Phần 1 - Chương 3: Bạch Tuộc nhỏ biến thành người
edit: PhunhâncủaMộcKha
Chương 3: Bạch tuộc nhỏ biến thành người
Đáng tiếc là bạch tuộc nhỏ chỉ ăn một chút xíu là no. Mực nước trong bát súp gần như không hạ xuống, cũng không thể tiếp tục thí nghiệm xem cậu ta có ăn được mọi thứ hay không.
Chu Cẩn Trạch dùng thìa vớt Thiên Duyên ra.
Con bạch tuộc non màu kem, nằm gọn trong chiếc thìa, trông chẳng khác nào một viên bánh trôi. Mấy cái xúc tu ngắn ngủn như được "trang trí" thêm vào, làm cậu trông hơi ngờ nghệch.
Chu Cẩn Trạch đặt cậu sang một bên, để cậu nằm đó với chiếc bụng tròn lẳn, vừa thở bong bóng vừa tiêu hóa.
Sau đó, Chu Cẩn Trạch bắt đầu ăn tối.
Thiên Duyên vốn đang nằm im, nhưng khi thấy chiếc bánh sandwich trong tay Chu Cẩn Trạch, cậu lập tức thèm thuồng.
Kiếp trước, Thiên Duyên vì bệnh tật mà không thể ăn uống bình thường, phải sống dựa vào dinh dưỡng lỏng. Những món ăn đơn giản nhất đối với cậu cũng là cao lương mỹ vị.
Cậu thèm ăn.
Thiên Duyên hít sâu một hơi, cố rút nhỏ cái bụng căng tròn của mình, rồi bám đầy xúc tu để bò đến bên cạnh Chu Cẩn Trạch.
Chu Cẩn Trạch: ?
Thiên Duyên: Há to miệng, cố tỏ vẻ đáng thương.
Chu Cẩn Trạch liếc nhìn cái bụng tròn của cậu, rồi nhàn nhạt nói:
"Đã ăn đến căng tròn thế kia, ăn thêm nữa cậu sẽ thành quả bóng mất."
Thiên Duyên nghĩ mình vẫn có thể cố thêm một chút.
Vì vậy, cậu tiếp tục há miệng, cố gắng uốn cong xúc tu để làm dáng, miệng mở ra hình chữ O.
"Nhỏ xíu thế mà tham ăn thật." Chu Cẩn Trạch lẩm bẩm, nhưng vẫn bẻ một chút vụn bánh mì đưa cho cậu.
Tuy nhiên, vụn bánh mì đó vô tình dính một ít mù tạt. Sau khi ăn vào, bạch tuộc nhỏ lập tức sững sờ, toàn thân ngây ra. Không lâu sau, nước mắt của cậu bắt đầu rơi, những giọt nước mắt nhỏ giọt xuống có màu kem, giống hệt nước súp mà cậu vừa ăn.
Chu Cẩn Trạch đưa ngón tay hứng một chút nước mắt, đưa lên ngửi thử:
"Quả nhiên là có mùi kem súp."
Thiên Duyên: &%$#@!!!
Tên này chẳng quan tâm gì đến mình, chỉ để ý đến nghiên cứu!
Đúng là con người máu lạnh!
Thiên Duyên vừa tức vừa cuống, nhưng nước mắt kem súp cứ tiếp tục tuôn, chẳng thể nào kiểm soát. Không những vậy, miệng cậu còn bị mù tạt làm sưng lên, trở thành một cái "miệng xúc xích".
"Phụt."
Cậu nghe thấy một tiếng cười nhẹ.
Thiên Duyên lập tức ngẩng đầu nhìn, nhưng Chu Cẩn Trạch vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, dường như tiếng cười vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu.
Cậu nhìn trái, nhìn phải, nhưng chẳng thấy biểu hiện gì khác lạ từ Chu Cẩn Trạch.
Thiên Duyên đành nén cơn giận, tự mình hậm hực một lúc, rồi mệt quá ngủ thiếp đi.
Chu Cẩn Trạch đem bạch tuộc nhỏ đi rửa sạch, sau đó thả cậu vào bể kính để nghỉ ngơi.
Trong lúc ngủ, Thiên Duyên trôi nổi trong nước, thở ra những bong bóng nhỏ xíu. Một cái thân tròn trong suốt màu xanh lam, theo sau là một chuỗi bong bóng, nhìn thật đẹp mắt.
Khi đặt bể kính trên bàn làm việc, trông cậu chẳng khác nào một món đồ trang trí tinh tế.
Chu Cẩn Trạch chăm chú nhìn Thiên Duyên một lúc lâu. Có lẽ vì hôm nay bị "cậu nhóc" này làm phiền quá nhiều, mà lần đầu tiên, một người thường xuyên mất ngủ như Chu Cẩn Trạch lại ngủ rất sâu.
Khi Chu Cẩn Trạch chìm vào giấc ngủ, Thiên Duyên mở mắt.
Cậu lén bò ra khỏi bể kính. May mà trước khi ngủ, Chu Cẩn Trạch đã chuyển bể kính lên tủ đầu giường, nên Thiên Duyên không cần băng qua cả căn phòng để tìm anh.
Dẫu vậy, chỉ từ tủ đầu giường đến gối của Chu Cẩn Trạch, cũng khiến cậu bò mệt đứt hơi.
Cậu trèo lên gối, từng bước một chậm chạp tiến đến bên cạnh Chu Cẩn Trạch, chăm chú quan sát khuôn mặt anh khi ngủ.
Không thể phủ nhận, Chu Cẩn Trạch rất đẹp trai.
Nhìn ở khoảng cách gần thế này, không có góc nào là không hoàn hảo.
Nhưng tất nhiên, bạch tuộc nhỏ không chỉ bò ra để ngắm trộm Chu Cẩn Trạch.
Mà là vì, khi Chu Cẩn Trạch ngủ, cậu ngửi thấy một mùi hương rất thơm.
Rất quyến rũ, rất hấp dẫn, và... rất ngon.
Thiên Duyên nuốt nước bọt, một xúc tu "bốp" một phát, đập lên mắt trái bị thương của Chu Cẩn Trạch.
Ngay sau đó, cậu cũng nhanh chóng chìm vào giấc mơ.
Trong giấc mơ, Thiên Duyên cảm thấy bản thân phình to vô số lần, biến thành một con bạch tuộc khổng lồ uy nghi khiến mọi sinh vật phải ngước nhìn. Trước mặt cậu là một con quái vật nhỏ bé đang ẩn nấp trong những xúc tu của cậu, lén lút quan sát cậu.
Con quái vật đó dường như chưa nhận ra rằng những xúc tu che trời che đất xung quanh đều thuộc về một ánh nhìn từ sâu thẳm trong không gian. Nó chỉ theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, liền trốn sau những xúc tu bất động, dò xét xem liệu kẻ địch có phát hiện ra nó hay chưa.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một xúc tu khổng lồ chuyển động, giáng thẳng xuống, đè bẹp nó dưới sức mạnh khủng khiếp.
Thiên Duyên nắm lấy con quái vật nhỏ, nhấc nó lên để nhìn kỹ hơn.
Cậu nhận ra rằng, nó không có hình dạng rõ ràng.
Nếu phải miêu tả, nó giống như một đống đường nét đen kịt quấn chặt vào nhau, không ngừng giãy giụa và biến đổi.
Nhưng Thiên Duyên vẫn có thể nhìn rõ sự sợ hãi trong nó, đồng thời cũng nhận ra nó trông thật... ngon mắt.
Không hề do dự, Thiên Duyên há miệng và nuốt chửng con quái vật nhỏ. Tiếc rằng nó quá nhỏ, vừa vào miệng đã tan chảy, thậm chí còn không đủ để nhai.
Dù vậy, chỉ một miếng này cũng mang lại cảm giác thỏa mãn hơn hẳn bất kỳ loại thức ăn của con người nào.
"Thật tuyệt vời..."
Thiên Duyên xoa xoa bụng, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Một món đồ sáng lấp lánh bị cậu nhả ra từ miệng.
Cậu dùng một xúc tu khổng lồ chọc vào vật thể phát sáng đó, đẩy nó lăn qua lăn lại.
Mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng Thiên Duyên dường như đã nhận ra rằng, khối sáng lấp lánh kia chính là... ý thức của Chu Cẩn Trạch.
Vừa rồi, ý thức của Chu Cẩn Trạch đã bị quái vật bám vào và suýt bị Thiên Duyên nuốt trọn cùng với con quái vật kia.
"Hú hồn, may mà mình phát hiện kịp..." Nếu không, cậu đã vô tình ăn luôn "vé ăn cơm dài hạn" của mình.
Nhưng liệu Chu Cẩn Trạch có ý thức được điều này không?
Nếu anh ta biết cậu suýt chút nữa nuốt mất mình, liệu anh ta có nổi giận, rồi quyết định tiêu diệt cậu không?
Thật đáng sợ...
Thiên Duyên giật mình tỉnh dậy, bất động hoàn toàn, dán chặt mắt vào Chu Cẩn Trạch để xem anh có tỉnh dậy hay không.
Nhưng dù cậu nhìn kỹ thế nào, Chu Cẩn Trạch vẫn thở đều đặn, hàng lông mày ban đầu nhíu lại nay cũng đã giãn ra, có vẻ như anh đang ngủ rất ngon.
Thiên Duyên nhẹ nhàng, lén lút bò trở lại bể kính.
Khi nghe thấy tiếng Chu Cẩn Trạch trở mình, cậu suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống gối vì hoảng sợ.
May mà cậu chạy nhanh, không bị Chu Cẩn Trạch vô tình đè bẹp. Nếu không, sáng hôm sau Chu Cẩn Trạch nhìn thấy một con bạch tuộc khô chắc chắn sẽ nghi ngờ cuộc đời mình.
Cậu lăn mình vào nước, thở dài một hơi.
"Mệt thật đấy..."
Rồi Thiên Duyên cũng chìm vào giấc ngủ.
...
Nửa đêm, đồng hồ báo thức của Chu Cẩn Trạch vang lên. Anh phải dậy để cho C-036 ăn.
Dù giấc ngủ trước đó ngon đến mức nào, Chu Cẩn Trạch vẫn luôn duy trì kỷ luật, mở mắt đúng giờ, rồi ngồi dậy để hoàn thành công việc.
Việc đầu tiên anh làm là nhìn về phía bể kính đặt trên tủ đầu giường.
Nhưng... con bạch tuộc nhỏ trong bể kính đã biến mất.
Chu Cẩn Trạch lập tức bật dậy, rút khẩu súng giấu dưới gối ra, cảnh giác nhìn quanh, đồng thời báo động tình trạng khẩn cấp với các đồng nghiệp.
Khi anh nghe thấy tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm, Chu Cẩn Trạch bước từng bước đến cửa, im lặng đá văng cánh cửa ra.
Bên trong, anh nhìn thấy một cảnh tượng không ngờ:
Trong bồn tắm vốn trống không giờ lại có một đứa trẻ chừng ba, bốn tuổi đang ngồi.
Cậu bé có khuôn mặt hồng hào, xinh xắn như được tạc từ ngọc, đôi mắt xanh lam như bảo thạch khiến cậu trông giống một thiên thần.
Khi cậu bé nhìn thấy Chu Cẩn Trạch, cậu mỉm cười, giơ tay vẫy anh, đồng thời đặt một chiếc "chân" – thực ra là một chiếc xúc tu trong suốt màu xanh lam – lên thành bồn tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro