Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1 - Chương 40: Vị Thần Muốn Mách Lẻo

edit: PhunhâncủaMộcKha

Chương 40: Vị Thần Muốn Mách Lẻo

Thiên Duyên ngẩn người trong giây lát.

Có lẽ do những đau khổ đã trải qua ở kiếp trước, cậu không hề suy sụp hay gục ngã trước sự thật phũ phàng này.

Chỉ là cậu mở mắt, trầm ngâm hỏi hệ thống:

"Thế giới này... là do các người sắp đặt sao?"

Hệ thống trả lời một cách thản nhiên:

"Cốt truyện đúng là do chúng tôi tạo ra, nhưng nhân vật thì được chọn ngẫu nhiên. Thực ra, cậu rất may mắn đó. Nhiều người muốn bốc trúng vai 'Tà Thần' mà chẳng được. Tỷ lệ rút trúng thấp lắm. Có lẽ cũng do cậu cứ khăng khăng dùng thân phận trẻ con mà làm loạn nên mới ngẫu nhiên được chọn."

"Mà nói thật, chỉ có thân phận tà thần này mới có thể thu thập cảm xúc nhanh như vậy thôi."

Không phải.

Không phải như thế.

Thiên Duyên muốn phản bác. Những cảm xúc này không phải do thân phận tà thần mang lại.

Chúng là kết quả của sự quan tâm, yêu thương mà mọi người dành cho cậu.

Nhưng Thiên Duyên lại không đủ tự tin để phủ nhận.

Cậu hối hận.

Hối hận vì đã chọn tái sinh, vì đã chấp nhận nhiệm vụ của hệ thống.

Nhưng, đồng thời, cậu cũng thấy may mắn.

Bởi vì cậu đã gặp được Chu Cẩn Trạch, gặp được những con người trong căn cứ.

Dù suy nghĩ này có ích kỷ đến mấy, Thiên Duyên vẫn không thể phủ nhận rằng đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu.

Cậu đã có một gia đình, thậm chí một người yêu. Cậu còn... kết hôn với Chu Cẩn Trạch.

Cậu đã nghĩ rằng cuộc sống sẽ mãi mãi như thế...

Thiên Duyên nhìn như muốn khóc, nhưng lần này cậu không để rơi giọt nước mắt nào.

Không phải vì không buồn.

Mà là vì cậu không còn thời gian để khóc.

Bệnh tật khiến cơ thể cậu yếu ớt, nhưng ý chí của cậu đã được tôi luyện đến mức kiên cường bất khuất.

Trước khi tan biến vào hỗn mang, Thiên Duyên nhẹ nhàng vươn tay vuốt mái tóc của người yêu.

Chu Cẩn Trạch như cảm nhận được điều gì, nhưng khi anh hối hả chạy về, Thiên Duyên đã không còn ở đó.

Thiên Duyên, với thân phận con người, quay trở về hỗn mang.

Cậu chỉ muốn hỏi "Mẫu Thần Hỗn Mang" một câu duy nhất:

"Người có thể cho con biết cách nào để cứu thế giới này không?"

"Xin người, mẫu thân."

Với dáng vẻ nũng nịu đáng yêu của một chú bạch tuộc con, ngay cả hỗn mang cũng không thể không mềm lòng.

Những lời thì thầm sâu thẳm vang vọng qua làn sương dày, truyền vào tai Thiên Duyên.

Cậu gật đầu:

"Con hiểu rồi."

Cậu quay người rời đi, nhưng làn sương nhẹ nhàng chạm lên đầu cậu.

Dù thế nào đi nữa, Thiên Duyên vẫn là đứa con được hỗn mang yêu thương nhất.

Lúc này, Thiên Duyên mới không kiềm chế được nữa.

Cậu chưa từng cảm nhận được sự yêu thương của một người mẹ... mãi cho đến bây giờ.

"Chủ nhân! Chủ nhân!!!"

Giọng nói của Sát Cát vang lên từ xa, càng lúc càng gần, rồi giống như một cơn gió lao thẳng vào lớp sương, phá vỡ sự mềm yếu vừa nhen nhóm trong lòng Thiên Duyên.

Thiên Duyên nhìn Sát Cát, cái đuôi lắc mạnh như chong chóng, và cả Thanh Liên Dạ, kẻ luôn mang vẻ mặt lạnh lùng nhưng lúc này lại đến trước mặt cậu, nói:

"Bất kể chủ nhân làm gì, chúng tôi cũng sẽ theo chân người."

Dù có phải vượt núi đao, biển lửa.

Thiên Duyên cảm động, nhưng vẫn lưỡng lự:

"Nhưng... đến lúc đó, mọi thứ sẽ biến mất..."

Sát Cát ngắt lời:

"Không sao cả! Sứ mệnh của chúng tôi là ở bên cạnh người. Chúng tôi là chú chó trung thành của chủ nhân!"

Thanh Liên Dạ liếc nhìn hắn, rồi lạnh lùng nói:

"Tôi không phải chó..."

Thiên Duyên bị câu nói của Sát Cát và Thanh Liên Dạ chọc cười.

Cậu vươn tay ra:
"Được rồi, vậy chúng ta cùng đi tìm một thế giới mới."

Hỗn mang đã nói với cậu rằng thế giới này không thể cứu vãn được nữa. Nhưng với năng lực vượt qua các chiều không gian, Thiên Duyên hoàn toàn có thể đưa mọi người ở đây đến một thế giới song song an toàn hơn để tiếp tục sinh tồn.

Liệu có thành công hay không, tất cả đều phụ thuộc vào cậu.

Thiên Duyên mang theo Sát Cát và Thanh Liên Dạ, không ngừng di chuyển qua các thế giới khác nhau.

Trong hành trình ấy, cậu nhìn thấy:

Bạc Ngọc Xuyên ở một thế giới khác, thành công triệu hồi quái vật để giao tiếp và trở thành nhà khoa học điên nổi tiếng.

Tạ Miên, trở thành thủ lĩnh căn cứ kiên cường bảo vệ nhân loại.

Sát Cát, vì quá nhàm chán mà thiêu rụi cả thế giới, trở thành một phản diện khét tiếng.

Những linh hồn quen thuộc, nhưng mỗi thế giới lại có một số phận khác nhau.

Cho đến khi, Thiên Duyên cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt mà cậu mong nhớ nhất.

"Đội trưởng Chu!"

"Đội trưởng Chu! Anh thật lợi hại, lại đánh bại đội ba lần đã đạt giải vô địch! Đội chúng ta có chiến thần rồi!"

Một nhóm lính trẻ tuổi, tràn đầy sức sống, đang vây quanh Chu Cẩn Trạch khi anh còn trẻ, chỉ tầm hai mươi tuổi.

Cả nhóm bám đầy bụi bẩn và vết thương sau trận chiến, trông có vẻ tả tơi nhưng không hề khiếp sợ, chỉ toàn là sự hưng phấn sau chiến thắng.

Như một bầy sói vừa giành được chiến lợi phẩm, máu nóng vẫn còn sục sôi trong huyết quản.

Chu Cẩn Trạch là trung tâm của đám đông, được vây quanh như các vì sao quanh mặt trăng. Thế nhưng anh không kiêu ngạo, vẫn lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình.

Anh kéo áo lên lau mồ hôi, động tác bình thản mà mạnh mẽ.

Thiên Duyên nấp trong góc, đôi mắt không rời khỏi anh.

Cậu chăm chú nhìn Chu Cẩn Trạch, đây là phiên bản trẻ trung của anh – chưa từng trải qua đau khổ vì mất nước, mất nhà, cũng không phải đối mặt với quái vật hay sự ô nhiễm.

Một Chu Cẩn Trạch chưa bị tôi luyện bởi bất hạnh, tràn đầy nhiệt huyết và ánh sáng.

Có lẽ ánh mắt của Thiên Duyên quá nóng bỏng và trực diện, nên Chu Cẩn Trạch đã nhận ra.

Ánh mắt sắc bén của anh quét qua:
"Ai đó?"

Thiên Duyên giật mình, lập tức co rúm lại trong góc tường.

Tà thần to gan lớn mật bị ánh mắt của một con người dọa cho hoảng sợ.

Đó là ánh mắt cảnh giác, lạnh lùng, giống như cách anh đối xử với kẻ địch.

Thiên Duyên ngồi xổm trong góc, cảm giác hụt hẫng ập đến.

Người này không phải Chu Cẩn Trạch của cậu.

Người này chưa từng gọi cậu là Bé con, chưa từng mua bánh ngọt cho cậu, chưa từng yêu cậu, chưa từng hôn cậu.

Đây không phải Chu Cẩn Trạch mà cậu yêu.

Nỗi thất vọng lấp đầy tâm trí, như thể cậu đã mất đi mục tiêu của mình.

Cậu đã lang thang qua vô số thế giới, cảm giác kiệt sức bắt đầu len lỏi vào cơ thể.

Cậu chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.

Thiên Duyên ngồi gục xuống, trong lòng tràn đầy sự nhớ nhung đối với Chu Cẩn Trạch.

Nhưng cậu không dám quay về. Nếu cậu trở về, Chu Cẩn Trạch sẽ không mắng cậu, nhưng chắc chắn sẽ nghiêm khắc trách móc cậu, khiến cậu khóc thút thít vừa khóc vừa làm nũng xin lỗi.

Đúng lúc Thiên Duyên đang mải nghĩ ngợi, một đôi giày quân đội dừng lại trước mặt cậu.

Cậu ngước mắt lên, ánh mắt quét qua đôi chân dài, vòng eo mạnh mẽ, lồng ngực vững chãi, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt lạnh lùng của Chu Cẩn Trạch.

Chu Cẩn Trạch giương súng, nhìn cậu đầy cảnh giác:
"Cậu là ai?"

Thiên Duyên trợn tròn mắt, rồi đột nhiên... nước mắt tuôn như mưa.

Cậu khóc lóc trách móc:
"Sao anh lại chĩa súng vào em chứ... Anh xấu xa lắm! Em mách anh với mọi người cho xem!"

"Em sẽ mách với Lâm Quyết, Bạc Ngọc Xuyên, Tạ Miên, và các chú nghiên cứu viên... Anh bắt nạt em!"

Thiên Duyên cứ thế kể ra một loạt cái tên quen thuộc như tuôn trào. Trông cậu như muốn ngay lập tức đi tìm tất cả để "báo cáo".

Chu Cẩn Trạch nhìn thiếu niên trước mặt, vừa khóc vừa mách lẻo: ...

Anh nghe thấy những cái tên cậu nhắc đến, ban đầu còn tưởng đây là cậu nhóc nhà ai lạc vào căn cứ huấn luyện.

Thế là anh thu súng lại, nhưng thiếu niên kia chỉ lo rơi nước mắt, không thèm để ý đến gì khác.

Cậu khóc đến mức mắt đỏ hoe, khiến anh bất giác cảm thấy bối rối.

Trông thiếu niên như một thiên thần lạc lối, mặc bộ đồ lấp lánh, khóc đến đáng thương, co ro trong góc tường của căn cứ.

Chu Cẩn Trạch cúi xuống nhìn, lòng thầm nghĩ:
"Rốt cuộc nhóc con này từ đâu đến vậy?"

( Piu Piu Piu còn 5 chương nx hoi là phải tạm biệt bé bạch tuộc đáng iu nhà chúng ta rùii T^T)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro