Phần 2 - Chương 54: Nhóc Con Trung Thành! Nhóc Con Ngây Thơ! Nhóc Con Vĩ Đại!
edit: PhunhâncủaMộcKha
Chương 54: Nhóc Con Trung Thành! Nhóc Con Ngây Thơ! Nhóc Con Vĩ Đại!
Dần dần, sau một khoảng thời gian sống trong khu rừng cạnh tộc Yêu, nhóc con và các thiên thần đã trở nên nổi tiếng.
Cả tộc Yêu, lẫn tộc Người gần đó, đều nghe nói về khu rừng sương mù đầy dã thú ăn thịt trước kia nay đã trở thành một vùng đất không thể thám hiểm, không thể đặt chân vào.
Không phải vì sinh vật bên trong trở nên hung hãn hơn, mà bởi các thiên thần đã chiếm giữ nơi này, biến nó thành tổ ấm của mình.
Đội quân thiên thần ngày đêm canh giữ nơi đây, được đồn đại là để bảo vệ một báu vật mong manh, không thể tùy ý di chuyển.
Họ còn đáng sợ hơn cả những con rồng giữ kho báu, bởi báu vật ấy không được phép bị quấy rầy hay làm kinh hãi. Chỉ cần đi vào phạm vi cảnh báo trong vòng trăm dặm, bạn có thể bị các thiên thần chú ý và nhận lời nguyền bí ẩn.
Những kẻ vô tình đi qua đều la hét hoảng loạn chạy ra, trong lúc chạy trốn không ít lần phát ra tiếng hét thê lương.
Có vài tin đồn nhỏ nói rằng những nhà thám hiểm chỉ phải chịu những lời nguyền kiểu đùa giỡn.
Ví dụ, chỉ sau một đêm đã già đi, hoặc mất khả năng đi lại, thậm chí bị rụng sạch răng và tóc... Nhưng khi lời nguyền hết hiệu lực, họ sẽ hồi phục.
Dẫu vậy, hầu hết mọi người đều không dám bén mảng đến đó nữa.
Ngay cả thủ lĩnh tộc Yêu cũng đã thiết lập lệnh cấm bên ngoài khu rừng.
Tới giờ, vẫn chưa có nhà thám hiểm vô tội nào chịu tổn thương nghiêm trọng vì điều này.
Dù sao, cả thiên thần lẫn những người xung quanh đều có chừng mực, không quấy rầy lẫn nhau.
Nhưng nhóc con thì khổ sở vô cùng.
Từ khi mất đi thị lực, Thiên Duyên đã dần thoát khỏi trạng thái trầm cảm nhẹ vốn là một hiệu ứng đặc biệt của hệ thống. Phần lớn nhờ hệ thống can thiệp, nhưng cũng không thể không kể đến công lao của Noxius và các thiên thần.
Họ yêu chiều và cưng nựng nhóc con đến mức không có giới hạn.
Các thiên thần vốn là những khổ tu sĩ, luôn kìm nén dục vọng. Nhưng Thiên Duyên thì không. Ở thế giới trước, dù căn phòng của nhóc không xa hoa, Chu Cẩn Trạch vẫn cố gắng chuẩn bị cho nhóc mọi thứ tốt nhất.
Vậy nên, khi nhóc chạm vào những đồ nội thất cao bằng người lớn và những món đồ dùng thô kệch trong căn nhà của tộc Yêu, nhóc tỏ vẻ không vui.
Tộc Yêu thậm chí chỉ chuẩn bị cho nhóc những món đồ chơi kiểu bản năng hoang dã, như bàn cào cho mèo hay cục gặm mài răng.
Nhưng Thiên Duyên là một nhóc con răng sữa mềm mịn, yếu ớt, làm sao chơi được những thứ đó.
Noxius cũng không thể chấp nhận cảnh nhóc con bò bốn chân trên sàn, học tiếng sói hú "ào u u" dưới ánh trăng.
Nhóc con cố gắng mô tả bằng tay chân, ý muốn có được kẹo, búp bê, hoặc một chú vịt vàng kêu "quạc quạc."
Nhưng dù có kết nối tâm linh, Noxius cũng không thể hiểu nổi những thứ trừu tượng ấy.
Cuối cùng, nhóc con chỉ có thể vẽ, dù bản thân cũng chẳng biết mình đang vẽ gì. Noxius nhìn bản vẽ của nhóc, liền trở thành "ông bố khó tính" đi đặt hàng tộc Người Lùn, yêu cầu làm một món đồ vừa giống mèo vừa giống gấu, phối màu như mùa hè u buồn nhưng lại phải mang đậm nét trẻ thơ.
Yêu cầu này chẳng khác nào bảo người ta trộn spaghetti với bê tông cốt thép.
Người Lùn nhìn yêu cầu mơ hồ ấy, chỉ có thể tức giận trả lời: "Được, đã nhận."
Nửa tháng sau, món đồ chơi tinh xảo được giao đến tay nhóc con. Thậm chí ngôi nhà gỗ họ ở cũng được cải tạo thành một căn nhà vườn xinh xắn.
Không rõ làm thế nào tộc Người Lùn lại hiểu được tinh thần yêu cầu của khách hàng, nhưng sau đó họ đã thẳng tay đưa Noxius vào danh sách đen, kiên quyết không nhận thêm bất kỳ đơn hàng nào liên quan đến làm vườn nữa.
Noxius đành tự mình xới đất trồng hoa, khiến Vĩ Nặc, người đến thăm, hoảng hồn đào bung toàn bộ phần đất vừa được xới lại thành một cái hố lớn.
Thiên Duyên ngồi bên cạnh chơi đất: "?"
Nhóc con đầu toàn đất, từ gương mặt trắng nõn bỗng hóa thành một cục than đen.
Noxius: "..."
Nhóc con, dù khoác lên mình vẻ ngoài xinh xắn, lại rất dễ bị bẩn khi nghịch ngợm. Mỗi lần ra ngoài chơi là lại lấm lem, khiến Noxius phải dội nước rửa sạch cả buổi tối.
Và sau mỗi lần tắm, hắn đều nhận ra: nhóc con vẫn là... một viên ngọc rắn chắc bên trong.
Mỗi lần bế nhóc con đi tắm, trông Noxius như đang ướp muối một chú heo sữa trắng nõn.
Nhưng không thể nói điều này ra. Nếu nói, nhóc sẽ giận dỗi ngay.
Noxius chỉ có thể mím môi, nhẹ nhàng lật nhóc qua rồi tiếp tục thoa phấn rôm.
Tay nghề của hắn càng ngày càng điêu luyện, đến mức thoạt nhìn giống hệt những người bán xiên nướng ở cổng làng tộc Yêu.
Hắn không cho phép, cũng không yên tâm để nhóc con rời khỏi tầm mắt mình. Vì vậy, nhóc con lúc nào cũng quẩn quanh bên cạnh Noxius, dù nghịch ngợm ra sao, hắn cũng chỉ nhắm mắt cho qua.
Nhưng nếu là lỗi của Vĩ Nặc, thì lại là chuyện khác.
Chú sói xám bị mắng, ủ rũ cuộn mình bên cạnh nhóc con, đầu đầy vết u.
Nhóc con cảm nhận được bộ lông ấm áp, không nhịn được mà đưa tay sờ soạng.
Vĩ Nặc là một trong số ít bạn chơi ngoài tộc của Thiên Duyên. Khi nhóc đề nghị được cưỡi Vĩ Nặc, Noxius đều kiên quyết từ chối.
Vì thế, nhóc con đành thèm thuồng ngắm nghía, chỉ dám nắm lông của chú sói xám mà giật tới giật lui.
Vĩ Nặc, sau khi vừa gây họa, không dám phản đối nhóc. Nhóc con cứ nhắm đúng phần lông trên đỉnh đầu mà nhổ, khiến Vĩ Nặc sắp hói thành "vùng Địa Trung Hải" đến nơi.
Nếu biến hình trở lại dạng người thì làm sao tìm được bạn đời đây...
Trước kia, trong tộc Yêu, Vĩ Nặc vốn là một "soái ca" được nhiều người mến mộ.
Chú sói xám thở dài một tiếng đầy bất lực, nằm xụi lơ.
Nhóc con vỗ nhẹ lên lưng Vĩ Nặc, tò mò hỏi:
"Vĩ Nặc, bên ngoài... vui không?"
Câu hỏi ấy khiến Noxius lập tức siết chặt sự kiểm soát với nhóc hơn nữa.
Khu rừng xung quanh đã được nhóc khám phá gần hết. Nhưng khi mùa thu đến, khí trời lạnh lẽo, nhóc con rất dễ cảm lạnh, nên phải ở trong nhà.
Nhóc bị nhốt trong vòng tay của Noxius, không được chạy lung tung.
Tuy nhiên, đôi lúc cũng có ngoại lệ.
Có những lúc Noxius phải rời đi vì nhiệm vụ quan trọng hoặc đến những nơi không thích hợp cho nhóc con theo cùng.
Ví dụ, hắn phải trấn áp những cuộc bạo động ở Địa Ngục hay tham gia cuộc hành hương khổ tu hàng năm vào tháng Giêng. Những nơi đó đều quá nguy hiểm đối với nhóc.
Vì vậy, Noxius đành giao nhóc con cho các thiên thần khác trông nom.
Ban đầu, Thiên Duyên có dấu hiệu lo lắng khi phải xa Noxius. Chỉ cần hắn rời đi, nhóc con đang vui vẻ chơi đùa bỗng trở nên lặng lẽ. Nhóc đứng ở cửa, đôi mắt mơ màng nhìn về phía khu vườn như đang tìm kiếm bóng dáng ai đó.
Giống như một chú mèo con hoặc cún nhỏ, yên lặng chờ đợi chủ nhân trở về.
Nhóc con có sự trung thành đặc biệt dành riêng cho mình.
Đứng từ xa, nhìn bóng dáng nhỏ bé cô độc ấy, trái tim Noxius như bị bóp nghẹt, vừa đau lòng vừa mềm nhũn. Hắn đành quay lại, ôm nhóc con vào lòng, dỗ dành không ngớt.
Noxius bước đi nhưng cứ ngoái đầu nhìn nhóc con, thấy ánh mắt mong mỏi của nhóc hướng về phía mình, cuối cùng hắn không chịu nổi mà quyết định:
"Thôi thì cứ mang nhóc theo bên mình."
Nhưng các thiên thần khác sớm đã không đồng ý.
Họ đã chờ đợi rất lâu để được chăm sóc nhóc con. Từ khi quả trứng được Noxius tìm thấy, họ chưa từng có cơ hội tiếp xúc với nhóc. Đến cả một sợi tóc của nhóc họ cũng chưa được chạm vào.
Lần này, các thiên thần đứng quanh nhóc con, thuyết phục Noxius:
"Đại Thiên Sứ Trưởng, không thể chậm trễ việc trấn áp bạo động. Ngài cứ đi đi, chúng tôi sẽ chăm sóc nhóc con thật tốt."
Noxius không thể trốn tránh trách nhiệm của mình. Và Thiên Duyên cũng không muốn làm phiền hắn thêm nữa.
Khi Noxius nhìn sang, nhóc con chủ động nắm lấy ngón tay của thiên thần Victor.
Victor nhìn xuống, trong lòng thầm vui sướng: "Ai mà hạnh phúc dữ vậy, tôi không nói cho mn biết đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro