉnh thoảng, chúng cũng thấy con người hoảng loạn bò loạn khắp nơi.
Vậy nên, chúng không nhận ra rằng bé thực sự đã mệt mỏi, bắt đầu bỏ cuộc. Chúng cứ nhìn mãi cho đến khi bé hoàn toàn từ bỏ, nằm sõng soài trên bậc thang và ngủ thiếp đi.
"Bé con loài người ngủ ngon như vậy sao?"
Anh trai thứ hai mắt tròn xoe ngạc nhiên.
Anh trai nhanh chóng bước tới, bế bé đang suýt nữa lăn xuống, đỡ lấy cơ thể mềm mại nhưng không có dấu hiệu nào chuyển động, vẻ mặt anh ta thay đổi lớn:
"Chết rồi sao?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro