Phần 2 - Chương 68: Không thể nào, anh ấy rất yêu ta
edit: PhunhâncủaMộcKha
Chương 68: Không thể nào, anh ấy rất yêu ta
Tuy nhiên, trong khi miệng chửi mắng, Thiên Duyên vẫn cứ đuổi theo. Đôi cánh của cậu, so với những đôi cánh của các thiên sứ khác, thiên về trang trí hơn là thực dụng. Nhưng cũng có thể vì lý do cá nhân của Thiên Duyên, cậu chàng lười nhác này đã bị các thiên sứ chiều hư quá mức.
Lúc đầu, cậu đuổi theo Noxius một đoạn, nhưng chẳng mấy chốc đã cảm thấy mệt, không theo kịp nữa.
Cậu gọi Victor bay lên trước, còn mình thì tụt lại phía sau, bộ dạng như sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.
Victor không yên tâm, quay lại kéo Thiên Duyên, để cậu bay lên phía trên mình, giống như một con vịt dẫn con bơi lội, khi con mệt thì có thể nằm nghỉ trên lưng cha mẹ.
Victor cũng vậy, cõng cả hai người mà tiếp tục tiến về phía trước.
Anh nghĩ rằng mình đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Noxius nữa, đang định tăng tốc để tìm, thì phát hiện ra Noxius vẫn bay không xa không gần, duy trì khoảng cách như có ý đồ.
Hừ, rõ ràng đến mức ngay cả Victor cũng nhìn ra được.
Chỉ là đang gạt gẫm tiểu yêu ma ngây thơ mà thôi.
Nhưng Noxius chẳng lo bị lộ, vẫn duy trì dáng vẻ như chỉ đang dừng lại để dò xét ma lực. Khi thấy Thiên Duyên đuổi kịp, lại đang yên ổn nằm trên Victor, anh mới tăng tốc.
Cuối cùng, họ cũng đến được rìa vực thẳm.
"Lạ thật, rõ ràng trước đây sự hỗn loạn của vực thẳm không mãnh liệt thế này. Sao bây giờ lại quá mức như vậy?"
Ma vật vốn không bị ảnh hưởng bởi sự ô nhiễm của ma khí, vì vậy chúng có thể tồn tại trong Địa Cung Luyện Ngục sâu trong vực thẳm. Nhưng ma khí bên trong vực thẳm cũng không bị chúng áp chế. Chỉ cần có sinh vật sống tồn tại trên thế gian, ma khí sẽ xuất hiện. Và hiện tại, sự bùng phát của ma khí ngày càng thường xuyên. Nếu thật sự lan rộng ra lục địa, các chủng tộc khác chắc chắn sẽ gặp tai họa.
Đó là lý do Noxius buộc phải xuất hiện để trấn áp ma khí.
Thiên Duyên nhìn cảnh tượng hiện tại của vực thẳm, cũng cảm thấy lo lắng, không nhịn được muốn tiến lên, nhưng bị Victor ngăn lại.
Lần này, Victor nhất quyết không cho Thiên Duyên tiến thêm bước nào. Anh nói:
"Phía trước không an toàn, con không được qua đó."
Thực ra, thái độ kiên quyết của anh bắt nguồn từ việc Noxius vừa sử dụng pháp thuật để truyền âm cho anh:
"Nếu đã mang em ấy đến đây, thì phải đưa em ấy trở về nguyên vẹn. Nếu em ấy bị ma khí tấn công hay tổn thương gì, đừng trách tôi lấy cậu lấp đầy vực thẳm."
Victor chỉ còn cách làm "người xấu" lần này.
Thiên Duyên thấy Victor thực sự lo lắng, suýt khóc, đành bỏ cuộc, miệng vẫn lẩm bẩm:
"Sao chú cũng thế này? Trước đây tên tinh linh kia cũng thế, rời khỏi sự bảo vệ của con liền khóc, bây giờ mấy người lớn thật nhát gan."
"Đừng sợ, nói nhỏ cho chú biết, trước đây con là tà thần ó, lợi hại lắm, không chết được đâu! Con chắc chắn sẽ bảo vệ chú."
Victor không để lời Thiên Duyên vào đầu. Tà thần? Các vị thần của đại lục này đã chìm vào giấc ngủ từ thời sáng thế. Không thể nào là một tiểu yêu ma ngốc nghếch như cậu.
Anh chỉ cho rằng cậu nhóc đã biến những câu chuyện phiêu lưu nghe được trước đó thành sự thật. Victor xoa đầu Thiên Duyên:
"Được rồi, con bảo vệ ta."
Nhưng mà, tên tinh linh kia còn giỏi làm bộ đáng thương hơn anh sao?
Là bậc thầy trong việc thao túng lòng người, Victor ngay lập tức ngửi thấy "mùi trà xanh" thoang thoảng.
Tiện thể, tinh linh tộc lại ở gần vực thẳm, Thiên Duyên dựa vào khí tức có thể tìm ra, liền đi tìm tên tinh linh kia.
Người gác cổng của tinh linh tộc nghe Victor miêu tả, nghĩ ngợi một lúc:
"Cậu tìm tộc trưởng của chúng tôi à? Trên người cậu có phúc lành của Tinh Linh Vương, chắc là không sai. Cậu đợi ở đây, tôi sẽ đi thông báo."
Tộc... tộc trưởng?
Thiên Duyên mở to mắt, như thể không tin nổi. Trong ấn tượng của cậu, tinh linh lúc nào cũng nhẹ nhàng và lịch sự, khí tức rất thân thiện, chẳng giống tộc trưởng của cả một bộ tộc chút nào.
Khi tộc trưởng tinh linh nghe nói có một "đứa nhỏ" tìm mình, lập tức bỏ dở công việc trong tay, xuất hiện với thái độ nhiệt tình hiếm thấy ở tinh linh tộc.
"Nhóc con! Con lớn rồi!"
Tộc trưởng tinh linh đầy vẻ vui mừng, dang tay ôm lấy Thiên Duyên.
Victor lập tức nhíu mày, đưa tay kéo tộc trưởng tinh linh ra:
"Sao có thể tùy tiện ôm nhóc con nhà người khác thế được? Tộc trưởng tinh linh, anh hơi thất lễ rồi."
Tinh linh nhìn Thiên Duyên một cái, cười mỉm chi:
"Nhưng mà tôi với nhóc con quan hệ rất tốt mà. Chúng tôi vừa gặp đã thân, lại còn từng vào sinh ra tử với nhau. Hay là ngài đang ghen tị với tình cảm của chúng tôi?"
Ai thèm ghen tị với chuyện đó chứ!
Victor nhìn tinh linh và Thiên Duyên thân thiết với nhau, nhận thấy đó chỉ là sự quan tâm của người lớn dành cho hậu bối trong gia đình, nên mới yên tâm hơn.
Ai mà ngờ, tinh linh lại âm thầm liếc anh một cái, rồi nhếch môi cười đầy vẻ khiêu khích.
Tên tinh linh này nhìn thấu tâm tư của Victor chỉ trong một ánh mắt!
Thật đáng sợ.
Victor không thể ngờ được rằng, từ lúc nào tinh linh tộc lại xuất hiện một nhân vật khó đối phó như thế này.
Tuy nhiên, đứng từ góc độ vì lợi ích của Thiên Duyên mà nói, Victor lại cảm thấy có chút an ủi.
Cậu nhóc nhà họ đúng là có bản lĩnh, quen toàn người "máu mặt".
Tinh linh thấy vẻ mặt của Victor lúc xanh lúc tím vì lời mình nói, trong lòng mới hơi hài lòng.
Dù sao thì Thiên Duyên hiện tại đã trưởng thành và phân hóa, nên tinh linh lo lắng có người mang ý đồ xấu với cậu.
Do thời gian Thiên Duyên biến hóa còn quá ngắn, trong mắt tinh linh, cậu vẫn là một nhóc con ngây thơ không biết gì, và đương nhiên anh phải bảo vệ cậu.
Những thiên sứ kia cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, nếu không thì đã chẳng để lạc mất đứa trẻ từ ban đầu.
Cả hai bên dò xét lẫn nhau một hồi, đều không vừa mắt đối phương. Nhưng vì Thiên Duyên, cả hai lại đồng loạt nở nụ cười "thân thiện."
Cậu nhóc chẳng hiểu bầu không khí căng thẳng xung quanh, còn tưởng rằng hai người đang trò chuyện vui vẻ. Nhưng dù vậy, Thiên Duyên vẫn không yên lòng. Cậu nghĩ đến việc Noxius phải một mình đối mặt với vực thẳm sâu thẳm, không thể kìm được sự lo lắng.
Cuối cùng, Thiên Duyên tìm đến tinh linh nhờ giúp đỡ:
"Anh giúp tôi đi. Tôi làm Noxius giận rồi, anh ấy không thích tôi nữa. Tôi đến tìm anh ấy, nhưng anh ấy không thèm để ý đến tôi..."
"Anh ấy không để ý đến tôi nữa. Sao anh ấy lại như vậy... Trước đây anh ấy đâu có như thế!"
Ban đầu, Thiên Duyên chỉ định nhờ tinh linh đi hỗ trợ Noxius. Nhưng giải thích nửa chừng, cậu lại tự nói đến mức bật khóc, càng nói càng tủi thân. Nước mắt và sự ấm ức cùng lúc tuôn trào.
Dáng vẻ này của Thiên Duyên chẳng khác nào đang tìm "nhà mẹ đẻ" để mách chuyện.
Tinh linh không chịu nổi nữa, lập tức lao đi tìm Noxius. Lúc này Vanthi và Vi Nặc cũng lần theo tiếng gọi của Thiên Duyên mà đến.
Vi Nặc sợ lực lượng không đủ, còn kéo theo cả những cường giả của thú tộc.
Bốn phía lại một lần nữa tập trung, chứng kiến Noxius đang tạm thời trấn áp vực thẳm. Nhưng chính anh cũng bị ma khí ảnh hưởng, từ đầu ngón tay đến cổ tay đều hóa thành xương trắng lạnh lẽo.
Khi thấy Thiên Duyên đến, Noxius lập tức giấu tay ra sau lưng.
Tinh linh vừa định lên tiếng chất vấn thì đã thấy Thiên Duyên lao tới, muốn kiểm tra xem Noxius có bị thương không.
Tay của Noxius bị cậu kéo ra. Lúc Thiên Duyên chạm vào, nó lập tức biến lại như ban đầu.
Thiên Duyên lặp đi lặp lại việc kiểm tra, đến khi chắc chắn anh không sao mới yên tâm.
Noxius nhìn Thiên Duyên đang nắm chặt tay mình, khẽ nói:
"Đừng đến gần ta quá."
Anh đã dùng ảo thuật để che giấu, nhưng sự ô nhiễm từ ma khí vẫn còn tồn tại.
Thế nhưng trong mắt Thiên Duyên, câu nói đó lại là lời từ chối.
Thiên Duyên như bị sét đánh, rõ ràng không thể chấp nhận được.
Cậu sững sờ, đưa tay chạm vào khuôn mặt của Noxius, nghẹn ngào nói:
"Chắc chắn anh đã bị ma khí làm ô nhiễm rồi, nếu không thì không thể nào lại thấy em không đáng yêu được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro