Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1 - Chương 7: Đánh dấu

edit: PhunhâncủaMộcKha

Chương 7: Đánh dấu

Thật mất mặt quá!

Chu Cẩn Trạch định làm gì đây?!

Thiên Duyên cảm thấy mình chẳng còn chút riêng tư nào nữa.

Cậu sợ hãi, tức giận, liền cắn Chu Cẩn Trạch một cái. Nhưng cú cắn của cậu cũng chẳng khác gì muỗi đốt, hoàn toàn không có chút sát thương nào, chỉ đủ để thể hiện sự không hài lòng của cậu.

Nhưng vì sức khỏe của Thiên Duyên, dù cậu có không thích, Chu Cẩn Trạch vẫn phải kiểm tra xem cậu có bị thương không.

Anh lập tức dùng một ngón tay ấn Thiên Duyên xuống, rồi tay còn lại nhấc một chiếc xúc tu của cậu lên để kiểm tra kỹ lưỡng.

Hành động này chẳng khác gì một kẻ xấu đang vén váy người khác.

Nhưng trước khi Chu Cẩn Trạch kịp phản ứng, Thiên Duyên đã biến lại thành hình dáng bán nhân loại. Những chiếc xúc tu của cậu "bốp bốp" quật thẳng vào đầu Chu Cẩn Trạch.

Lần này, cậu nhóc thật sự rất tức giận. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt giờ đây đỏ ửng lên, đôi mắt xanh lam mờ sương đẫm nước mắt, trông vừa yếu ớt vừa đẹp rực rỡ, khiến trái tim người đối diện phải rung động.

Chu Cẩn Trạch vốn không nhận thức nhiều về nhan sắc, nhưng anh vẫn cảm nhận được rằng Thiên Duyên thật sự cần được yêu thương. Thậm chí, khi thấy cậu sắp khóc, anh cũng có cảm giác muốn khóc theo.

Ảnh hưởng của C-036 lên anh ngày càng sâu sắc.

Nhưng Chu Cẩn Trạch không thể chống lại được. Anh chỉ biết bất lực chấp nhận và nói với cậu nhóc:
"Tôi chỉ đang kiểm tra xem xúc tu của cậu có bị thương không. Nếu có, chúng ta sẽ để bác sĩ điều trị ngay."

Thật không may, do bệnh tật kéo dài, Thiên Duyên đã quá sợ hãi những từ như "điều trị" hay "khám bệnh". Cậu lập tức cảnh giác, cuộn tất cả xúc tu của mình lại và giấu chặt dưới cơ thể, trông hệt như một bông hoa khép kín.

Nhưng Chu Cẩn Trạch cũng không cần kiểm tra thêm nữa. Trong lúc cậu nhúc nhích vừa rồi, anh đã thấy rõ tình trạng của cậu.

Những xúc tu bị đứt chưa mọc lại, nhưng cũng không để lại vết thương. Tuy nhiên, số lượng xúc tu của cậu đã thưa hơn, dù bề mặt da vẫn nhẵn nhụi và mịn màng.

Điều này cho thấy, việc đứt xúc tu là do cậu chủ động bỏ đi – một khả năng mà cậu tự sở hữu.

Dù chỉ là một quái vật con nhỏ bé, C-036 không hề đơn giản.

Chu Cẩn Trạch nghĩ rằng anh nên cảnh giác với cậu, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của cậu, mọi suy nghĩ ấy lập tức tan biến.

Lúc này, anh chỉ muốn nuôi dưỡng cậu nhóc duy nhất và quý giá này thật tốt.

Một ấu tể mong manh như bọt biển, dễ vỡ đến đáng thương.

Chu Cẩn Trạch quyết định chiều theo mong muốn của bản thân. Anh dọn tất cả đồ đạc trong phòng mình vào khu vực thu nhận của Thiên Duyên.

Nhóc con thích những thứ này, vậy thì hãy dùng chúng để làm tổ cho cậu.

Vừa nhìn thấy chiếc bồn tắm được chuyển vào, Thiên Duyên đã lập tức từ bỏ chiếc bể kính an toàn của mình.

Cậu vui vẻ trèo vào bồn tắm, nằm đó nhìn các nghiên cứu viên bận rộn. Tâm trạng tốt hơn khiến cậu quên đi cảm giác khó chịu.

Thấy cậu đã ổn định cảm xúc và trở lại hình dáng bán nhân loại, bác sĩ Lâm thử tiến hành kiểm tra sức khỏe một lần nữa.

Kết quả khiến ông giật mình.

"Sao cơ thể cậu ta lại yếu thế này?"

Cơ thể của Thiên Duyên thậm chí còn yếu hơn một đứa trẻ ba tuổi bình thường. Chỉ cần một va chạm nhỏ cũng có thể lấy mạng cậu.

"Sao lại như vậy được?" Bác sĩ Lâm không thể tin nổi. Bởi nhìn bề ngoài, C-036 chẳng hề giống một sinh vật yếu ớt, nhưng thực tế lại như một búp bê thủy tinh.

Theo lẽ thường, không một quái vật nào có thể sống sót với một cơ thể mong manh như vậy.

"Có lẽ đây chính là lý do cậu ta bị bỏ rơi."

Đúng vậy. C-036 chỉ sống sót được là nhờ may mắn được loài người nhặt về.

Ánh mắt các nghiên cứu viên nhìn Thiên Duyên lúc này đã hoàn toàn thay đổi, từ cảnh giác chuyển thành thương cảm và xót xa.

Năng lực vô hại, vẻ ngoài nhỏ bé, cộng với một cơ thể yếu ớt.

C-036 thì có thể làm gì sai được? Cậu chỉ là một đứa trẻ mà thôi!

Ngay cả Bạc Ngọc Xuyên cũng nói một cách đầy ẩn ý:
"Xem ra đội ba các cậu may mắn thật đấy, nhặt được món hời lớn như vậy."

Sau đó, anh ta lại ghé sát vào thành bồn tắm, nói với Thiên Duyên:
"Sao hả? Thật sự không định mê hoặc tôi à? Tôi còn mạnh hơn và hữu dụng hơn Chu Cẩn Trạch nhiều đấy."

Thiên Duyên thật sự thấy người này quá phiền phức. Nhưng may mắn là Chu Cẩn Trạch cũng chẳng ưa gì Bạc Ngọc Xuyên, lập tức xua anh ta đi.

"Đừng làm phiền cậu ấy nữa. Để cậu ấy nghỉ ngơi."

Chu Cẩn Trạch đang nghiêm túc thực hiện những gì ghi trong "sổ tay chăm sóc con non" mà bác sĩ Lâm vừa soạn. Trước tiên, anh điều chỉnh nước trong bồn tắm đến nhiệt độ mà anh nghĩ là thoải mái nhất cho Thiên Duyên.

Sau đó, anh mang đến một phần thức ăn lành mạnh, không cay, không nóng, thổi nguội rồi cẩn thận đưa đến trước miệng cậu.

Ăn xong một chút, tâm trạng Thiên Duyên liền vui vẻ trở lại.

Nhưng ngoài việc chăm sóc cơ bản, để C-036 phục hồi hoàn toàn, còn cần một điều kiện cao hơn nữa: cung cấp cho cậu thức ăn thực sự cần thiết cho một quái vật.

Bác sĩ Lâm nói rằng những món ăn bình thường mà Thiên Duyên đang ăn hiện tại chẳng mang lại lợi ích gì cho cậu. Cậu không thể hấp thụ năng lượng từ chúng. Sở thích ăn những món này có lẽ chỉ là do cậu bắt chước từ con người.

Vậy thức ăn thực sự của quái vật là gì?

Chính là linh hồn của con người – một loại năng lượng tinh thần từ cấp độ cao hơn.

Chu Cẩn Trạch không biết phải làm sao để nuôi dưỡng một ấu tể kén ăn như vậy. Anh chỉ còn cách duy nhất là tự thử nghiệm.

Anh cởi áo, để lộ thân hình săn chắc, gọn gàng, với các cơ bắp khỏe mạnh như một con báo đầy sức mạnh và sự cảnh giác.

Anh bỏ xuống mọi phòng bị, thậm chí không mặc quần áo, dang rộng cánh tay và nói với Thiên Duyên:
"Cậu có thể ăn tôi, lấy tôi làm nguồn dinh dưỡng để phục hồi."

Thiên Duyên nhìn chằm chằm vào cơ thể anh, đôi mắt trong veo, không hề có dấu hiệu mất lý trí hay biến thành quái vật. Cậu chỉ tò mò đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm lên ngực anh.

Chu Cẩn Trạch lập tức tối sầm mặt:
"Này, tôi không có ý bảo cậu ăn thế này đâu. Tôi không phải nh..."

Nhưng Thiên Duyên không hề định ăn. Cậu chỉ cảm nhận được thứ gì đó thuộc về mình bên trong cơ thể của Chu Cẩn Trạch.

Cậu cảm nhận được khí tức của mình ở mắt trái của anh, và thậm chí cả trong trái tim anh.

Mắt trái là do xúc tu của cậu để lại, còn trái tim thì sao?

Thiên Duyên suy nghĩ một lúc, liệu có phải vì cậu đã... liếm toàn bộ người Chu Cẩn Trạch trong giấc mơ?

Chỉ vậy mà đã đánh dấu toàn bộ cơ thể anh sao?

Cậu rụt xúc tu lại một cách ngại ngùng. Nhưng trong mắt Chu Cẩn Trạch, hành động này giống như cậu nhóc bị dọa đến mức sợ hãi, thậm chí không dám ăn, không dám cắn, chẳng có chút can đảm nào.

Quá yếu đuối.

Chu Cẩn Trạch nhíu mày.

Bất kể thuộc loài nào, một ấu tể không đủ sức săn mồi, thậm chí không ăn nổi thức ăn, chính là tồn tại yếu ớt nhất.

Anh quay lại nói gì đó với Bạc Ngọc Xuyên.

Bạc Ngọc Xuyên đồng ý, và chẳng bao lâu sau, một đĩa thịt được mang đến.

Thoạt nhìn, nó không khác gì thức ăn của con người, nhưng thực chất đó là thức ăn được chế biến từ các tử tù – những người bị xử tử. Món ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng, thậm chí làm theo hình thức mà Thiên Duyên thích.

Trong thế giới hậu tận thế này, con người chỉ giữ lại tình cảm và sự tin tưởng với đồng loại của mình. Bất kỳ thứ gì đe dọa đến sự sinh tồn của họ đều bị vứt bỏ mà không chút do dự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro